Chương trước
Chương sau
- Cô ấy đã sớm hoạt động, phương án của lần này chúng tôi là do thư ký Chính phủ cục trưởng cục 2 Tiền Quang đích thân làm. Điểm này tôi phải cảm tạ đồng chí Diệp Phàm. Cho nên, so sánh với hai địa khu kia, chúng tôi chiếm ưu thế rất rõ ràng.
Lô Trần Thiên tin tưởng rất lớn.
- Ừ, Tiểu Diệp là từ Đức Bình đi ra. Lãnh đạo Đức Bình các anh đối với nó cũng không tệ. Vả lại mặt mũi của Tiểu Diệp tôi rốt cục vẫn phải cho có phải không?
Tề Chấn Đào nói thẳng không lảng tránh, liếc nhìn Diệp Phàm, trực tiếp cho Diệp Phàm thể diện. Tiếp theo còn nói thêm,
- Chẳng qua, trong tỉnh có thể thông qua, mấu chốt vẫn còn bên Chính phủ. Tôi không hi vọng trong tỉnh mất đi cái danh ngạch này, trở thành trò cười cho toàn tỉnh. Các anh có tự hỏi, có nắm chắc không?
Tề Chấn Đào kỳ thật cũng ám chỉ Diệp Phàm, lần này trong tỉnh nếu như thông qua, trong thủ đô có một số người mày phải ra mặt đi tranh thủ. Đã có trưởng ban tổ chức Trung ương ở Kiều gia, còn có Phượng gia, con đường có thể sử dụng có rất nhiều.
- Cháu biết rồi chú Tề! Đã đồng ý với lãnh đạo Đức Bình, cháu sẽ không buông tay.
Diệp Phàm kiên quyết tỏ thái độ. Đương nhiên, hai người giao tiếp bí hiểm, Lô Trần Thiên tuy nghe có chút không hiểu, nhưng cũng hơi đoán được chút gì đó.
Ngày 25 tháng 9, một nhóm tổ điều tra trở lại trường đảng.
Bởi vì năm nay là tròn 50 lập nước, vốn định tháng 9 tiến hành cho tiểu tổ điều tra tự do biện luận sẽ tạm thời lùi lại đến sau quốc khánh mùng 1 tháng 10 sẽ tiến hành. Về chủ đề quốc khánh đã triển khai ở nội bộ trường đảng.
Mà tất cả 10 tiểu tổ lại đều trở về, cả đám đều chuẩn bị đủ sức mạnh, trên hội nghị biện luận sẽ cho đối thủ một đòn dữ dội.
Hơn nữa, sau khi trở lại trường đảng nội bộ tiểu tổ triển khai thảo luận rất kịch liệt. Cái này, dĩ nhiên cũng là vì không ngừng hoàn thiện đề tài điều tra nghiên cứu của mình, tranh thủ đạt tới tối ưu hóa. Bởi vì, lần này là dùng tập thể bình xét cấp bậc làm chủ, đoàn kết là nòng cốt.
Buổi tối ngày 26 tháng 9. Diệp Phàm ở phòng của mình, đang cùng ba vị phó bộ trưởng Thôi Nhất Tân chỉnh lý tài liệu đề tài lần này.
- Diệp Phàm, hiệu trưởng Đường bảo cậu đúng 8 giờ đến văn phòng của ông ấy.
Lý tổ chức thân thiết nói với Diệp Phàm.
- Hiệu trưởng Đường gọi tôi, tổ chức Lý, không biết là chuyện gì vậy?
Diệp Phàm và tổ chức Lý quan hệ cũng không tệ, cho nên, thuận miệng hỏi một câu, muốn thăm dò tin tức để sớm có chuẩn bị.
- Ha ha.
Chủ nhiệm Lý Chí Ngư cười liếc nhìn bọn Thôi Nhất Tân, ba người rất biết điều, vội vàng cáo từ rời đi.
- Diệp Phàm, hiệu trưởng Đường tìm cậu vì chuyện gì, cái này, tôi không rõ ràng lắm.
Lý tổ chức lắc đầu, liếc nhìn Diệp Phàm, kiểu như muốn nói lại thôi.
- Lý tổ chức, chúng ta ở chung hơn một tháng, có chuyện gì xin nói thẳng, anh biết, tính cách của tôi khá thẳng, không thích vòng vo.
Diệp Phàm thấy được gì đó, bèn đưa một điếu thuốc qua. Lý tổ chức cũng nhận lấy, hơn nữa, rất quỷ dị chính là, Lý tổ chức lại giành châm thuốc cho Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, tôi năm nay 40, ai, nhân sinh có thể có mấy cái 40.
Mặt Lý tổ chức lúc này lộ ra vẻ hơi buồn bực.
- Anh không già đâutổ chức Lý, 40 tuổi đang là tuổi làm nên sự nghiệp.
Diệp Phàm thuận miệng khen một câu.
- Tam thập nhi lập, tứ thập bất hoặc (câu của Khổng Tử: 30 tuổi có thể tự lập, 40 tuổi có thể biết rõ đúng sai),tôi đều có phần thất vọng. Chẳng qua, cậu nói cũng tốt, 40 tuổi, vẫn có thể làm rất nhiều công tác. Trường đảng này, là một nơi tốt. Có điều, dù sao, giới hạn trong một phạm vi vừa phải. Cả ngày nhìn thấy đều là cán bộ cấp sở trở lên, lại nói tiếp, phi ưng nhất định phải hướng tới bầu trời có phải không?
Tổ chức Lý nói đầy ẩn ý.
- Vậy thì bay lượn đến bầu trời một phen a.
Diệp Phàm cười nói, rót chén trà đưa tới. Sớm đã biết Lý tổ chức đơn giản là muốn chuyển ra bên ngoài.
- Ai... Khó...
Lý tổ chức thở dài.
- Lý tổ chức có nơi nào chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỗ thì có mấy cái, chỉ là, thủ đô tôi không dám nghĩ. Năm nay, con tôi Lý Hoa thi đậu đại học Trung Sơn. Vợ lại là ngườiViệt Đông, năm nay trong nhà cô ấy cũng tương đối không may, mẹ già nằm bẹp giường, vì chăm sóc mẹ già, cô ấy đã điều đến Việt Đông công tác. Bảo tôi ở Bắc Kinh thì tự chăm sóc bản thân, đợi mẹ già đỡ bệnh sẽ nghĩ biện pháp điều trở về, đoán chừng cũng phải mất hai ba năm.
Bệnh của mẹ vợ tôi, rất khó trị tận gốc. Vả lại, trong nhà mấy anh em đều bận, hơn nữa, về cơ bản đều công tác ở bên ngoài, thay phiên trở về tới chăm sóc xem ra cũng không được. Ai...
Lý tổ chức dụi tàn thuốc, thở dài, nói ra.
- Lý tổ chức cũng muốn đi Việt Đông?
Diệp Phàm nghe là hiểu, chẳng qua hơi buồn bực, Lý tổ chức tìm mình làm gì vậy.
- Ừ, con trai ở Việt Đông, vợ cũng ở. Tôi cũng muốn đi hiếu thuận một lần. Lại nói trong lòng xấu hổ, những năm gần đây, luôn luôn bận cái này bận cái kia, ngay cả mẹ vợ cũng quên đi. Vả lại, ở cái trường đảng này vài chục năm, cũng có phần chán ngán. Bầu trời bên ngoài tuy nói nhiều mưa nhiều gió, nhưng tôi nghĩ, bao giờ cũng phải trải qua một ít sắc màu, nhân sinh đa dạng, đi thử một chút không phải là không tốt.
Lý tổ chức nói ra.
- Lý tổ chức vừa ý với vị trí nào?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Nếu có cơ hội, dĩ nhiên muốn nâng một cấp. Có điều, tôi làm công tác giáo vụ, trường đảng đi ra muốn trực tiếp lên cấp tương đối khó. Cho nên, có thể cơ hội điều chuyển ngang cũng được. Hiện tại Việt Đông thì có hai vị trí. Một là sở nhân sự tỉnh Việt Đông thiếu một phó giám đốc sở, cái còn lại là ban tổ chức còn thiếu một phó trưởng ban. So sánh độ khó khăn, thì không có khả năng như nhau.
Lý tổ chức nói ra.
- Lý tổ chức, ý của anh có phải là muốn làm quen bí thư Triệu Xương Sơn một chút?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ta, hẳn là bước thứ hai. Mấu chốt nhất chính là, cái này...
Lý tổ chức có phần khó nói, do dự một hồi, mới lên tiếng,
- Cậu không phải là muốn đi gặp hiệu trưởng Đường sao? Lại nói có chút buồn cười, tôi ở trường đảng công tác vài chục năm, rất khó có được cơ hội một mình gặp hiệu trưởng. Dù sao, trường đảng cũng rất lớn, loại cán bộ cấp bậc giống tôi tương đối nhiều. hiệu trưởng lúc bình thường đều công tác ở Trung Viên Hải, công tác cụ thể ở trường đảng đều là do thường vụ phó hiệu trưởng chủ trì, hiện tại bây giờ là phó hiệu trưởng Lý Tế Điền. Hiệu trưởng Đường, trên thực tế chỉ là treo cái tên mà thôi. Ông ấy hôm nay có thể ở văn phòng gặp cậu, là vô cùng hiếm có.
- Anh đã quyết định rồi phải không?
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói ra.
- Quyết định.
Lý Chí Ngư vẫn không do dự.
8 giờ, Diệp Phàm đến văn phòng của hiệu trưởng Đường.
Hiệu trưởng trường đảng Đường Hạo Đông, thường vụ bộ chính trị Trung ương, bí thư ban bí thư Trung ương, phó chủ tịch quân ủy Trung ương, phó chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ...
Một loạt chức vụ này đại biểu cho, ông ta, chính là người được bồi dưỡng kế tục nước cộng hoà. Đối mặt với một vị cự thần như vậy, lãnh đạo quốc gia thật sự, Diệp Phàm, trái tim tự nhiên đập thình thịch.
Thằng cha này phải mất khí kình cực lớn mới khiến cho trái tim không nhảy loạn. Hơn nữa, sau khi hắn gặp cấp trên, chính là thời điểm bản thân phấn đấu trên con đường quan đồ. Chiếm được tiên cơ để lại cho ông ta có ấn tượng tốt, cái này, rất quan trọng. Nếu có may mắn trở thành cấp dưới trung kiên của ông ấy, đó chính là việc rất vinh quang.
Nhờ thư ký chỉ dẫn Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng của hiệu trưởng Đường.
- Vào đi.
Bên trong truyền đến một giọng nói bình thản. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm đi vào, gặp hiệu trưởng Đường đang châm chấm trên văn kiện. Thấy Diệp Phàm đi vào, hiệu trưởng Đường khẽ gật đầu, nói:
- Cậu cứ ngồi một lát, chờ mấy phút, chờ tôi xử lý văn kiện này.
- Ông bận, tôi không sao.
Diệp Phàm khom người xuống, khẽ cười nói.
Thư ký pha trà rồi lui ra ngoài, Diệp Phàm ngồi xuống, quan sát hiệu trưởng Đường. Hiện hiệu trưởng Đường trán đầy đặn, mặt rất có hình, cái này, có lẽ chính là cái gọi là tướng đế vương.
10 phút qua đi, Đường Hạo Đông buông văn kiện xuống. Liếc nhìn Diệp Phàm, đột nhiên, vẻ mặt nghiêm túc, uy thế phát ra, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, nhìn thấy tôi ngay cả cái chào theo nghi thức quân đội cũng không nỡ sao?
- Chào thủ trưởng!
Diệp Phàm bật dậy, thiếu chút nữa làm cho hiệu trưởng Đường trở tay không kịp, vội vàng đứng lên đã thành một cái chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.
- Ha ha ha, được rồi. Cậu không mặc quân phục thiếu tướng, cái này, coi như đã có lễ.
Đường Hạo Đông đột nhiên nở nụ cười.
- Thủ trưởng biết thân phận của tôi?
Diệp Phàm trong lòng hiện lên một chút kinh ngạc, chợt thoải mái.
- Đồng chí Diệp Phàm, lần này gọi cậu tới là có nhiệm vụ bí mật giao cho cậu. Đồng chí Trấn Đông Hải cũng nói qua cho tôi bản lĩnh của cậu. Nói là cậu thích vì nhân dân làm việc, làm một quan chức chính quyền tiêu chuẩn. Những lời này, từ biểu hiện mấy năm nay của cậu mà xem, cần phải gọi là cán bộ tiêu chuẩn, thậm chí là ưu tú.
Đương nhiên, cậu có năng lực đặc biệt, về mặt này cũng không thể từ bỏ, cũng có thể vì quốc gia làm chút việc trong khả năng cho phép. Bằng không thì, phung phí của trời.
Đối với lựa chọn của cậu, chúng tôi không phản đối. Qua mấy ngày nữa là đại duyệt binh quốc khánh, thời điểm cả nước đón mừng, luôn luôn có một ít tình huống không hài hòa phải không? Phòng ngừa rắc rối là việc chúng ta phải làm được, đặc công tổ A bây giờ cũng phải tận lực.
Có điều, nhân thủ quá ít, đồng chí Trấn Đông Hải cũng cảm thấy giật gấu vá vai. Lần này quốc khánh đại duyệt binh mời rất nhiều bạn bè quốc tế, an toàn của họ đại biểu cho hình tượng quốc gia của chúng ta.
Cho nên, về an toàn phòng vệ lần này, là dùng đặc công tổ A làm tổng chỉ huy, kể cả quốc an, công an, cảnh sát vũ trang các cấp cơ quan vũ lực đều là do đặc công thống nhất điều động, mục tiêu duy nhất của chúng ta, đó chính là phải bảo đảm trải qua quốc khánh vui vẻ bình an.
Trong khoảng thời gian này nhà trường cho phép cậu xin phép nghỉ, tôi đã dặn dò văn phòng. Đây là một tờ giấy thông hành đặc biệt, ngươi có nó có thể tự do thông qua ở những chỗ đặc thù.
Đương nhiên, sau khi xong chuyện lần này cậu phải đem giấy chứng nhận này giao trở về. Cậu lập tức về tổng bộ đặc công đưa tin, công việc cụ thể do đồng chí Trấn Đông Hải sắp xếp.
Đường Hạo Đông nói ngắn gọn, hơn nữa, trong lời nói chứa vẻ thân thiết, không làm người ta có một chút cảm giác sợ hãi.
- Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội sau đó nói hùng hồn, quay người, nhìn Đường Hạo Đông, hỏi:
- Hiệu trưởng Đường, có chút chuyện nhỏ tôi có thể nói hay không.
Hắn sợ lúc này mà không nói, sau này căn bản là không có cơ hội gặp lại hiệu trưởng Đường.
- Ồ, nói chuyện điều kiện với tôi à nha? Lá gan không nhỏ đó mà!
Đường Hạo Đông mặt nghiêm, khẽ nói, nghiêng nhìn Diệp Phàm, còn nói thêm,
- Nghe nói cậu thường xuyên cùng Trấn tướng quân nói chuyện điều kiện, điều kiện thì có thể nói chuyện, nhưng, quốc gia giao nhiệm vụ cho cậu thì phải hoàn thành vô điều kiện. Cậu là đảng viên, cũng biết rõ nghĩa vụ của đảng viên chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.