Chương trước
Chương sau
- Còng, còng hết lại!
Hà Ý Công giận dữ quát.
- Đứa nào dám, ông liều mạng với nó.
Vương Triều bước lên chắn trước mặt Diệp Phàm.
- Xông lên. Có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm, láo toét, mấy thằng cảnh sát nhà quê mà cũng dám tinh tướng ở Việt Châu này sao.
Hà Ý Công quát to, mấy tay cảnh sát vung gậy xông lên.
- Mẹ kiếp, mày là cái thá gì, đội trưởng thì đã sao chứ.
Diệp Phàm tức giận, Hà Ý Công thấy mắt hoa lên, bốp bốp mấy tiếng, Hà Ý Công sững người, bởi đường đường là đội trưởng đội hình sự tỉnh mà hắn lại bị Diệp Phàm tát cho mấy cái, mặt mũi sưng vù lên.
- Bắt hết lấy...
Hà Ý Công hô lớn, mấy cảnh sát định lao lên, bất ngờ phía sau có tiếng quát lớn:
- Đứng lại, định làm gì hả?
-Phó giám đốc Tống, cuối cùng ông cũng tới.
Diệp Phàm quay về phía Phó giám đốc thường trực Sở công an tỉnh Tống Quần nói.
- Lui hết cả xuống, làm ầm ĩ trong bệnh viện, tôi còn cảm thấy mất mặt, lẽ nào các người không thấy vậy sao?
Tống Quần quát, mấy tay cảnh sát trên Sở đều lui cả xuống.
- Đi theo tôi.
Tống Quần hừ lạnh bước đi, Diệp Phàm và Hà Ý Công đưa mắt nhìn nhau, như hai con gà chọi đi theo sau Tống Quần, không lâu sau thì đến phòng hội nghị của bệnh viện.
- Nói xem, rốt cuộc là thế nào?
Phó giám đốc Tống liếc Diệp Phàm và Hà Ý Công một cái, vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Người của Cục thành phố bọn họ đánh bố tôi bị trọng thương, hơn nữa, còn đánh bị thương Chủ tịch Quản Phi tại Đông Pha Sơn Trang. Vừa rồi Phó chủ tịch Quản cũng gọi điện thoại đến nói là phải nghiêm khắc xử lý người đã hành hung.
Hà Ý Công tức giận hừ nói.
- Vương Triều, anh nói hết tình hình lúc đó xem, không được giấu diếm gì hết.
Diệp Phàm nói với Vương Triều ở phía sau.
- Vâng, là thế này, lúc đó tôi...
Vương Triều thuật lại tình hình lúc đó.
- Các anh có Lệnh khám xét không?
Tống Quần hừ nói, xem bộ dạng đó, Diệp Phàm cảm thấy ông ta có vẻ nghiêng về phía Sở công an tỉnh.
- Không có, lúc đó tôi chỉ yêu cầu đồng chí Quản Phi hợp tác điều tra việc Thanh Lang bỏ trốn. Là một công dân phải có nghĩa vụ hợp tác với cơ quan điều tra phá án. Nhưng bảo vệ của Đông Pha Sơn Trang rất hùng hổ, không cho vào. Thanh Lang lại là thuộc hạ của Quản Phi, lúc đó còn cướp hai khẩu súng, sự việc vô cùng nghiêm trọng. Để tránh xảy ra thương vong, cho nên chúng tôi đành phải đẩy bảo vệ của Đông Pha Sơn Trang ra, xông vào trong Sơn Trang. Hơn nữa, Đông Pha Sơn Trang vẫn trong phạm vi của thành phố Ngư Đồng, chúng tôi cũng không hề có hành vi quá đáng nào cả.
Vương Triều nói..
- Các anh dựa vào đâu mà tự tiện xông vào nhà người ta như một lũ ăn cướp vậy?
Hà Ý Công hừ lạnh nói.
- Tôi vẫn chưa hỏi xong, đội trưởng Hà.
Tống Quần liếc Hà Ý Công một cái, hừ lạnh nói, có ý cảnh cáo Hà Ý Công, ở đây tôi mới là lãnh đạo.
- Tôi có chút nóng vội, xin lỗi.
Hà Ý Công nói, mặt hơi đỏ. Cần phải biết rằng ở Sở công an tỉnh Hà Ý Công và Tống Quần không cùng một phe cánh, nhưng quan to hơn thì đè chết người, Tống Quần là nhân vật số 2 ở Sở công an tỉnh, Hà Ý Công cũng đành phải nuốt cục tức vào bụng.
- Phó giám đốc Tống, Bí thư Triệu đã đích thân đến Ngư Đồng, có chỉ thị với thành ủy Ngư Đồng, nói là lần trước về Bắc Kinh, thủ tướng đã gọi ông ấy đến, yêu cầu đôn đốc phá vụ thảm án 88, trả lại sự bình yên cho nhân dân Ngư Đồng. Do vậy, Cục công an thành phố Ngư Đồng cũng phải đẩy mạnh phá án. Thanh Lang là nghi phạm quan trọng của thảm án 88, trong việc này Cục công an thành phố Ngư Đồng cũng có chút nóng vội, nhưng cũng là vì công việc. Hơn nữa, những sự việc về sau đều là do bảo vệ của Đông Pha Sơn Trang dưới sự cầm đầu của Quản Phi đã tấn công cảnh sát, Vương Triều lúc đó cũng chỉ vì tự vệ. Còn về việc đồng chí Hà Nhất Toàn đột nhiên bất tỉnh, đó chỉ là sự cố bất ngờ. Các đồng chí ở Cục công an Ngư Đồng không hề đánh ông ấy.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành nói, nhìn Hà Ý Công và Tống Quần một cái, lại nói:
- Đúng vào thời khắc quan trọng, các đồng chí cảnh sát của chúng tôi lại bị các đồng chí ở Tổng đội hình sự tỉnh đánh bị thương mười mấy người, nhưng khi biết đó là người của Tổng đội hình sự tỉnh, các đồng chí của chúng tôi không hề đánh trả, do vậy, bọn họ bị thương rất nặng. Mười mấy đồng chí đó đều là cán bộ nòng cốt của Cục công an thành phố Ngư Đồng, có lẽ phải mất mấy tháng mới có thể bình phục, công tác trở lại được. Đúng vào lúc quan trọng này lại xảy ra việc như vậy, Đội trưởng Hà phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Bí thư Triệu hiện nay đang ở Ngư Đồng, tôi vừa từ chỗ ông ấy chạy đến đây. Đang đợi các đồng chí của Cục công an Ngư Đồng biểu hiện tốt một chút thì lại xảy ra việc này, nếu mà Bí thư Triệu mà hỏi đến, tôi biết ăn nói thế nào. Ngoài ra, tôi phải lập tức quay về bố trí cảnh sát, Bí thư Triệu vẫn ở Ngư Đồng, Thanh Lang lại tháo chạy, Ngư Đồng hiện nay rất không an toàn, nếu xảy ra sai xót gì, Diệp Phàm tôi không thể thoát được, nhưng các đồng chí có liên quan liệu có tránh được không?
Diệp Phàm khéo léo lôi Triệu Xương Sơn ra, quả nhiên khóe mép Tống Quần khẽ giật giật, còn Hà Ý Công vẻ mặt càng khó coi.
- Các đồng chí của anh bị thương nghiêm trọng không?
Tống Quần cũng ra vẻ quan tâm, việc này liên quan đến Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn, ông ta cũng không thể không thận trọng.
- Cũng chưa rõ, Vương Triều, gọi bác sỹ đang điều trị cho các đồng chí ấy đến đây hỏi xem. Nguồn: https://trumtruyen.com
Diệp Phàm nói.
Một lúc sau bác sỹ đến, nói:
- Tình hình không được lạc quan lắm, bốn người gãy xương ngực, năm người rạn nứt xương, còn lại đều bị thương phần mềm. Mười mấy cán bộ cảnh sát này mà phục hồi hoàn toàn phải mất hơn bốn tháng.
- Bác sỹ, xin hỏi tình hình của ông Hà thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi vừa gặp bác sỹ Lý, ông ấy nói tình hình của ông Hà đã được khống chế, đều là các bệnh cũ, mỗi lần ông Hà đến đều do chủ nhiệm Lý thăm khám cho, có lẽ một tuần là có thể hồi phục.
Vị bác sỹ đó nói.
Sau khi bác sỹ đi rồi, vẻ mặt Tống Quần nghiêm lại, hừ nói với Hà Ý Công:
- Anh xem xem, việc gì thế này? Bây giờ phải xử lý thế nào, anh nói xem.
- Phó giám đốc Tống, anh ta đánh tôi bị thương, là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật của thành phố Ngư Đồng mà như một tên du côn ra tay đánh người, tôi yêu cầu Sở công an tỉnh phải bảo vệ cho tôi.
Hà Ý Công lập tức chuyển chủ đề.
- Tôi đang hỏi anh phải xử lý việc cán bộ cảnh sát Ngư Đồng bị thương?
Tống Quần không để ý đến những lời đó của Hà Ý Công, lại hỏi.
- Xử lý thế nào chứ, đền tiền là xong.
Hà Ý Công khẽ cúi đầu xuống, vẻ mặt khó coi.
- Hừ, sau này làm việc phải động não một tí, không được kích động.
Tống Quần cũng nhân cơ hội giáo huấn Hà Ý Công mấy câu, rồi quay sang phía Diệp Phàm:
- Anh cũng lập tức quay về Ngư Đồng đi, sự an toàn của Bí thư Triệu là quan trọng nhất, còn việc của Quản Phi ở Tập đoàn Dương Điền, mấy hôm nữa rồi tính. Các đồng chí ở Đội hình sự tỉnh, tôi cũng sẽ nghiêm khắc phê bình bọn họ, sao có thể ra tay tàn độc với đồng chí của mình như vậy được.
- Nhưng thưa Phó giám đốc Tống, việc tôi bị đồng chí Diệp Phàm đánh thì phải xử lý thế nào. Sở công an cũng phải bảo vệ tôi chứ, sao có thể tùy tiện đánh người như vậy được. Tôi không phục.
Hà Ý Công tức giận nói.
- Anh không phục, được, tôi có thể giữ đồng chí Diệp Phàm ở lại, chờ Giám đốc Trần quay về xử lý, còn Bí thư Triệu thì thế nào. Nếu không, anh đến Ngư Đồng bảo vệ an toàn cho Bí thư Triệu, thế nào?
Tống Quân hừ lạnh nói.
- Tôi....tôi...
Hà Ý Công ấp úng sờ sờ khuôn mặt đã sưng vù lên, một lúc sau vẫn không nói được câu nào. Hắn không có gan đi bảo vệ cho Bí thư Triệu, hơn nữa người ta có cần hắn bảo vệ hay không cũng là một vấn đề. Động vào ông lớn ấy, người ta nói một câu là mình mất chức, Hà Ý Công lúc này đã có ý hối hận đã tham gia vào việc của Quản Phi. Thực ra, việc của bố hắn hôm nay cũng là do Quản Phi xúi giục hắn làm như vậy. Quản Phi biết Thanh Lang bỏ trốn, Cục công an thành phố Ngư Đồng nhất định sẽ tìm tới Đông Pha Sơn Trang, do vậy liền tìm cách gây rắc rối cho Diệp Phàm. Ai ngờ xôi hỏng bỏng không, mình lại còn bị Vương Triều đánh gãy xương sườn, hơn nữa, ngay cả bảo vệ cũng bị đánh bị thương mười mấy người. Đương nhiên Quản Phi sẽ nhất định không chịu ngồi yên, kịch hay vẫn còn ở phía sau. Còn Tống Quần cũng vội lấy cái uy của Bí thư Triệu để chạy thoát thân, mặc kệ cho Giám đốc Trần Bố Hòa quay về xử lý. Việc này người ngoài nhìn vào là biết nghiêm trọng thế nào, Quản Phi bị đánh, Phó Bí thư tỉnh ủy phụ trách Đảng quần chúng Quản Nhất Minh chắc chắn sẽ không chịu ngồi không, sau này tha hồ mà đau đầu.
Diệp Phàm thăm nom mấy cán bộ cảnh sát bị thương rồi lập tức cùng Vương Triều quay về Ngư Đồng. Vương Triều vừa lái xe vừa nói:
- Có lẽ Thanh Lang không ở Đông Pha Sơn Trang, chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù Thanh Lang có trốn ở Đông Pha Sơn Trang thì bây giờ chắc cũng đã chạy mất rồi.
- Cũng chưa chắc, nơi an toàn nhất chính là nơi không an toàn nhất, nơi không an toàn nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Quản Phi nhất định sẽ tính rằng, chúng ta sẽ không tìm đến Đông Pha Sơn Trang một lần nữa, nơi đó lúc này đã là tổ ong vàng rồi, còn ai dám chọc vào đấy nữa chứ.
Diệp Phàm chậm rãi hừ nói.
- Mẹ kiếp, việc lần này có lẽ tay đội trưởng Hà Ý Công sẽ chưa chịu bỏ qua đâu, còn Quản Phi nữa, nghe nói bác hắn là Quản Nhất Minh, Phó Bí thư tỉnh ủy phụ trách Đảng quần chúng, hai người này mà liên kết lại với nhau, cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì cho chúng ta nữa.
Vương Triều có chút lo lắng.
- Ừ, Hà Nhất Toàn nguyên là Phó Bí thư tỉnh ủy, trước đây nhất định có không ít học trò chiến hữu, bọn họ nhất định sẽ gây rắc rối cho chúng ta, còn Quản Nhất Minh, ông ta đã sớm nhằm vào chúng ta rồi, chưa biết chừng chính ông ta đứng phía sau xúi giục Hà Ý Công cũng nên. Tôi luôn cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, Vương Triều, anh nghĩ mà xem, sao lại trùng hợp như vậy, anh vừa vào trong Sơn Trang thì Hà Nhất Toàn cũng đợi ở trên bãi cỏ, hơn nữa biểu hiện như là bị bệnh mất trí tuổi già vậy. Tôi đã tìm hiểu, Hà Nhất Toàn chỉ bị bệnh dạ dày, chân tay đi lại khó khăn mà thôi, đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, sao vừa nhìn thấy các anh thì đã hô "cướp, cướp" được, Thẻ công an của các anh ông ta chẳng thèm nhìn liền vứt ngay vào trong bô đựng đờm, rõ ràng là có ý chọc tức các anh. Còn Quản Phi có lẽ đã sớm đưa người đợi sẵn ở chỗ nào đó, sẵn sàng xông ra.
Một chuỗi những sự việc này, có lẽ đều do Quản Phi sắp xếp cả. Nhưng hắn không ngờ được rằng anh thân thủ hơn người, Quản Phi không làm được gì anh, lại còn bị gãy xương sườn nữa. Đáng đời tên khốn này, cũng phải cho hắn biết thủ đoạn của chúng ta.
Diệp Phàm nói xong, không ngờ mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.