Chương trước
Chương sau
- Xem ra, tình cảm của anh đối với Thâm Quyến rất sâu đậm nhỉ. Anh không quên được, cho nên thường xuyên chú ý đến sự thay đổi của nó. Trong những lời anh vừa nói, tôi cảm nhận được hơi thở của Thâm Quyến, một loại hơi thở phát triển hiện đại tốc độ cao.
Diệp Phàm cười nói.
- Vâng, kỳ thật, những lời tôi vừa nói đều xem từ một số tạp chí mà ra. Những lời của các học giả nói, tôi chỉ bảo sao hay vậy thôi, ha ha.
Trương Lâm Hoa cười nói, mặt mày rạng rỡ.
- Không riêng gì các anh mới nói như thế. Trên thực tế Thâm Quyến vốn đã như vậy rồi. Một số những điều các học giả nói còn chưa đầy đủ, nhưng từ quan điểm vĩ mô mà nói thì vẫn là phù hợp với tốc độ phát triển của Thâm Quyến.
Lúc này, bên cạnh có một âm thanh vọng đến.
Diệp Phàm vừa quay đầu lại nhìn, phát hiện khuôn mặt hiền lành của một người trung niên. Hoá ra người này đã sớm đứng ở một bên lắng nghe, kịp thời phát biểu quan điểm của bản thân. Quan sát cách ăn mặc thì thấy người này mặc bộ com-lê chuẩn mực, cà-vạt thắt rất ngay ngắn, hẳn là cán bộ nhà nước rồi.
Vì thế, Diệp Phàm cười nói:
- Đồng chí này, hẳn là làm trong chính phủ đúng không?
- Chính phủ, cứ cho là như vậy đi.
Người trung niên cười cười.
- Cứ cho là như vậy, nghĩa là sao? Không phải là từng công tác ở chính phủ đấy chứ?
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Ha ha.
Người trung niên chỉ cười không đáp, nhìn ba người Diệp Phàm một cái, anh thanh niên bên cạnh mang theo một tập công văn há miệng đang muốn trả lời, nhưng bị người trung niên đó hơi hơi trừng mắt nhìn liền ngậm miệng lại.
Diệp Phàm vừa thấy, biết người này chắc hẳn có chút lai lịch. Người thanh niên kia có thể là người thư ký của người trung niên này. Mà xem tướng mạo người này thì ắt hẳn là nhân vật có quyền lực nhất định ở thành phố Thâm Quyến.
Trong lòng nghĩ không phải mình đang muốn tìm hiểu tư tưởng cán bộ sao? Thế là Diệp Phàm cười nói:
- Thâm Quyến là đặc khu cải cách mở cửa tiên phong. Trpmg phát triển kinh tế, tiến vào phương diện hiện đại hoá dẫn đầu các tỉnh thành trong cả nước. Điều này gắn liền với tố chất của các cán bộ địa phương: không có hiệu suất làm việc cao, tác phong nhanh nhẹn linh hoạt, đội ngũ cán bộ đoàn kết một lòng thì cũng không có thành phố Thâm Quyến phồn hoa như ngày hôm nay.
Nói xong còn đánh ánh mắt về phía Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa vừa nghe, bèn nhìn thoáng qua người trung niên, sau khi nhìn, chợt hiểu ra. Chỉ ngón tay vẫy vẫy nhẹ về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm liền nhìn theo hướng ngón tay của Trương Lâm Hoa.
Mới phát hiện ra chiếc xe Audi cách đó không xa, mang biển của Ủy ban nhân dân thành phố Thâm Quyến. Audi là ô tô chuyên dùng cho cán bộ, ở thành phố ít nhất cũng phải là Phó Chủ tịch thành phố hoặc mấy nhân vật số 1 ở thành phố mới được ngồi chiếc xe này,
Chẳng hạn như nhân vật đứng đầu của Cục Tài chính. Đáng lẽ theo qui định thì cán bộ không được đi xe này. Tuy nhiên đơn vị có tiền vượt chỉ tiêu thì cũng chẳng có ai để ý đến việc này, dù sao đó cũng là tiền của nhà nước.
- Đúng vậy, nghe nói lần này Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chuẩn bị điều động một số cán bộ từ thành phố Thâm Quyến đi Tây Tạng và Tân Cương. Cán bộ Thâm Quyến có tầm mắt nhìn xa trông rộng, đi chi viện cho Tây Tạng và Tân Cương càng có thể thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, dần dần cải thiện cuộc sống dân sinh.
Trương Lâm Hoa thuận miệng cười nói
Quả nhiên, tai của người trung niên kia khẽ động đậy, có chút kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm và Trương Lâm Hoa, lại nhìn về phía chiếc xe mà Diệp Phàm lái cách đó không xa, phát hiện cũng là một chiếc Audi A4. Người trung niên liếc mắt một cái, anh thư kí ôm công văn kia lặng lẽ đến đằng trước chiếc xe mà Diệp Phàm đi.
Sau khi trở về hơi lắc đầu, chắc hẳn không phát hiện ra manh mối gì từ biển số xe, từ đó phủ nhận suy nghĩ Diệp Phàm là cán bộ từ trên tỉnh xuống.
Đó là bởi vì Diệp Phàm bảo Trương Lâm Hoa tạm thời thay biển số xe. Đây là biển số xe mượn của Lý Sưu Đầu dùng tạm.
Vả lại, Diệp Phàm thực sự là rất trẻ. Cho dù có công tác trên tỉnh thì chức vụ không thể là cán bộ cao cấp được, không thể có khả năng lái chiếc xe loại Audi.
- Mấy vị là từ tỉnh xuống phải không?
Người trung niên điềm nhiên cười nói.
Lâm Hoa thản nhiên gật gật đầu.
- Tin tức này của anh nghe được từ đâu vậy?
Người trung niên hỏi.
- Ha ha.
Trương lâm hoa chỉ cười không đáp, tuy nhiên, bộ dáng rất thật cho thấy, "Việc này tám phần là có khả năng."
- Việc này tôi cũng nghe nói qua, văn kiện đều phát đến thành phố của chúng tôi.
Người trung niên cười nói.
- Tuy nhiên chuyện lần này thật nực cười. Điều kiện yêu cầu rất hà khắc, chắc hẳn đồng chí này đã xem qua rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, xem thì xem qua rồi. Haizz…
Người trung niên đột nhiên thở dài, lại còn lắc lắc đầu.
- Xem ra cán bộ cấp dưới đều không hài lòng nhỉ.
Diệp Phàm thở dài, cố tình để lộ ra, làm cho người ta cảm giác bản thân chính là người từ Tỉnh ủy xuống.
- Đồng chí này chắc công tác ở Tỉnh ủy, không biết là ở bộ phận nào?
Người trung niên quả nhiên bắt đầu tò mò.
- Ban Tổ chức cán bộ.
Diệp Phàm gật đầu, "dù sao cũng tiếp cận đến cốt lõi vấn đề rồi, làm cho dứt khoát luôn."
- Bộ phận tốt đấy! Đúng là đồng chí từ Ban Tổ chức cán bộ xuống. Tôi thật muốn hỏi nhỏ hai câu, không biết việc chi viện cán bộ cho Tân Cương, Tây Tạng lần này có phải điều động từ thành phố của chúng tôi không?
Người trung niên hỏi.
- Đương nhiên là thật, hơn nữa còn điều động cán bộ cấp tương đối cao.
Diệp Phàm gật đầu.
- Tương đối cao, không biết là cán bộ cấp nào. Ví dụ như là cấp lãnh đạo Cục, cấp lãnh đạo Sở hay là cấp nhân viên?
Người trung niên vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi.
- Cái này còn chưa cụ thể, xem điều kiện mà chọn thôi.
Diệp Phàm nhìn người trung niên một cái, nói:
- Chúng tôi hôm nay xuống đây là để lắng nghe ý kiến của cấp dưới.
- Không biết đồng chí đây làm ở bộ phận nào của Ban tổ chức cán bộ?
Người trung niên cuối cùng muốn thăm dò đến cùng.
- Còn anh thì sao? Ở Ủy ban nhân dân thành phố, chức vị cũng không thấp đâu nhỉ?
Diệp Phàm không đáp, thản nhiên hỏi.
- Ha ha, cứ xem là thế. Cũng được coi là cán bộ bậc trung.
Người trung niên cười nói.
- Vị này là Phó Chủ tịch thành phố Trương của chúng tôi
Anh thư kí bên cạnh quả nhiên để lộ chân tướng, đương nhiên là đã được sự đồng ý của người trung niên. Anh thư kí kia nói xong, thản nhiên liếc xéo Trương Lâm Hoa một cái, lộ rõ một chút tự đắc.
- Phó Chủ tịch thành phố Trương, không phải là Phó Chủ tịch thành phố Trương Minh Trọng đó chứ?
Đối với cán bộ cấp Sở trưởng trở lên, Trương Lâm Hoa vẫn nhớ khá rõ. Đương nhiên cũng là cấp cao của thành phố thì ông ta mới có thể nhớ được.
- Ha ha ha, anh cũng biết tên của tôi.
Người trung niên cười sang sảng.
- Vậy anh là cán bộ của bộ phận nào ở Ban tổ chức cán bộ?
Trương Minh Trọng cười hỏi.
- Ha ha, tôi là giữ chức ở Phòng cán bộ 1, cũng họ Trương, cùng họ với anh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Là Trưởng phòng Trương à, hoan nghênh anh đến Thâm Quyến.
Giọng nói của Trương Minh Trọng từ thái độ dửng dưng chuyển sang khá lễ phép. Hơn nữa, tay cũng đưa ra, nhưng không thấy có biểu hiện chuyển động, hình như đang chờ Trương Lâm Hoa bước lên chủ động đến bắt tay.
Diệp Phàm biết rằng, Trương Minh Trọng đang giữ thế. Bởi vì Thâm Quyến là thành phổ cấp 2. Trương Minh Trọng tuy nói là Phó Chủ tịch thành phố nhưng cũng là cấp Giám đốc Sở.
Tuy rằng Trương Lâm Hoa là cán bộ của Ban tổ chức cán bộ, hơn nữa được phân công quản lý Phòng cán bộ 1 - một vị trí quan trọng, nhưng đối với Trương Minh Trọng mà nói thì cán bộ cấp Giám Đốc Sở thì lực sát thương cũng không lớn lắm. Trương Minh Trọng đã là cán bộ cấp Giám đốc Sở, nếu anh ta tiến thêm một bậc chính là quan to cấp Thứ trưởng rồi.
Đối với cán bộ cấp Thứ trưởng này cần qua được kỳ khảo hạch của Ban tổ chức Trung ương.
Cấp Tỉnh chỉ có quyền kiến nghị chứ không có quyền ra quyết định. Mà kiến nghị cũng là do Bộ tổ chức cán bộ Tỉnh ủy dựa theo ý kiến thi tuyển của Ban cán bộ Tỉnh ủy. Một Trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đối với Trương Minh Trọng mà nói cũng không quan trọng lắm.
Tất nhiên, Trương Lâm Hoa cũng biết điểm này, bước lên phía trước bắt tay Trương Minh Trọng coi như đánh tiếng chào hỏi.
- Trưởng phòng Trương, hẳn là xuống vì việc công. Tôi lấy tư cách là chủ nhà của Thâm Quyến, cùng đi đến Ủy ban nhân dân thành phố, anh thấy thế nào?
Trương Minh Trọng cũng khá lễ phép nói.
- Điều này tôi thực không tự quyết định được.
Trương Lâm Hoa nói xong liền quay đầu nhìn Diệp Phàm.
Trương Minh Trọng nhìn thấy, lập tức kinh ngạc trong lòng, thầm nhủ chẳng lẽ người thanh niên này có lai lịch gì?
- Vậy thì đi dạo Ủy ban nhân thành phố.
Diệp Phàm gật đầu cười.
- Đồng chí này là…
Trương Minh Trọng hỏi.
- Anh ấy là lãnh đạo của tôi, được phân công quản lý Phòng cán bộ một- Trưởng ban Diệp Phàm.
Trương Lâm Hoa thản nhiên cười nói.
- Ái chà! Là Trưởng ban Diệp tới à. Cái này, Trương Minh Trọng tôi quả là thất lễ quá.
Lần này, Trương Minh Trọng bước sang một bước, đưa tay ra trước.
- Ha ha, tôi chỉ muốn đến đi dạo, đi loanh quanh nghe ngóng các ý kiến của đồng chí về việc chi viện Tân Cương, Tây Tạng.
Diệp Phàm thản nhiên cười, bắt tay Trương Minh Trọng. Tuy nói Trương Minh Trọng là cán bộ cấp Giám đốc Sở, nhưng nếu đem so sánh với chức Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì có vẻ nhẹ hơn một chút.
Tuy rằng cấp dưới của Diệp Phàm không bì được với của Trương Minh Trọng nhưng chức Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vẫn có mức ảnh hưởng nhất định đến Trương Minh Trọng.
Người có thể leo lên vị trí này không thể nào không có năng lực được. Hơn nữa, nghe nói Diệp Phàm là do Triệu Xương Sơn cất nhắc. Hắn thực là là đại diện cho Triệu Xương Sơn- nhân vật số một Việt Đông này. Cho nên Trương Minh Trọng vội khom người, niềm nở hẳn lên.
Xe của Trương Minh Trọng đi trước dẫn đường tiến thẳng về Ủy ban nhân dân thành phố.
Xe vừa đến trụ sở Đại Viện thành phố thì đã thấy hơn mười mấy đồng chí mặc âu phục đứng chờ. Xem ra, Trương Minh Trọng đã ra chỉ thị nghênh đón từ trước.
Đồng chí Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình vẻ mặt tươi cười đứngdẫn đầu mười mấy người. Diệp Phàm vừa xuống xe đã lao nhanh mười mấy bước về phía trước. Phàm Nhất Bình là cán bộ cấp phó Tỉnh, đứng ở cổng lớn nghênh đón đã là rất nể mặt rồi, cho nên sao có thể để người ta tiến đến đây.
Hẳn là do Triệu Xương Sơn ngầm ra mặt, bằng không Phàm Nhất Bình sẽ giữ thế, chắc chắn là sẽ không tới. Hai bên cùng ân cần chào hỏi vài câu thoáng cái đã vào đến phòng khách.
- Trưởng ban Diệp hôm nay xuống đây có việc gì xin cứ nói. Thành ủy bên kia vẫn còn một phòng hội nghị, đợi lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Phàm Nhất Bình vẻ mặt ôn hòa, cười nói. Người này không đến năm mươi tuổi, tóc tai gọn gàng, trông rất phong độ.
- Ha ha, hôm nay thứ nhất là muốn xuống đây dạo quanh chút thôi, nghe ngóng ý kiến của mọi người về việc chi viện Tân Cương, Tây Tạng lần này. Thứ hai, cuộc khảo hạch sinh viên đại học vào cơ quan trực thuộc cấp Tỉnh lần này được Ban tổ chức quyết định tiến hành ở thành phố các anh. Cho nên tôi tiện thể xuống đây xem xét tình hình chuẩn bị thôi.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Phàm Nhất Bình một cái rồi nói tiếp:
- Chủ tịch thành phố Phàm nếu bận xin cứ đi trước, Diệp Phàm tôi không dám quấy rầy.
- Không biết Trưởng ban Diệp có muốn nói chuyện với những đồng chí này không, chúng tôi sẽ thông báo cho họ một chút.
Lúc này, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lưu Tinh vẻ mặt mới nghiêm túc hỏi.
- Việc này để Trưởng phòng Trương nói một chút đi.
Diệp Phàm cười, thử Trương Lâm Hoa một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.