Chương trước
Chương sau
- Thảm án 88 những đồng chí có công tương đối nhiều, nghe nói có mười mấy người. Đồng chí Vương Triều cũng chỉ là một trong những người đó cũng bình thường thôi. Hơn nữa, phá án và bắt giam thảm án 88, cũng là chuyện nội bộ trong phân cục. Quan trọng nhất chính là, đồng chí Vương Triều tạm giữ chức mới hơn một năm thời gian, vừa mới được lên cấp Cục phó. Việc này, có phải có chút hơi vội vàng
Vệ Điền Dung quả nhiên mở miệng, dùng thời gian để gây khó dễ cho Vương Triều
- Đồng chí Nhất Hưng, anh nói một chút đi?
Cổ Hoài thấy Lôi Nhất Hưng mãi vẫn không lên tiếng, nhắc nhở riêng một chút
- Tôi không có ý kiến gì.
Lôi Nhất Hưng đáp có vẻ hơi khó hiểu, không có ý kiến gì. Rốt cuộc là anh ta đồng ý với đồng chí Triệu Thụ Đường hay là đồng chí Vệ Điền Dung. Đây là người ba phải điển hình
Cổ Hoài cảm thấy có chút không ngờ, theo lý thuyết Lôi Nhất Hưng bị Diệp Phàm cướp đi phòng Cán bộ một, hẳn anh ta phải kiên quyết phản đối Vương Triều lên chức. Lôi Nhất Hưng biểu hiện quỷ dị, cũng khiến trong lòng Cổ Hoài sinh cảnh giác
- Vâng, tôi cũng hiểu được thời gian có chút vội vàng. Tuy nói chỉ là một chức vị cấp Cục trưởng, nhưng chức Trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự sở công an tỉnh không phải là nhỏ, chức vị cục trưởng này không thể so với cấp bình thường.
Nó có quan hệ đến an toàn của mấy ngàn vạn người tỉnh Việt Đông chúng ta, qua loa không được. Chức vị như vậy, cần một người kinh nghiệm phong phú, người có phong độ đại tướng nắm quyền mới được
Bằng không, nếu một khi bổ nhiệm và miễn nhiệm xảy ra vấn đề, lương tâm các đồng chí chúng ta ngồi ở đây đều bất an.
Trang Thành Phong người đứng vị trí thứ sáu mở miệng nói, vẻ mặt thằng nhãi này có vẻ nghiêm túc, từng câu từng chữ đều hừ ra từ khoang mũi.
Người này được phân công quản lý phòng Cán bộ ba, đối với việc phân công đồng chí Diệp Phàm quản lý phòng Cán bộ một vốn trong lòng có chút không vừa ý.
Cho rằng công tác của hắn cũng xấp xỉ mình, giờ có thể nắm được chút gì đó, đương nhiên phải mở miệng ngay. Hơn nữa, có Phó Bí thư Quản ngồi trấn thủ, rõ ràng muốn bắt chẹt Diệp Phàm. Giờ phút này không thể hiện thêm một chút nào và lúc nào?
Tống Lê Thụ người ngồi vị trí thứ bảy, một phụ nữ trung niên cắt tóc ngắn, phân công quản lý chung cán bộ. Uống hết ngụm trà nói
- Tôi là phân công quản lý xí nghiệp, đối với hệ thống không quen thuộc. Nên theo người bên ngoài, nói một chút quan điểm về việc này được không? Đồng chí Vương Triều từ trên Bộ xuống tạm giữ chức, nên đồng chí này có thể ở Việt Đông này bao lâu, không ai có thể rõ. Chức vị Trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự sở cảnh sát tỉnh quá quan trọng, nếu thay đổi người cưỡi ngựa xem hoa, lãnh đạo không xong, cán bộ cấp dưới đương nhiên cũng sẽ không an tâm, nếu cứ như vậy, chắc chắn sẽ làm việc sai lầm
Tống Lệ Thu nói đến đây, liếc xéo Diệp Phàm một cái, còn nói thêm
- Tuy nhiên, đồng chí Vương Triều thể hiện ở thảm án 88 chúng ta không thể bỏ qua, điều này chúng ta vẫn phải thừa nhận
Người ở vị trí thứ tám Phó trưởng ban Yến Đồng là một trong ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở, phân công quản lý Phòng cán bộ năm. Một người trung niên, nhìn qua rất nho nhã, giống nho sinh cổ đại. Anh ta phủi phủi khói bụi trên tay, nói
- Như vài vị ủy viên lúc trước đã nói qua, đồng chí Vương Triều lên chức có chút không thích hợp. Thời gian tạm giữ chức quá ngắn, kinh nghiệm có vẻ không đủ
Hơn nữa, lúc trước xử lý sự kiện sơn trang Đông Pha, gây ra nhiễu loạn lớn, làm cán bộ Tỉnh ủy sợ tới mức vào bệnh viện an dưỡng nửa năm
Đồng chí không biết nặng nhẹ như vậy làm sao có thể phụ trách sự an toàn của cả tỉnh. Tỉnh thành có bao nhiêu cán bộ lão thành, có bao nhiêu cán bộ cấp tỉnh bộ
Nếu đồng chí Vương Triều lại đưa chúng ta vào một cái sọt, chẳng lẽ ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta còn phải chùi đít cho cậu ta?
Yến Đồng này tuy có bộ dáng nho sinh, nhưng nói ra lời nói chẳng "nho sinh" chút nào. Diệp Phàm thật sự không kìm nổi, quyết chen ngang lời của Yến Đồng, lên tiếng nói
- Mọi chuyện đều có nguyên nhân, chuyện sơn trang Đông Pha tôi rõ nhất
Việc này đã điều tra xong, không thể trách đồng chí Vương Triều. Cảnh sát phá án, luôn gặp vấn đề như vậy, chẳng lẽ vì sợ phức tạp mà không chịu phá án
Thảm án 88 kia chỉ sợ cả trăm năm đều phá không được. Đến lúc Thủ tướng phê bình lên, không riêng gì Sở bị phạt, ngay cả tỉnh Việt Đông cũng chạy không thoát
Đối với dân chúng Ngư Đồng mà nói, cả ngày sống trong hoang mang, còn có thể nào an cư lạc nghiệp không. Sau khi thảm án 88 phá xong, không cần nói gì khác. Chính là ngành bất động sản Ngư Đồng liền lập tức khôi phục như bình thường
Đối với công trạng phá án và bắt giam trong thảm án 88 lớn như vậy mà nói, chính là có một vài người không bao giờ hiểu lại cho thành cái gì.
Người ta nói: làm việc lớn không cần câu nệ tiểu tiết. Nếu chúng ta chỗ nào cũng cẩn thận thế thì chẳng cần làm gì nữa à? Tỷ như Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà nói, nếu sợ này sợ kia, cán bộ cũng không dám bổ nhiệm và miễn nhiệm, như vậy thành ra cái gì.
Các vị ủy viên, tôi hy vọng mọi người nhìn vào ưu điểm có đúng không nào? Tin rằng mọi người cũng có thể nhìn thấy, đồng chí nào làm việc gì, đồng chí nào không làm việc, thiện hạ này gọi là gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cho nên, tôi cảm thấy, mặc kệ là nói theo mặt nào, đồng chí Vương Triều là thích hợp nhất đảm nhiệm chức trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự
Hơn nữa, đồng chí Vương Triều cũng ba mươi mấy tuổi, lại ở bộ đã vài năm. Chuyện lớn nào chưa thấy qua. Muốn nói đến kinh nghiệm, sở công antỉnh có mấy đồng chí trẻ tuổi có thể sánh bằng anh ta.
Theo tuổi mà nói, đầu ba mươi tuổi lên chức cục trưởng, vẫn rất thích hợp, không hề vi phạm quy định. Theo thời gian tạm giữ chức mà nói, đồng chí Vương Triều đã thể hiện thái độ muốn cắm rễ ở Việt Đông làm vài năm
Chúng ta vì sao không để cho một đồng chí ưu tú như vậy có một cơ hội chứ? Chẳng lẽ Thủ tướng ca ngợi là sai lầm rồi? Người có công không thể lên chức, người không có công lại có thể lên chức sao?
Diệp Phàm vừa phản bác vài vị ủy viên, vừa đường đường chính chính nói lên ý của mình
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có hiểu chút quy củ không?
Yến Đồng tức giận đến môi cũng run lên, chỉ đích danh Diệp Phàm tự dưng phá lời của anh ta.
- Việc này tôi xin lỗi anh, tuy nhiên, tôi thật sự không kìm nổi
Diệp Phàm tỏ vẻ thành khẩn một chút
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu vừa rồi nói người không công có thể lên chức, chúng ta hiện tại cũng không đề xuất ứng cử viên khác. Cậu như thế nào biết cảnh sát khác không có công đã được vinh danh. Giải thích này rất phiến diện. Chúng ta đều biết rằng, đồng chí Vương Triều từng làm việc với cậu, nhưng, cậu cũng không thể bác bỏ đề nghị của toàn bộ ủy viên ban tổ chức cán bộ chúng ta, lý do này của cậu, thật sự có chút gượng ép
Phó trưởng ban Vệ Điền Dung sờ soạng một chút, hừ giọng nói
- Phiến diện, tôi không biết phiến diện ở chỗ nào? Tôi chỉ biết là, từng nghe Triệu Quát tướng quân ở quân khu Bắc Kinh nói, Thủ tướng muốn thưởng cho người có công trong thảm án 88.
Chúng ta ngay cả một chức vị cấp cục trưởng cũng không cho người ta làm, còn gọi là thưởng sao? Tôi tuy nói đã từng làm việc với đồng chí Vương Triều.
Nhưng, đề nghị của tôi, mỗi câu nói đều là vì quốc gia chọn lựa nhân tài, cũng không có một chút tư lợi trong đó
Diệp Phàm hừ giọng nói, quyết định liều lĩnh, cùng lão gia này chống đối một chút. Bằng không, ai cũng lấy mình làm đá kê chân giẩm lên mãi cũng khó chịu.
- Đồng chí Diệp Phàm, lời này của cậu có ý gì? Chẳng lẽ nhóm ủy viên đề xuất một chút quan điểm khác chính là vì tư lợi phá quấy hay sao?
Cậu cũng quá coi thường nhóm ủy viên ngồi ở đây. Tư lợi so với đại nghĩa quốc gia, chúng ta đều lấy đại nghĩa quốc gia làm trọng
Đồng chí Vương Triều chính xác có vẻ chưa đủ kinh nghiệm, cậu nói xem, một người dày dặn kinh nghiệm mà có thể làm những chuyện lỗ mãng khiến cán bộ lão thành Tỉnh ủy nằm giường bệnh nửa năm như thế sao?
Phải biết rằng, chuyện này tương đối lớn, cán bộ lão thành Tỉnh ủy cũng không phải một người, bọn họ là một nhóm người
Hơn nữa, đều đã từng vì việc xây dựng Việt Đông mà tận lực, là những cán bộ cao cấp. Đồng chí Vương Triều ngay cả tự tôn kính tối thiểu đều không làm được, như thế nào có thể đảm nhiệm chức trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự sở tỉnh lớn như vậy?
Yến Đồng lạnh lùng hừ nói, người nói rõ việc vừa rồi tự dưng bị Diệp Phàm quấy rầy mặt mũi
- Trưởng ban Yến, tôi không phải sớm đã nói rõ. Việc sơn trang Đông Pha đồng chí Vương Triều xử lý cũng không hề sai lầm, việc này, chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Hơn nữa, lúc ấy tổ điều tra cũng đã đưa ra kết luận. Đây là kết luận chính thức, không phải quan điểm của người nào đó, Anh vì sao nhất định phải lấy việc này ra nói? Không có ai là toàn vẹn, không có vàng mười. Huống chi, đồng chí Vương Triều cũng không làm gì cán bộ lão thành Tỉnh ủy
Diệp Phàm hừ nói
- Việc nhỏ, nếu nhóm cán bộ lão thành đều lên tiếng. không cần nói ban Tổ chức cán bộ chúng ta, ngay cả ủy viên đương nhiệm tỉnh Việt Đông đều cảm thấy phiền toái
Vệ Điền Dung nói
- Ha ha, đồng chí Vương Triều đã đảm nhiệm quyền Trung đoàn trưởng hơn nửa năm, có thấy đồng chí nào đề xuất phản ánh vấn đề gì. Theo phương diện này mà nói, đồng chí Vương Triều hoàn toàn đảm nhiệm được chức vị này. Hơn nữa, Giám đốc sở Trần Bố Hòa cùng Đảng ủy Công an Dương sẽ coi đây là trò đùa sao? Bọn họ khẳng định cũng đã suy xét kỹ, đề cử một người, chắc chắn không đơn giản như vậy
Diệp Phàm mỉm cười phản bác
- Hay là tạm gác lại việc này, qua một thời gian nữa sẽ thảo luận thế nào?
Lúc này, Trưởng ban Phượng Quốc Hưng đột nhiên xen vào nói
- Trưởng ban Phượng, còn có thể kéo dài sao? Hơn nửa năm cảnh sát hình sự không có trung đoàn trưởng. Gần đây tỉnh thành kín đáo phê bình phương diện trị an
Yến Đồng cũng bằng bất cứ giá nào, chính là muốn làm người tích cực nhất của Cổ Hoài. Liếc mắt nhìn Quản một cái, đột nhiên hỏi
- Bí thư Quản, ngài nói xem, đối với chuyện cán bộ lão thành, đồng chí Vương Triều xử lý như thế nào?
- Vốn tôi đến để dự thính thôi, nếu đồng chí Yến Đồng nói về vấn đề này. Tôi cũng xin nói vài câu, cán bộ lão thành là ai, bọn họ đều là những người có thành tích lớn ở Việt Đông này. Chúng ta không thể bởi vì bọn họ già rồi thì không coi họ ra gì. Kính già yêu trẻ chính là mỹ đức của nước cộng hòa chúng ta, ngay cả mỹ đức ấy cũng không làm được, khó có thể đảm nhiệm vị trí lớn. Huống chi, chúng ta đều già rồi, đều phải tiến vào đội ngũ cán bộ lão thành. Bọn họ hôm nay chính là ngày mai của chúng ta, không thể làm người ta đau khổ thất vọng
Quản Nhất Minh cũng không nói ai, nhưng ai cũng nghe được ý của ông ta
- Như vậy đi, nếu chức Trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự tỉnh đã gác lại hơn nửa năm, vậy tìm ra chưởng môn nhân, việc này không thể kéo dài nữa
Cổ Hoài nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói thêm
- Tuy nhiên, đối với người có công trong thảm án 88, chúng ta cũng không thể quên
Bằng không sẽ làm lạnh các đồng chí có tâm. Đồng chí Vương Triều ở Ngư Đồng là cấp Cục phó, là có thể đề lên Cục trưởng
Tuy nhiên, nhưng có rất nhiều các đồng chí đều cho rằng chức trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự không thích hợp với anh ta, tôi thấy, không phải cục trưởng địa khu Cổ Đình Việt Đông chúng ta mới về hưu một tháng trước
Mà Địa ủy Cổ Đình lại không đề cử người thượng vị, vậy đề nghị Địa ủy Cổ Đình, đưa đồng chí Vương Triều giới thiệu cho bọn họ
Nhân tận kỳ tài, vật tận kỳ dụng, chúng ta không thể không theo chỉ thị lãnh đạo cấp trên, cũng không thể gạt bỏ công lao đồng chí Vương Triều. Việc này coi như đã định rồi
Cổ Hoài mười phần khí phách, nói ra một câu định đoạt. Diệp Phàm miệng táp táp, cuối cùng không nói gì nữa. Biểu hiện của Diệp Phàm dĩ nhiên đều nằm trong mắt Quản Nhất Minh và Cổ Hoài, hai đồng chí này cảm thấy tương đối thích thú, cuối cùng đã khiến tên này gặp hạn té ngã một cái mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.