Chương trước
Chương sau
- Hừ! Bất luận liên quan đến người nào, đều bí mật bắt giữ
Diệp Phàm hừ giọng nói, giống như hạ mệnh lệnh. Liếc mắt nhìn Trương Hùng một cái nói:
- Hòa thượng thì có thể vi phạm trầm trọng pháp luật quốc gia sao? Trí Lâm muốn càn quấy, chúng ta có thể công bố việc Trí Dã gây nên. Nói vậy Trí Lâm cũng không muốn thấy sư đệ thân bại danh liệt, làm tổn hại đến danh dự của hồng môn. Đương nhiên, có thể làm bí mật thì bí mật một chút.
- Việc này chúng tôi có cách, ngay cả Trí Lâm cũng không ngờ được.
Trương Hùng thản nhiên cười cười, thật ra Diệp Phàm không có nghi ngờ lời của anh ta. Tổ đặc nhiệm A muốn làm thì sợ thiếu cách hay sao, làm hiện trường giả, khiến Trí Dã biến mất khỏi thế giới này, một chút vấn đề đều không có.
- Phó trưởng ban Diệp, biệt thự Quản Phi quả nhiên đã bí mật dời đi cái gì rồi. Hiện ở bên trong đã rỗng tuếch! Trước kia chắc chắn có đồ vật gì đó, bằng không, sao dưới biệt thự lại có tầng hầm lớn vật. Có bốn tầng lầu, bên trong ban đầu để chẳng lẽ chính là chim hóa thạch hay sao? Tuy nhiên, bây giờ không biết đã dời đến đâu rồi.
Vương Triều nói
- Khi cậu đi vào không ai phát hiện chứ?
Diệp Phàm hỏi
- Tuyệt đối không ai phát hiện, tôi vô cùng cẩn thận.
Vương Triều nói
- Ôi… mất thời cơ chiến đấu à. Lúc ấy nếu không bị Quản Nhất Minh ngăn cản, đã sớm lộ rõ chân tướng
Diệp Phàm thở dài, trong mắt đầy phẫn nộ, nhưng cũng co chút bất đắc dĩ.
- Cọp chết để da, người chết để tiếng. Tôi không tin tập đoàn Dương Điền bền chắc như thép không thể đi vào. Chỉ cần phạm chuyện gì, luôn có chỗ để chui.
Trần Hằng Đỉnh lạnh giọng hừ nói
Cuối tháng tám
Diệp Phàm nhận được thông báo của Cổ Hoài, nói là để hưởng ứng kêu gọi Tỉnh ủy. Phải điều một số cán bộ tới Tây Tạng tạm giữ chức. Hơn nữa làm cuộc kiểm tra một số sinh viên mới phân bổ, chọn những người ưu tú trúng tuyển, điều phối vị trí thích hợp.
Diệp Phàm sau khi trở về phòng làm việc liền gọi trưởng phòng Trương Lâm Hoa lại. Sau khi xem toàn bộ tài liệu, Trương Lâm Hoa không ngờ nhíu mày lại.
- Phát hiện điều gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vấn đề tương đối lớn, trước kia trong bộ chỉ tổ chức đi có ba năm. Hơn nữa, chỉ cần cán bộ có chí tiến thủ, tất cả đều tranh nhau ghi tên.
Trên thực tế là sau khi chấm dứt ba năm, trở về còn được đề bạt. Việc này đã thành cầu thang thăng quan. Những cán bộ này, đơn giản chỉ là đi thử vàng mà thôi.
Lần này mệnh lệnh Tỉnh ủy truyền đạt có chút hà khắc, thời gian ba năm sửa thành năm năm. Lấy cớ là tỉnh Việt Đông chúng ta ủng hộ người cho Tây Tạng, thúc đẩy hai bên giao lưu. Thời gian tận những năm năm, đời người có mấy cái năm năm chứ?
Trưởng phòng Trương Lâm Hoa thở dài
- Việc này còn không phải là điểm mấu chốt, anh nhìn kỹ xem?
Diệp Phàm duỗi tay chỉ vào mấy chỗ ở tài liệu
Sau khi Trương Lâm Hoa xem qua, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nói:
- Lần này cán bộ hai bên giao lưu chỉ sợ không đơn giản, bên trong có phải có ngụ ý khác hay không? Người trúng cử phải là cán bộ lão thành có kinh nghiệm phong phú. Tuổi phải từ 40 đến 50 mới được gọi là cán bộ lão thành kinh nghiệm phong phú.
- Đúng vậy, cấp cán bộ này, nói như vậy đều phải là cấp Cục trưởng, thậm chí là cấp Phó giám đốc sở, Giám đốc sở. Cán bộ này ở tỉnh Việt Đông chúng ta tương đối nhiều, nhưng đều là cán bộ chiếm chức vị quan trọng. Như trưởng phòng mà nói, bình thường đều là lãnh đạo một huyện, hoặc cục.. thành phố. Mà Phó giám đốc Sở, Giám đốc Sở lại càng lợi hại
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Trương Lâm Hoa một cái, lại nói thêm:
- Đào đâu ra người, lần này, phỏng chừng không dễ lựa chọn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước kia là mọi người tranh nhau đi, lần này tôi thấy không phải cơ hội, mà là vũng bùn. Một cán bộ 40 tuổi, có mấy người chịu ở năm năm.
Chờ bọn họ giữ chức trở về, thì vị trí trước đây cũng chẳng được ấy chứ. Mà tuổi cũng qua thời hoàng kim, đâu còn sức mà bon chen nữa.
Năm năm là rất dài, doanh trại thì cố định còn người lính thì thay đổi liên tục, sau này anh có còn được ở đây công tác nữa không đã rất khó nói rồi, chứ đừng nói đến lãnh đạo Tỉnh ủy. Đến lúc đồng chí này trở về không có vị trí tốt, lãnh đạo lại thay đổi người, họ tìm ai khiếu nại đây.
- Ừm.
Trương Lâm Hoa gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chẳng lẽ là ỏ tỉnh có tác động gì, muốn tẩy trừ ai?
- Không loại trừ khả năng này, ví như, cậu làm lãnh đạo, cậu không thích một người nào đó. Hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này để đem người đó đi Tây Tạng. Còn được tiếng là giúp đỡ Tây Tạng, Tân Cương nữa.
Diệp Phàm hừ nói
- Cái này có gì khác thời cổ đại sung quân, đến lúc đó không ai đăng ký, lại muốn hoàn thành chỉ thị Tỉnh ủy, phòng Cán bộ chúng ta liền khó làm. Ép người ta đi, thì đắc tội với người ta. Hơn nữa, nhóm người lần này có năm sáu mươi người, số lượng không ít. Nếu không bố trí tốt sẽ xảy ra chuyện gì. Năm sáu mươi Phó giám đốc sở, cán bộ cấp Giám đốc sở, cũng không thể khinh thường lực lượng.
Vẻ mặt Trương Lâm Hoa ưu tư:
- Không biết Trưởng ban Cổ Hoài có chỉ thị gì.
- Còn chỉ thị, cậu không phải không biết. Hiện nay trong cảm nhận của lão ấy, chúng ta là cái gì, tự cậu ngẫm lại xem.
Diệp Phàm hừ nói
- Trưởng ban Diệp, anh xem làm sao bây giờ, anh nói tôi phải chấp hành như thế nào?
Trương Lâm Hoa tỏ thái độ, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, cậu ta đã một lòng đi theo Diệp Phàm
- Việc này để tôi xem xét một chút rồi nói sau, phải biết rõ ý đồ lãnh đạo mới được. Bằng không, chọn người lung tung, cậu nói chọn ai đi. Nói khó nghe một chút, đem người mà lãnh đạo vừa ý đến Tân Cương, Tây Tạng thì phỏng chừng cái mũ của tôi cũng bay đi mất. Người ta còn có thể nói như thế nào, nói cậu không lĩnh hội được ý đồ lãnh đạo. Cuộc đời vốn là như vậy đấy,
Diệp Phàm nói
- Chuyện kiểm tra sinh viên mới phân bổ, thì xử lý như thế nào?
Trương Lâm Hoa xin chỉ thị nói
- Quy củ cũ làm như thế nào?
Diệp Phàm hỏi
- Trước kia đều là kiểm tra trước, sau đó căn cứ vào năng lực công tác. Tuy nhiên, việc này, đều chỉ là làm bề ngoài, xem anh có bản lĩnh không. Trên thực tế, việc bố trí người trong bộ sớm đã định rồi, chỉ có điều làm cho nhóm sinh viên xem, ra vẻ công bằng mà thôi.
Trương Lâm Hoa cau mày, nói
- Cậu có phát hiện ra lần này sinh viên phân bổ có chỗ nào khéo léo không?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm tài liệu hỏi
Trương Lâm Hoa lại cẩn thận xem lại tài liệu một lần, cuối cùng chỉ đích danh nói:
- Xếp hạng người này có chút cổ quái, anh xem xem, người này là bạn học Lý Sâm, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh. Xem như là đại học của quốc gia chúng ta. Tuy nhiên, rất kỳ lạ là đứng cuối cùng, vì đến từ nông thôn. Mà cô gái xếp thứ nhất Ngô Nguyệt này, theo thân phận lý lịch, là con gái Giám đốc sở Tài chính tỉnh Ngô Dạ Lâm. Tuy nói Ngô Nguyệt tốt nghiệp đại học khoa chính quy, nhưng là đại học hạng hai. Việc này chẳng phải có chút bất thường sao.
- Ừ, cậu cũng nhìn ra vấn đề này. Nhìn thấy không, lần này Tỉnh ủy và cơ quan trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh muốn nhận 100 sinh viên.
Đã trải qua sơ tuyển lần thứ hai và lấy được 300 người, ba người chọn một, áp lực cạnh tranh vẫn còn rất lớn.
Mà những người sắp xếp ở phía trước đều có chút bối cảnh mạnh mẽ. Bên trong chẳng những có thần tài như Giám đốc sở Ngô, còn có phó sở…thân thích các quan lớn ở tỉnh
Vừa rồi Ngô Ngôn tùy ý nhìn một chút, nhận ra người xếp hạng thứ mười là Chu Khôn, chính là cháu của Phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh.
Tôi lúc ấy không chú ý tới việc này, từ Ngô Ngôn nói ra điều này, tôi cảm thấy việc này có thể không đơn giản như vậy
Có lẽ, cấp trên sớm lập danh sách, chúng ta chỉ có thể chấp hành. Tuy nhiên, như vậy đối với các sinh viên khác mà nói, rất không công bằng
Tuy rằng lần này Diệp Phàm tôi là quan chủ khảo của cuộc sát hạch, không thể làm hoàn toàn công bằng. Nhưng muốn là tương đối công bằng.
Diệp Phàm thản nhiên nói
- Anh nói đây là ý của Trưởng ban Cổ? Nếu quả thật là như thế, Phó trưởng ban Diệp, tôi thấy hay là chiếu theo ý cấp trên mà xử lý thôi. Chúng ta không nhất thiết phải gây ra phiền toái. Dù sao với những việc như thế này cũng là rất bình thường.
Trương Lâm Hoa nói.
- Ha ha, không nhất định là ý của một mình ông ta. Như Quản Phó và lãnh đạo Tỉnh ủy có thể mịt mờ nói vài câu để trổ tài miệng lưỡi của lãnh đạo. Đương nhiên, chắc chắn cũng có ý của Trưởng ban Cổ. Vị trí tốt khẳng định được để cho các đồng chí ở phía trước
Diệp Phàm có vẻ hơi châm chọc nói
- Những người đó tổ hợp cùng chỗ chính là một tâp đoàn khổng lồ, nếu chúng ta không theo ý của họ an bài, phỏng chừng sẽ bị công kích tập thể.
- Ha ha, chúng ta coi như không biết mà làm, nên làm như thế nào thì làm như thế. Tôi nói rồi, muốn tương đối công bằng một chút.
- Bằng không, sẽ có người đâm cột sống tôi. Hơn nữa, việc này, lại nói tiếp mặc kệ anh như thế nào người ta đều có ý kiến.
Ví như cậu bố trí cho con gái Giám đốc sở Ngô Ngô Nguyệt vị trí tốt, nhưng Phó chủ tịch tỉnh Chu lại có ý kiến. Có lẽ phía sau lại chợt hiện ra Giám đốc sở Lý, Chủ tịch tỉnh Vương, chủ nhiệm Trương, dù sao cậu đều không thể công bằng
Diệp Phàm thản nhiên nói, mặc dù đang cười, nhưng vẻ mặt thật sự nghiêm túc
- Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Trương Lâm Hoa cũng cảm giác rất đau đầu
- Giành chiến thắng trong hỗn loạn, trước tiên định ra một trình tự. Ví như tầng thứ nhất gồm mười người đầu tiên, tầng thứ hai từ 11 đến 20, cứ như vậy đến 100, chia chức vị thành 10 bậc. Mà sát hạch 10 đồng chí đối lập nhau, 10 vị này cần rút thăm. Lấy mẫu ngẫu nhiên công việc nào thì làm việc đó. Đương nhiên, việc này cũng phải theo chú ý theo chuyên môn của bọn họ mới được. Theo chi tiết của người đó thiết kế là được.
Diệp Phàm nói
- Rút thăm, từ trước tới giờ chưa có làm qua. Làm như vậy liệu những người khác có thể chỉ trích chúng ta không làm tròn trách nhiệm hay không, bố trí công tác cũng có thể loạn như chim uyên ương. Tuy nói phù hợp chuyên môn phân loại ra, nhưng, luôn làm cho người ta có cảm giác không nghiêm túc
Vẻ mặt Trương Lâm Hoa kinh ngạc, thiếu chút nữa kêu lên
- Ha ha, phù hợp chuyên môn thì có gì chỉ trích chúng ta. Ví như Trương Tam, Lý Tứ,Vương Ngũ đều chuyên môn làm thư ký, mà Văn phòng Tỉnh ủy cần thư ký, văn phòng ban Tổ chức cán bộ chúng ta cũng cần thư ký. Bọn họ lấy ngẫu nhiên chỗ nào thì đi làm chỗ đó. Dù sao đều là làm thư ký, có cái gì khác nhau? Kể từ đó, các lãnh đạo không thể chỉ trích chúng ta bố trí loạn, không theo ý tứ bọn họ mà bố trí cái gì. Chỉ có thể trách bọn họ không may mắn thôi
Diệp Phàm thản nhiên cười
- Tôi hiểu rồi
Trương Lâm Hoa gật gật đầu, lại hỏi
- Lần này địa điểm sát hạch chuẩn bị ở chỗ nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.