Chương trước
Chương sau
Đến cả Cổ Hoài trong mắt cũng hiện lên tia kiêng kỵ. Nhìn Diệp Phàm khó hiểu, thầm nghĩ "Hắn sao có thể được nhà họ Phí nhấc lên. Hắn không phải là tay sai cho nhà họ Triệu sao? Thật đúng là không hiểu ra sao cả, chẳng lẽ là cây cỏ đầu tường, quái lạ…"
Mà Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diệp Đông lúc này với Diệp Phàm lại càng cảm thấy thân thiết. Về sau Phí Nhất Hoàn phụ trách Ủy ban Kỷ Luật Trung ương chính mình là cấp dưới của y.
Chính đồng chí Quản Nhất Minh cũng có chút buồn bực, không muốn làm rõ vì sao Ninh Chí Hòa muốn đến để nâng Diệp Phàm. Thật ra, chính Triệu Xương Sơn cũng không ngờ.
Đương nhiên, Ninh Chí Hòa nâng Diệp Phàm, cũng không quên tiện thể cả Triệu Xương Sơn và Cổ Hoài. Đương nhiên, bọn họ cũng hiểu được, chính mình chỉ là tiện thể thôi.
- Ừ, xem ra Phó trưởng ban Diệp báo cáo công việc rất cần mẫn nhỉ.
Cổ Hoài cười nói kỳ thực là có chút trách Diệp Phàm báo cáo vượt cấp. Tôi đi Bắc Kinh họp cậu không báo cáo công việc nhưng thật ra là báo cáo Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Có phải không coi tôi là lãnh đạo.
- Ha ha, Trưởng ban Cổ, việc này tôi không báo cáo với Trưởng ban Ninh. Một việc nhỏ này, sao có thể phiền đến Trưởng ban Ninh. Vả lại, phải báo cáo cũng phải báo cáo anh đúng không?
Chỉ có điều ngày hôm qua xuống đây, các đồng chí ở đây nói đã gửi giấy mời đến Ban tổ chức cán bộ Trung ương, cho nên hôm qua tôi gọi điện thoại, lấy danh nghĩa Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mời Trưởng ban Ninh.
Không thể ngờ là Trưởng ban Ninh bận rộn lại dành thời gian đến đây. Thật sự là vinh hạnh của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta.
Diệp Phàm thản nhiên giống như giải thích.
- Ha ha, trước kia tôi không biết Phó trưởng ban Diệp. Quen như thế nào, đó là bởi vì hắn mắng con gái của tôi. Cho nên, con gái yêu của tôi tức giận, sau đó thì quen. Ha ha ha. Không nói chuyện nhàm chán này nữa.
Ninh Chí Hòa khoát tay áo, giống như giải thích, thực ra lại kéo quan hệ với Diệp Phàm gần hơn, đương nhiên là để mọi người biết. Nói cho mọi người, tôi cùng Diệp Phàm gọi là không đánh không quen.
Trong đầu các anh đều đang suy nghĩ không biết có phải là nhà họ Ninh coi trọng Diệp Phàm, tương lai sẽ thành con rể hiền…
Người trẻ tuổi, đánh nhau cãi nhau rồi có cảm tình không ít. Cho nên, trong đầu một số đồng chí hoảng hốt thấy mục đích thật sự của Ninh Chí Hòa đến đây.
Một đám người lần nữa ngồi xuống.
Khi Trương Lâm Hoa đang muốn nói vài câu với các vị lãnh đạo thì đột nhiên, có nhân viên vội vã chạy đến bên cạnh Diệp Phàm nói vài câu. Diệp Phàm vội đưa mắt nhìn Trương Lâm Hoa, tay ra hiệu.
Sau đó, Diệp Phàm vội vàng đến bên cạnh Triệu Xương Sơn nói thầm một câu, Triệu Xương Sơn vừa nghe lập tức đứng lên, vung tay nói như tướng quân, cười nói:
- Mau cùng tôi ra ngoài đón lãnh đạo.
"Lãnh đạo.." Các vị cán bộ vừa nghe xong, lập tức trợn tròn mát. Triệu Xương Sơn là Ủy viên bộ Chính trị, lãnh đạo của y lai lịch thế nào, chẳng lẽ là một trong chín người lãnh đạo đất nước. Lập tức, toàn bộ cán bộ ở đây im lặng, theo sát phía sau Triệu Xương Sơn đi ra phía đường.
- Ha ha, Phượng lão, không thể ngờ ngài đến nơi này, thật sự là khách quý.
Triệu Xương Sơn từ xa đã giơ tay ra, cười đi nhanh đến đón.
Đương nhiên, các cán bộ phía sau đều lui lại một vài bước, không ai dám đi lên phía trước, đến Ninh Chí Hòa cũng đi sau Triệu Xương Sơn. Diệp Phàm là người chỉ huy ở đây bị người ta chen chúc đi cuối cùng.
Mà mấy người vây quanh đám lãnh đạo để bảo vệ. Phó đội trưởng trung đoàn cảnh sát hai mắt như hổ rình mồi quan sát động tĩnh xung quanh. Nếu có gió thổi cỏ bay, thì y cũng không phải người ăn chay.
- Ha ha, già rồi, muốn ra ngoài một chút. Nếu không đi một chút thì chân của tôi sẽ phế đi. Vừa hôm trước đến Việt Đông nghe nói có tổ chức đại hội thi đấu thuyền rồng, cho nên, muốn đến góp vui. Các anh bận các anh, đừng quan tâm đến tôi, hôm nay tôi là du khách, quần chúng thôi.
Phượng Bảo sơn vẻ mặt sang sảng cười đứng ở cửa xe, thản nhiên bắt tay mấy người Triệu Xương Sơn Ninh Chí Hòa.
Ánh mắt Phượng lão nhìn một vòng có chút ngạc nhiên hỏi:
- Đồng chí Tiểu Diệp sao không tới, có phải là khinh thường ông lão này sắp về hưu không?
"Đồng chí Tiểu Diệp? " Trong lòng tất cả các đồng chí đều nghe ngóng, không biết Tiểu Diệp là ai?
- Phượng lão nói chính là đồng chí Diệp Phàm?
Triệu Xương Sơn biết Diệp Phàm có chút mâu thuẫn với Phượng Khuynh Thành, là từ Triệu Tứ mới biết. Nhưng thật ra nghĩ đến diệp phàm, trong lòng thầm mắng lão già Phượng Thiên Diêu này tới thật đúng lúc. Thấy trên trán Diệp Phàm có dán một chữ Triệu, ông ta lại đi ra, muốn gây rối cướp người có phải hay không?
- Không phải hắn thì là ai. Vài năm trước tôi đến đập nước Thiên Thủy câu cá, hắn không ngờ ở lấy củi ở trên núi. Cuối cùng còn bảo tôi câu cá, nói có thể câu được cá gì đó. Tuy nhiên, hắn nói chuyện không tính toán gì hết, vài năm không gặp không biết hắn còn nhớ ta không. Xem ra tôi già rồi, không ai để ý có phải không. Việc câu cá cũng không tìm thấy người câu cùng.
Phượng Thiên Diêu nửa đùa nửa thật hừ nói.
Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng toát mồ hôi. Tự nhủ, tôi mời ông câu cá lúc nào? Tuy nhiên, ở đập nước Thiên Thủy có tặng cho ông một con cá rồng. Chắc lão già này lúc này muốn con cá kia. Hôm nay tới lạ, có phải là Khuynh Thanh sau lưng cổ động đến. Nếu Viên Viên biết thì chết, khó hiểu…
Hắn đành phải kiên trì đến cùng, chen chúc đi lên, thật ra không cần chen chúc, đám người cũng tránh đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
- Ha ha, Phượng lão, là ngài sao, không thể tưởng tượng được, thực sự không thể tưởng tượng được. Chuyện câu cá tôi thật sự đã quên. Vả lại, lúc ấy tôi không biết ngài là ai, nói thật, tôi còn tưởng rằng ngài là người thích câu cá. Và cuối năm xem thế nào, tết âm lịch, tôi nhất định cùng ngài đi câu cá.
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười, mặt có chút xấu hổ nói.
- Chỉ sợ hai chữ lão già cậu cũng không dám nói ra, còn muốn nịnh hót có phải hay không? Biết thân phận của tôi liền muốn cùng tôi đi câu cá, lúc chưa biết thì coi là lão già và quên tôi ngay.
Phương Thiên Diêu nói đùa.
- Việc này, nói như thế nào đây? Dù sao ngài là lãnh đạo, như sấm bên tai, biết thân phận ngài rồi sau tôi muốn quên cũng không thể quên có phải hay không? Nịnh bợ, việc này tôi cũng không phải là người giỏi, đương nhiên cũng có một chút.
Diệp Phàm tiếp tục cười ha hả nói.
- Tốt lắm, không cần phải nói nữa, tết âm lịch theo lão già này câu cá hai ngày. Lần này có thể phải nhớ kỹ, nếu không, phải đánh bằng roi, ha ha ….
Phượng Thiên Diêu vung nhẹ tay, cùng mọi người bước lên đài chủ tịch. Tuy nhiên, Phượng Thiên Diêu không dám ngồi ở trung tâm, chỉ ngồi ở phía sau.
Đương nhiên, các vị cán bộ đều chua xót. Không thể tưởng tượng được có người may mắn như vậy, không ngờ có cơ hội cùng đi câu với Phượng lão, còn câu hai ngày.
Thật là cơ hội tốt.
Vì sao không rơi xuống đầu mình?
- Thưa các vị khách quý, thưa các vị lãnh đạo và bà con, hôn nay, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ chức đại hội thi đấu thuyền rồng. Là công bằng, công khai, công chính.
Mọi người nhìn sáu chữ này là do Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tự tay viết. Nhân viên chúng tôi dự trên chỉ thị của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân, và Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy làm tốt công tác trọng tài đại hội thi đấu thuyền rồng.
Hôm nay đại hội thi đấu thuyền rồng, tất cả đều dựa vào thực lực của các đội. Ai có thể vượt lên, chính là người thắng. Đương nhiên vì an toàn, nên cũng có rất nhiều nội quy.
Tiếp theo, đồng chí Trương Lâm Hoa sẽ đọc quy định của trận đấu.
Diệp Phàm nói xong ra hiệu cho Trương Lâm Hoa đọc quy định trận đấu. Đây tất nhiên là để các vị lãnh đạo xem. Đến lúc đó ai phạm quy bị phạt, bị loại. Ở đây nhiều ánh mắt như vậy, không ai phản đối được.
Sau đó, Cổ Hoài nói vài câu, Chủ tịch Tỉnh Uông Chính Tiền phát biểu, Triệu Xương Sơn phát biểu, khách quý Ninh Chí Hòa phát biểu, khai mạc đơn giản cũng dông dài mất nhiều thời gian. Vừa thấy đã đến 9 giờ rưỡi, cuối cũng đại hội thi đấu thuyền rồng mới bắt đầu.
Sau khi khai mạc xong, Triệu Xương Sơn, Ninh Chí Hòa, Uông Chính Tiền vội vàng rời đài Chủ tịch vây quanh Phượng lão ở phía sau. Phượng lão tuy nói đã lui nhưng người ta dù sao cũng từng là lãnh đạo quốc gia, ai dám không chu đáo với ông ta?
Mà ngoài Triệu Xương Sơn bên ngoài còn có Phó Bí thư Quản Nhất Minh, Phó chủ nhiệm Diệp Đông, Phó chủ tịch Tỉnh Lâm Phong và các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tạo thành vòng tròn thứ hai.
Ngoài ra bên ngoài chính là Phó chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường, và mấy phó Chủ tịch tỉnh khác tạo thành vòng tròn thứ ba. Nhìn từ xa, khách quý hình thành một vòng luẩn quẩn, lấy Phượng lão làm trung tâm, lập tức có vài vòng tròn gối lên nhau.
Các cán bộ cấp sở biết điều, toàn bộ ngồi ở chỗ bên cạnh khách quý. Diệp Phàm trong lòng không thể không cảm thán, trong vòng luẩn quẩn này cán bộ cấp sở trở thành chó giữ cửa.
Giống như vệ sĩ canh giữ mảnh đất bên cạnh. Đương nhiên, hình như cảnh vệ bên cạnh Phượng Đại Sơn theo sát bên người Phượng Thiên Diêu.
Một hiện tượng lạ chính là, trên đài chủ tịch không ai ngồi, Tổng chỉ huy Diệp Phàm ngồi một lát cũng thấy chán, đến một người nói chuyện cũng không có. Mà lại ngượng ngùng chen vào vòng tròn của Phượng lão, đành phải làm khán giả.
- Cậu nhóc kia trưởng thành rồi.
Phượng Thiên Diêu nhìn Diệp Phàm híp mắt khen nói.
- Ừ, cậu ấy trưởng thành thật sự nhanh. Chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Triệu Xương Sơn gật gật đầu.
- Năm đó, ở đập nước Thiên Thủy cậu ta chỉ là một Phó Chủ tịch huyện nhỏ. Ha ha, lúc đó mặt càng non hơn, hình giống học sinh.
Phượng Thiên Diêu thản nhiên cười nói.
- Hừ, còn đánh với tôi một trận.
Phượng Đại Sơn ở bên cạnh bĩu môi nói, lúc ấy cùng Diệp Phàm đúng là có một trưởng, Phượng Đại Sơn thua, có chút không phục. Phượng Đại Sơn cũng là con cháu nhà họ Phượng, nhưng thật ra không thể không sợ ông cụ.
- Đánh với anh một trận, xem ra, Diệp Phàm thật là có chút thân thủ.
Triệu Xương Sơn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Vị trí của Phượng Đại Sơn Triệu Xương Sơn chỉ biết là vệ sĩ Trung Nam Hải. Hơn nữa, chắc còn là đến từ ngành trong truyền thuyết kia.
Nghe nói thành viên Tổ đặc nhiệm A mỗi người đều là cao thủ, thật sự bí mật. Mặc dù là Triệu Xương Sơn làm ủy viên bộ Chính trị, lãnh đạo cao nhất một tỉnh, cũng không biết rõ Tổ đặc nhiệm A là bộ phận như thế nào, chỉ nghe nói sao biết vậy. Nghe nói không khác gì thị vị hoàng cung ngày xưa.
- Tuy nhiên, hắn hẳn là thất bại thê thảm đi?
Triệu Xương Sơn hơi tiện miệng cười nói. Thật ra, là muốn thăm dò cân lượng của Diệp Phàm. Theo lời của em trai Triệu Quát, biết Diệp Phàm là anh em kết nghĩa của Thiết Chiêm Hùng, tên kia hẳn là một người khá vể võ công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.