Chương trước
Chương sau
Biết biểu hiện vừa rồi của mình làm Phó Bí thư Diệp Đông hài lòng, dù sao, Phó Bí thư Diệp Đông cũng là cậu ruột của vợ Túc Nhất Tiêu. Chắc hẳn Túc Nhất Tiêu vì danh ngạch thường vụ, sớm đã triển khai hành động rồi.
- Chuyện này sao có thể? Túc Nhất Tiêu chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, không thể một bước lên trời ngồi vào vị trí Phó bí thư thành ủy được, cần phải có một giai đoạn chuyển lên chứ đúng không nào? Cho dù tôi có là Bí thư tỉnh ủy đi nữa thì cũng chẳng thể nào làm chuyện quá trái với nguyên tắc tổ chức.
Triệu Xương Sơn nhíu mày.
- Haha, Bí thư Triệu, đồng chí Diệp Phàm chỉ nói đến công lao lớn của người khác, bản thân cậu ấy mới là người có công lớn nhất.
Kỳ thực, biểu hiện của đồng chí Diệp Phàm ưu tú như thế, thảm án 88 vừa phá xong, chúng ta đã có thể báo cáo kết quả với thủ tướng rồi.
Bằng không, cái ghế Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật của tôi cũng chẳng được ngồi yên, cảm giác dân chúng như đang đâm vào cột sống của tôi, có lúc nửa đêm còn nằm mơ giật mình tỉnh dậy.
Cho nên, tôi thấy để đồng chí Diệp Phàm ngồi lên vị trí của đồng chí Vu Chí Hải là hoàn toàn có thể!
Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Dương Chí Viễn ngồi cạnh tâm trạng cũng rất tốt. Thảm án 88 giống như một gánh nặng ép xuống làm ông sắp thở không nổi, cho nên, ông cũng muốn bán cho Diệp Phàm một tấm chân tình.
- Ờ, đồng chí Diệp Phàm là người có công lớn nhất, vừa báo lên với Thủ tướng, Thủ tướng đã khen ngợi rất nhiều. Đề bạt đồng chí Diệp Phàm cũng hợp với ý của cấp trên, thậm chí cũng nên vượt mức quy định một chút, tôi thấy cứ đưa thảm án 88 ra nói là đã chẳng có gì đáng chê trách rồi.
Diệp Đông cũng ngồi một bên nói giúp, Diệp Phàm biết, ông cũng chỉ đang đền đáp lại mà thôi.
- Chuyện này để sau hẵng nói!
Triệu Xương Sơn khoát tay nói, nhìn mấy người trong cuộc họp, lại nói:
- Diệp Phàm, cậu chuẩn bị một chút, lập tức đi xuống, chuyện bắt giữ lần này vẫn do cậu đảm nhiệm trọng trách thống soái. Các đồng chí viện kiểm sát tỉnh ủy và sở tỉnh sẽ toàn lực phối hợp hành động với cậu. Trước khi đi tôi vẫn câu nói cũ, chẳng phải sợ gì hết, cho dù là liên quan đến kẻ nào, cứ bắt hết, đây là do Triệu Xương Sơn tôi đại diện tỉnh ủy nói, cậu nghe rõ chưa?
Triệu Xương Sơn toàn than khí thế mãnh liệt.
- Rõ!
Diệp Phàm chào theo tiêu chuẩn nghi lễ công an bước ra khỏi phòng họp.
Một tiếng sau, có 10 đồng chí của bên pháp luật tỉnh ủy và sở tỉnh tới, sở tỉnh do đồng chí Sở trưởng Trần Bố Hòa đích thân dẫn người đến, còn bên Pháp luật tỉnh ủy do một Phó Bí thư họ Trương đích than nắm thống soái. Hơn nữa, Phó Bí thư Trương có thâm niên rất cao, cũng là một cán bộ cấp Giám đốc sở.
Cấp bậc không thể nói là không cao, mà hai vị cán bộ cấp giám đốc sở lại là tổ phó, còn Diệp Phàm một cán bộ cấp Phó giám đốc sở lại trở thành tổ trưởng của tổ điều tra truy bắt thảm án 88.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, Trần Bố Hòa và Phó Bí thư Trương đến, chắc chắn là đến hái quả đào. Đây đều là một giai đoạn, bắt được người thẩm vấn, hai người bọn họ cũng là một trong những đồng chí phụ trách chủ yếu, đương nhiên, công lao cũng tự nhiên rơi vào người, chuyện tốt thế này, những người đang tranh giành vị trí đều muốn làm rồi.
Còn đối với hai vị Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Diệp Đông và Dương Chí Viễn mà nói, có thể phái hai đồng chí này xuống, cũng là muốn bày tỏ thái độ với Thủ tướng và Triệu Xương Sơn, bọn họ cũng quyết tâm điều tra đến cùng.
Vu tư lệnh của Quân khu tỉnh cũng phái đến một đại tá tên Cung Thanh Dân. Nghe nói là Phó chủ nhiệm bộ chính trị quân khu tỉnh, mấy chiếc xe nhanh chóng đi về phía Ngư Đồng.
Những người này dù cấp bậc cao hơn Diệp Phàm, nhưng, họ đều nhớ lời căn dặn của lãnh đạo, tương đối tôn trọng Diệp Phàm. Luôn có tư thế tất cả mọi hành động đều nghe theo chỉ huy.
Vì, chức "thống soái" của Diệp Phàm lần này là do Triệu Xương Sơn cùng với các lãnh đạo tỉnh ủy bàn bạc và chính thức hạ lệnh. Mà chuyện này lại do Diệp Phàm nắm trách nhiệm chính, bọn họ đến hái đào mà còn muốn nghênh ngang kiêu ngạo thì đúng là chẳng còn gì để nói nữa.
Xe vừa tiến vào bên trong Ngư Đồng, đã có một tin đáng sợ truyền đến, Trần Cương đang ngầm theo dõi Lô An Cương đã bị ám khí tấn công, cả người nằm hôn mê bất tỉnh dưới tán cây lớn chỗ tòa nhà Lô An Cương đang ở.
Vương Triều báo cáo là đã đưa Trần Cương đến bệnh viện, tình hình vẫn chưa rõ. Chỉ là, Lô An Cương đã biến mất một cách thần bí rồi. Đồng thời, mấy cảnh sát hình sự Vương Triều phái đến cũng bị đánh gãy chân hôn mê.
Diệp Phàm lập tức bảo xe ngừng lại, may là Phó chủ nhiệm bộ chính trị quân khu tỉnh Cung Thanh Dân lái xe quân chỉ huy, rất lớn, đám người Diệp Phàm đều ngồi trong đó, vừa nghe tin, biểu hiện của các vị lãnh đạo vô cùng ngưng trọng.
- Lập tức tập hợp cảnh sát, cảnh sát hình sự toàn thành phố tiến hành truy bắt theo thế giăng lưới. Bên sở tỉnh chúng tôi cũng rút một chi cảnh sát đến phối hợp truy bắt.
Trần Bố Hòa đề nghị.
- Lão Hòa, chỉ sợ bên trong có chuyện thôi.
Phó Bí thư Trương thở dài, hỏi Diệp Phàm:
- Xem ra Lô An Cương là một cao thủ, giải quyết mấy cảnh sát hình sự chẳng là vấn đề gì. Nhưng có một thanh niên cậu gọi là Trần Cương, thân thủ của cậu ta như thế nào?
- Thân thủ không tệ, một mình có thể đánh lại năm cảnh sát hình sự không thành vấn đề. Ngay cả cậu ấy cũng bị thương hôn mê, có lẽ không phải một mình Lô An Cương xuống tay.
Nhưng, tôi hơi khó hiểu, làm sao Lô An Cương biết chúng ta sẽ ra tay sớm. Ở trong thị cục, tin tức này giới hạn bảo mật chỉ có năm người biết.
Hơn nữa, Lô An Cương rõ rang hạ thủ lưu tình không hề lấy đi cái mạng nhỏ của bọn họ, điều này làm người ta yên tâm, bằng không, mất mát của chúng ta rất lớn.
Diệp Phàm nói, nhướng mày rất cao.
- Có lẽ hắn ta không muốn gây ra tội ác nữa, cũng có thể mục đích của hắn ta không chỉ dừng lại ở đây. Bên thị cục bảo mật như vậy, chuyện này trong tỉnh nhiều nhất có mấy vị lãnh đạo biết, rốt cuộc là ai đã rò rỉ thong tin ra ngoài?
Trần Bố Hòa nhìn xung quanh, cũng nhíu mày.
- Không bàn nữa, cứ bố trí trước rồi tính sau.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi điện cho thị cục Ngư Đồng, sắp xếp mọi việc. Bên này, lại đem mọi chuyện báo cáo với Hà Trấn Nam.
Hà Trấn Nam biết Diệp Phàm vượt quyền ông trực tiếp lên tỉnh xin viện binh, dù nói trong lòng vô cùng tức giận, nhưng không phải lúc phát tác, lập tức chỉ thị Diệp Phàm điều binh mã, không tiếc bất cứ giá nào bắt Lô An Cương về quy án.
Xe vừa đi được mấy bước, Diệp Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, lớn tiếng nói:
- Không hay rồi, Tập đoàn Dương Điền xảy ra chuyện lớn rồi.
- Bí thư Diệp xin giải thích rõ một chút.
Trần Bố Hòa hỏi.
- Tất cả những mục tiêu của Lô An Cương đều nhắm về phía tập đoàn Dương Điền, xem ra, gã ta hận tập đoàn Dương Điền tới tận xương rồi.
Chỉ kỳ lạ là, dù hận tập đoàn Dương Điền, tại sao lại không trực tiếp xuống tay với tập đoàn Dương Điền mà lại đi giết những người vô tội vu oan cho tập đoàn Dương Điền thu hút sự chú ý của chúng ta.
Chuyện này chỉ trong long Lô An Cương mới rõ, hiện nay mọi chuyện bại lộ, âm mưu mượn tay chúng ta cắt tập đoàn Dương Điền không thể nào thực hiện được nữa, chắc chắn Lô An Cương muốn quyết chiến một trận, làm một trận sống mái, dù cuối cùng có cá chết rách lưới thì cũng phải tiêu diệt tập đoàn Dương Điền.
Diệp Phàm nói.
- Cũng có lý, nhanh chóng điều tra hiện nay những người đứng đầu Tập đoàn Dương Điền đang ở đâu. Còn nữa, những bộ phận quan trọng của tập đoàn Dương Điền đều có thể là mục tiêu của Lô An Cương.
Phó Bí thư Trương đột nhiên nhận ra, hét lớn lên.
- Không kịp nữa rồi, huống hồ, mục tiêu của Lô An Cương trong tập đoàn Dương Điền là ai chúng ta rốt cuộc đều chẳng biết rõ. Xe của chúng ta hiện nay cách sơn trang Đông Pha mà Quản Phi của Tập đoàn Dương Điền không xa, chúng ta cứ chạy qua sơn trang Đông Pha một vòng trước, bên này, sắp xếp lực lượng trinh sát tăn tích toàn bộ đám Quản Phi, Tào Dục, Cao Cương.
Diệp Phàm nói.
- Làm như vậy đi, lập tức chuyển hướng đến sơn trang Đông Pha.
Trần Bố Hòa nói.
- Chắc hẳn chừng 10 phút nữa là tới sơn trang Đông Pha thôi.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, vẻ mặt ngưng trọng.
- Điều tra được tăm tích của đám Quản Phi chưa?
Trần Bố Hòa nói.
- Quản Phi và Tào Dục đều đang ở sơn trang Đông Pha, Cao Cương đi Bắc Kinh chưa về.
Diệp Phàm trả lời. Cuối cùng xe cũng đã nhìn thấy sơn trang Đông Pha ở đằng xa, Diệp Phàm thở nhẹ một hơi.
Đột nhiên, một tiếng đùng đoàng động trời truyền tới, trong nháy mắt, dường như xảy ra một trận động đất nhỏ, xe lập tức rung mạnh. Đám Diệp Phàm vội vàng xuống xe, thấy phía sơn trang Đông Phá có đám khói dày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Không hay rồi, có chuyện rồi!
Diệp Phàm hét lớn, tiến vào trong xe, kéo toàn bộ còi cảnh sát nhanh chóng chạy qua.
Ba phút sau đã tới hiện trường, nhìn thấy vài người đàn ông áo quần rách rưới, hoảng loạn từ trong sơn trang chạy ra, nhìn thấy xe cảnh sát của đám Diệp Phàm thì vội chạy đến.
Một người đàn ông giọng khàn khàn hét lớn:
- Tòa nhà của Quản đổng bị sụp rồi, nổ sụp rồi. Bên trong có thể có nhiều người lắm.
- Ai làm?
Diệp Phàm sau khi xuống xe lạnh lùng hỏi.
- Không rõ nữa! Hình như còn có súng, đáng sợ quá.
Người đàn ông ánh mắt sợ hãi kêu lên.
- Lên!
Diệp Phàm ngoắc tay, mấy cảnh sát hình sự sở tỉnh và bảy tám chiến sĩ tinh anh của quân khu tay ai cũng cầm súng cẩn thận tiến lên.
- Hahaha…
Đột nhiên, trong ống truyền âm bán dẫn truyền đến giọng điên cuồng của Lô An Cương, nói:
- Là Diệp Phàm à, anh đến thật đúng lúc, tôi đợi các anh một lúc rồi.
Đám Diệp Phàm di chuyển về phía giọng nói, phát hiện âm thanh được truyền đến từ biệt thự ở sườn núi phía bắc. Biệt thự sập rồi, chắc hẳn đó là biệt thự Quản Phi chuyên dung. Diệp Phàm ngoắc tay, các cảnh sát hình sự ẩn nấp sát vào. Bản thân Diệp Phàm xông lên trước, Trần Bố Hòa cũng theo sau.
- Lô An Cương, anh còn muốn giết đến khi nào, còn chưa đủ sao?
Diệp Phàm hét vào ống bán dẫn.
- Giết người, muốn giết người tôi đã giết từ sớm rồi. Tôi phải để Quản Phi nếm nỗi đau băm vằm trăm mảnh mới được. Cái thứ tạp chủng! Đồ con rùa!
Lô An Cương cười nói, nụ cười cay nghiệt, tàn khốc.
- Anh có thù với Quản Phi, thì có thể nói ở tòa, nhà nước đâu phải không có pháp luật, anh hoàn toàn có thể giải quyết qua pháp luật. Làm một quan quân, anh cũng có một năng lượng nhất định, hà tất phải làm những việc điên rồ như vậy. Hại người vô tội, 10 người dân ở Ngư Đồng, họ chọc ghẹo gì anh, tại sao anh phải giết bọn họ.
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Đem ra tòa nói chuyện, cái rắm, cái xã hội này, có tiền có quyền có thế mới có tác dụng, những cái khác, đều là cứt chó.
Nói đến pháp luật, đó chỉ là trò chơi của tầng trên, pháp luật là do họ chế định, bọn họ chịu tự trừng phạt mình không?
Diệp Phàm, kể ra Lô An Cương tôi cũng khâm phục anh, có thể điều tra được tôi. Nhưng, anh được gì chứ?
Lần trước không phải suýt chút nữa là bị ném đá chết rồi sao, điều đó chỉ chứng tỏ anh mạng lớn thôi. Anh xem xem, anh phí bao nhiêu tâm sức làm việc cho tổ quốc, không tính toán mình được gì, họ cho anh cái gì.
Hà Trấn Nam đường đường là người đứng đầu, là đại diện của tổ chức đảng, vì quyền lực, không phải ngày ngày làm khó anh sao? Mấy Ủy viên thường vụ, ai là thứ tốt đẹp chứ, bọn họ đều vì phá án sao?
Chẳng là cứt chó gì!
Toàn vì lợi, chữ lợi đứng đầu, lợi, lợi, lợi, chữ lợi là thứ lớn nhất của họ. Diệp Phàm tỉnh lại đi! Anh, chỉ là một con cờ đáng thương trong tay họ thôi.
Lô An Cương khuyên Diệp Phàm, biểu hiện có chút kỳ lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.