Chương trước
Chương sau
Lúc sau, Tề Chấn Đào mới nói:
- Nếu thực sự muốn tranh thủ vị trí kia, tầng quan hệ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là con đường thứ nhất, cậu nhất định phải thông qua.
Chắc hẳn, khu Hồng Liên là khu mới lập, nên những vị trí quan trọng, lựa chọn Bí thư vẫn phải thảo luận trên Hội nghị thường vụ tỉnh, dù sao, khu Hồng Liên cũng ngay dưới mắt tỉnh ủy.
Bộ máy quân ủy một khi thành lập, sẽ đưa một lượng người vào, trên phương diện rộng, có liên quan tương đối lớn đến việc điều chỉnh và thăng chức của các tầng cán bộ. Thêm một khu Hồng Liên, là có thể thêm nhiều thêm ít một vị trí.
Trung Quốc chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người. Cho nên, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lô chắc hẳn sẽ ủng hộ cậu, quan hệ của cậu với Lô gia, tôi không cần phải nói nhiều.
Đoạn Hải Thiên nếu đã gọi điện cho cậu, anh ta chắc chắn sẽ ủng hộ cậu. Thêm tôi,trong bộ máy Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đã có ba phiếu, còn ai nữa, cậu thử nói đi. Nếu không có ai, chuyện này chắc hơi khó khăn.
- Bên anh Thiết.
Diệp Phàm lờ mờ nói.
- Haha, tôi lại quên mất Thanh thiên đại lão gia Thiết Thác, được, có bốn phiếu, còn không?
Tề Chấn Đào giống như đang ép dầu, kỳ thực, y cũng muốn thăm dò Diệp Phàm đến tận gốc. Bởi vì.
- Cái này, bên Tư lệnh quân khu tỉnh ủy Trấn có thể tranh thủ một chút.
Diệp Phàm cười gượng.
- Lão Trấn, nếu tranh thủ thì cậu phải xuống tay nhanh, lão Trấn không thường xuyên đến Hội nghị thường vụ.
Tề Chấn Đào mỉm cười
- Nhưng, nếu có mấy vị ở Bắc Kinh gật đầu thì sẽ ổn thôi. Dù nói lão Trấn với bọn họ cũng không cùng hệ, thậm chí có thể nói là lão Trấn không có khuynh hướng chính trị rõ ràng. Nhưng mấy vị trên thủ đô Trấn Thang Thành không thể không nể mặt, dù sao, với ông ta mà nói, một Bí thư quận ủy khu kinh tế Hồng Liên, vẫn chưa thể nào dính tới được lợi ích các tầng tập đoàn.
- Tạm thời cháu chưa muốn đi hỏi chuyện này.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết.
- Thôi vậy, để tôi xem có thể tranh thủ được phiếu nào không. Nhưng thái độ Bí thư Quách mới là chong chóng đo chiều gió, cậu cũng phải đi lải nhải một chút mới đúng.
Tề Chấn Đào cười nói.
Diệp Phàm gác máy, lập tức lái xe đi Thủy Châu, trước tiên là đến thăm hỏi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiết Thác.
- Diệp Phàm, chuyện Lâm Thiên Dân điều tra thế nào rồi?
Thiết Thác hỏi.
- Hạ Hải Vĩ đang theo dõi, nhưng, hiện nay vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao, ông ta cũng là một Thứ trưởng bộ công an có phân lượng.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt ngưng trọng.
- Ừ, đừng nóng vội, từ từ làm mới chắc được. Đừng có nóng vội là làm lọt con cá lớn. Đối với loại côn trùng có hại này, thái độ của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi sẽ rất kiên quyết nếu như y thực sự có chuyện, có chứng cớ xác thực. Bên Ủy ban Kỷ luật tôi sẽ đi nói.
Thiết Thác có chút phẫn nộ nói.
- Em hiểu.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cậu chắc là có chuyện gì, có phải là chuyện La Châu?
Thiết Thác liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cười nói.
- Không phải La Châu, em muốn đến khu kinh tế mới Hồng Liên.
Diệp Phàm kể lại câu chuyện.
- Có thể thử xem, nếu thực sự không nắm được thì cũng không cần phải bực bội, dù sao con đường của cậu cũng còn dài. Chỗ tôi cậu chỉ cần gọi điện là được rồi, đâu cần phải bôn ba làm gì.
Lời Thiết Thác giản dị, làm người ta thấy thân thiết.
Nhưng, bên Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Thang Thành mà Diệp Phàm cho rằng tương đối nắm chắc lại có chút sơ suất. Ông ta lờ mờ nói là Diệp Phàm đã tới muộn rồi.
Kỳ thực là đã đồng ý với người khác rồi, Diệp Phàm dĩ nhiên hiểu ý người ta nói. Hàn huyên một hồi không thấy Trấn Thang Thành có ý thay đổi ý định, Diệp Phàm cũng đành ra về.
- Rốt cục sao lại thế? Chuyển biến thái độ của Trấn Thang Thành thật sự không nhỏ.
Diệp Phàm thầm nhíu mày. Kỳ thực, Trấn Thang Thành sớm đã sớm có ý tìm một ông chủ, dù nói ông ta họ Trấn, nhưng không phải người của Trấn hệ Hải phái đang cầm quyền hiện nay.
Trấn Thang Thành cảm thấy làm ăn riêng khó được đề đạt, vốn lần trước hy vọng được đảm nhiệm Phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, nhưng cuối cùng chuyện này lại thất bại.
Trấn Thang Thành biết, người ủng hộ sau lưng ông ta năng lượng quả nhỏ là vì người ủng hộ của ông ta đã lui về hàng hai rồi.
Không có sự ủng hộ của một tập đoàn phe phái mạnh,bản thân muốn tiến thêm một bước tương đối khó khăn. Vì càng lên cao, cấp bậc càng cao, vị trí càng ít.
Gần đây Trang Thế Thành sau khi suy nghĩ cặn kẽ đã tỏ thái độ mập mờ với Chủ tịch tỉnh mới đến Phí Mãn Thiên. Nghe nói Chủ tịch tỉnh Phí là một trong những nhân vật quan trọng của phái Việt Tây, phái Việt Tây kỳ thực là chỉ tập đoàn nhỏ của các cán bộ có phân lượng ở ba bốn tỉnh vùng Quảng Tây và tỉnh Việt Tây lập nên.
Dĩ nhiên, cũng có thể nói, nhân vật trung tâm đương quyền của mấy tỉnh làm lớn hơn một chút phân lượng của phe phái bọn họ.
- Anh Thiết, Trang Thế Thành rốt cuộc sao lại như vậy…
Diệp Phàm đem chuyện này kể lại.
- Sao lại thế? Người ta có chủ rồi.
Thiết Chiêm Hùng lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Lần trước sau khi xảy ra chuyện quân phân khu Đức Bình, đối với thái độ của Trang Thế Thành, Thiết Chiêm Hùng cũng có nghiền ngẫm hồi lâu, cùng với tin tức gần đây nghe được, cũng đã hiểu rõ.
- Chủ ông ấy là ai?
Diệp Phàm có chút bất mãn hỏi.
- Không rõ lắm, nhưng, mỗi người có chí hướng riêng, không cùng đường thì không thể cùng nhau thương lượng, thôi vậy.
Thiết Chiêm Hùng hừ giọng nói, trong lòng rất nổi giận.
Sau khi gác máy, Diệp Phàm liên hệ với Lô Vĩ, tới Lô gia một chuyến.
Diệp Phàm cầm ra viên thuốc đã chế sẵn từ trước, chuẩn bị đưa cho cao thủ mình lựa chọn viên thuốc tăng công lực cuối cùng, cười nói:
- Lễ vật nhỏ, mong đừng chê cười.
- Lễ vật này rất quý, lão hủ ngại nhận. Nhưng, Diệp tiên sinh, có chủ ý gì, xin cứ nói rõ.
Trưởng lão Lô Tiên Dật Lô gia khách khí tiếp đãi Diệp Phàm.
- Có lẽ để tứ đẳng dùng tốt hơn, có cơ hội đền thêm một hai bậc nhỏ, mấu chốt là phải còn trông chờ vào bản lĩnh. Nếu bản lĩnh thâm sâu, có lẽ có thể thăng lên ngũ đẳng.
Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt Lô Bạch Vân cha Lô Vĩ liền thay đổi, Lô Tiên Dật liếc mắt nhìn ông ta, khụ một tiếng, Lô Bạch Vân phản ứng lại, khôi phục bình tĩnh.
Diệp Phàm dĩ nhiên là đã nhìn thấy chuyện này, ám chỉ có phải là Lô Bạch Vân muốn nâng cao công lực.Nhưng, Lô gia không ai hé răng, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không tự làm mất mặt. Hơn nữa, dù Lô Vĩ với mình cũng là anh em, nhưng người ta cũng có bí mật của mình, cũng không tiện hỏi thăm.
Nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Phàm vẫn chưa đề cập chuyện gì. Dĩ nhiên,chuyện khu kinh tế mới Hồng Liên đã giao cho Lô Vĩ nói ra rồi.
Buổi tối, Lô Minh Châu về đến nhà. Sau khi nghe xong chuyện liên quan đến Diệp Phàm và khu kinh tế mới Hồng Liên, vẻ mặt khó xử, nói:
- Chuyện này con đã đáp ứng người khác rồi, lần sau sẽ giúp cậu ấy vậy.
- Con nói cái gì, lần này không giúp không được.
Trưởng lão Lô Tiên Dật tức giận, ra lệnh.
- Ông nội, lần này thực sự là không có cách. Chuyện trong thể chế ông lại không hiểu, xin ông hiểu cho con, dù sao Lô gia chúng ta cũng phải lăn lộn trong thể chế, thì Lô gia mới có thể trường thịnh không suy. Chứ cứ đánh nhau mãi thì làm được gì nào?
Đối với xuất thân từ một gia tộc võ lâm, Lô Minh Châu có khi cũng rất bất đắc dĩ.
Thường khi trở về nhà, trưởng lão căn bản không thèm để ý suy nghĩ của cô, có gì khó khăn, đưa ra yêu cầu gì mình không thể làm được, đều nói theo kiểu ra lệnh. Lô Minh Châu đã chịu đủ rồi. Cho nên, lần này cô cuối cùng đã không kìm nổi tranh luận cùng trưởng lão.
- Minh Châu, nói chuyện với ông nội phải chú ý một chút.
Lô Bạch Vân nhướn mày, có chút bất mãn.
Kỳ thật, Lô Tiên Dật là ông nội của mấy anh em Lô Bạch Vân. Tuổi gần một trăm rồi. Người Lô gia luôn cung kính ông cụ như thần. Ông cụ cũng rất ít nói, nếu đã nói rồi người Lô gia sẽ lập tức làm ngay.
- Em biết mà anh, ông không biết con có nhiều chỗ khó sao? Có một số việc ông chỉ để ý cảm nhận của mình, ông chưa từng nghĩ đến chỗ khó của con. Con một lòng vì Lô gia, lẽ nào còn có ý khác? Giờ đã không phải thời đại thiên hạ dùng nắm đấm, tùy ý giết người nữa rồi, phàm là chuyện gì cũng phải để ý đến pháp luật, chú ý đến quy cũ. Quy cũ này ông hay con đều không cách nào phá được.
Lô Minh Châu tranh cãi nói.
- Thật sự không thể thay đổi sao?
Lô Tiên Dật kỳ thật rất đau lòng đứa cháu gái của mình, dù Lô Minh Châu làm tốt mấy, Lô Tiên Dật vẫn coi cô là đứa trẻ.
- Thật sự không có cách, lần trước Trần Thiên không phải nói với chau là đã đề bạt Diệp Phàm đảm nhiệm vị trí Bí thư thị xã La Châu. Chuyện này thật ta ở tỉnh cháu cũng có nói giúp cho nó. Ờ, khẩu vị của nó cũng chẳng nhỏ nhỉ, muốn nhúng chàm vào cả khu kinh tế mới Hồng Liên? Đi khu kinh tế mới Hồng Liên cũng được, Phó chủ tịch quận cháu có thể nghĩ cách. Nhưng ngồi ở vị trí nhân vật số một, cháu tuyệt đối không có khả năng. Vị trí đó, ngay cả Bắc Kinh cũng có người nhìn chằm chằm.
Lô Minh Châu không kìm nổi thở dài, thậm chí có chút thành kiến với Diệp Phàm.
- Thôi vậy, Bạch Vân, lần sau đi.
Lô Tiên Dật thở dài, dường như lập tức già đi nhiều, bảo Lô Vĩ đến, nói:
- Lễ này rất quý, con tự mình trả lại Diệp Phàm, thái độ phải thành khẩn, để cậu ấy hiểu được ý tứ của chúng ta.
- Cô, chẳng lẽ không giúp được sao?
Lô Vĩ tức giận, quay sang cô tức hỏi.
- Cút sang một bên, có ai mà rống lên với cô như con không?
Lô Bạch Vân tát một cái, nhưng cuối cùng lại rơi xuống bàn, thịch một tiếng.
- Sau này con không về cái nhà này nữa, các người chỉ biết lợi lợi và lợi. Chữ lợi đứng hàng đầu.
Lô Vĩ tức giận cầm viên thuốc chạy ra ngoài.
- Anh, xin lỗi.
Mắt Lô Minh Châu hơi đỏ, chuyện này này quá quan trọng, cô thực sự khó có thể giúp được. Hơn nữa, lập trường của cô cũng đứng trên toàn cục của Lô gia để suy xét.
- Không sao, chuyện của cô là quan trọng. Cô nói đúng, chúng tôi vẫn ôm tư tưởng cũ, giờ đã không giống như xưa rồi.
Một gia tộc không có cán bộ chống lưng, nắm đấm có lớn, một cảnh sát cũng có thể giải quyết được anh.
Còn có cán bộ giúp đỡ, một câu nói của Cục trưởng cục cảnh sát đã có thể ngăn chặn được anh ta. Chẳng hạn như cô, dù là Cục trưởng Công an thành phố Thủy Châu, cô gọi một cú điện thoại cũng hơn mấy người chúng tôi hợp nắm đấm lại.
Nắm đấm lớn nhất vẫn là mũ quan lớn. Vừa nhìn là đã hiểu rồi. Trưởng lão, con cũng nghĩ thông rồi. Hiện nay đã là xã hội hiện kim, không phải Minh triều, Thanh triều lúc trước.
Công lực nâng cao một cấp, đơn giản chỉ là khỏe mạnh thêm cơ thể. Hơn nữa, giờ cũng đã không cần con phải ra tay rồi.
Lô Bạch Vân nói dễ nghe, nhưng kỳ thực trong lòng tương đối chua chát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.