Chương trước
Chương sau
- Rống lên gì chứ, cậu kiếm được thì là của cậu sao? Khoản tiền này người ta cấp cho thôn Đại Vũ dùng vào công tác kiến tạo, không phải cấp cho cá nhân cậu.
Làm quan, nhất định phải có cái nhìn bao quát đại cục mới đúng. Không phải chỉ biết nhìn chằm chằm về chỗ tiền đó không rời, kỳ thật, khoản tiền sẽ tự đến thôi.
Chức vị của cậu càng lên cao, quyền lực sinh sát đồng tiền càng lúc càng lớn. Phải nhìn lên trên, tuy nhiên, nếu khoản tiền này là do cậu kiếm về, thì trước sau gì cũng phải để lại cho cậu một lời giải thích có phải hay không.
Tiểu Diệp, bí thư Thẩm của thị xã La Châu sắp về hưu, kiên trì thêm mấy tháng nữa, tạo ra thành tích lớn.
Trang Thế Thành nhấn mạnh nói.
- Tôi sẽ cố.
Diệp Phàm trả lời, sau đó kể lại tỉ mỉ nội dung cuộc nói chuyện cho Chủ tịch Địa khu Lô Trần Thiên biết.
Tuy nhiên, Lô Trần Thiên vừa mở miệng đã nói:
- Tiểu Diệp, trong số ba mươi triệu thì phải chuyển hai mươi triệu qua cho Ủy ban nhân dân Địa khu trước, giải quyết tình hình cấp bách trước, còn lại nói sau, bên này sắp chết đói rồi.
- Hai mươi triệu, chú Lô, kiếm được khoản tiền kia cháu hao hết bao nhiêu công sức, có thể để lại một chút hay không, dự án kiến thiết thôn Đại Vũ còn chưa bắt đầu, cũng cực kỳ rắc rối nữa, chỉ còn lại mười triệu thì có tác dụng gì?
Diệp Phàm miệng thiếu chút nữa văng tục, cảm thấy Lô Trần Thiên làm vậy khác nào ăn cướp.
- Không được thương lượng, để lại cho cậu mười triệu là không tồi rồi, nói nữa thì mười triệu cũng chưa chắc còn. Phải nhìn đại cục mà xuất phát chứ, đừng chỉ biết nhìn chằm chằm vào thôn Đại Vũ.
Cậu đã có thể kiếm ra khoản tiền này, giải quyết vấn đề sân huấn luyện quân sự sườn núi Nguyệt Nha loan, cho thấy cậu kiếm đủ rồi.
Bên La Châu kia có người cũng sắp về hưu, cậu làm tốt công tác chuẩn bị là được. Tuy nhiên, tên nhóc này từ nay về sau có việc gì dù sao cũng phải báo trước cho tôi một chút, đừng che giấu.
Lô Trần Thiên nói lời này đầy thâm ý sâu sắc bên trong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm sao có thể nghe mà không hiểu, Lô Trần Thiên phỏng chừng cũng biết quan hệ giữa Diệp Phàm cùng Trang Thế Thành, cho nên, nói lời này ra kỳ thật chính là có ý bức ép Diệp Phàm đứng về phía mình.
Đương thời, Diệp Phàm chỉ là cục trưởng cục Xây dựng, việc đứng về phe nào không phải là vấn đề gì đặc biệt. Nếu đến thị xã La Châu làm Bí thư Thị ủy, La Châu là thị xã cấp thị duy nhất của Đức Bình.
Về kinh tế, tổng sản lượng xếp hàng 30 toàn tỉnh, là thị xã có nguồn thu kinh tế tốt nhất Đức Bình. Địa vị đương nhiên cũng khá trọng yếu.
Hơn nữa, Bí thư Thị ủy thị xã La Châu rất có khả năng năm sau gia nhập thường vụ, cho nên, chức Bí thư Thị ủy thị xã La Châu bổng trở thành một bệ phóng trọng yếu.
Lô Trần Thiên và Trang Thế Thành đều muốn nắm trong thị xã La Châu, cho nên, nếu như Diệp Phàm đi, vậy thì phải suy xét vấn đề đứng về phe nào.
Bởi vì, quyền phát ngôn của Bí thư Thị ủy thị xã La Châu đối với địa khu có ảnh hưởng tương đối lớn, Diệp Phàm nếu còn muốn mọi việc thuận lợi, bản thân như cây cỏ đầu tường thì phỏng chừng hơi khó khăn, làm không xong có khi mích lòng cả hai đầu.
- Ừ.
Diệp Phàm đáp lời, treo điện thoại, mặt âm trầm rất đáng sợ, suy nghĩ đắn đo, cảm thấy bất luận là đứng về phe nào cũng đều không ổn. Trang Thế Thành đối với mình không khác bề trên, Lô Trần Thiên thì có thêm tầng quan hệ với Lô Vĩ, hơn nữa Lô gia đối với mình cũng không tệ, thật sự khó tính toán.
Trong đầu Diệp Phàm mọi thứ hỗn loạn cả lên.
"Hừ thằng nhóc này, còn muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa mình, tuyệt đối không được. "
Lô Trần Thiên kia mặt bổng âm u,
"Việc này, xem ra vẫn phải tìm thằng Vĩ đi nói chuyện với Diệp Phàm một chút, bằng không, đến lúc đó chuyện thị xã La Châu xảy ra gì đó ngoài ý muốn, phỏng chừng thằng Vĩ lại trách mình. Làm người đã khó, làm quan càng khó hơn, bởi những mối quan hệ phức tạp"
Bốn giờ chiều.
Phương Thiết vừa mới tiễn chân một đoàn thương nhân đến thôn Đại Vũ xem đất, người mệt nhoài, đang vỗ vỗ lưng thì điện thoại vang lên.
- Ha hả, đại ca, anh đến Đức Bình dùng cơm ké sao.
Tiếng Lô Vĩ cười gượng nói trong điện thoại.
- Án của Lâm trường Cảnh Dương kết thúc chưa? Thằng nhóc cậu sao có thời gian rỗi rãi mà chạy tới Đức Bình này thế.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, nghĩ rằng thằng nhóc này đang có ý xấu.
Đại ca, em sao dám lừa anh? Án của Lâm trường Cảnh Dương đang bước vào giai đoạn cuối, không thể kết thúc nhanh như vậy được. Sau giây phút làm việc căng thẳng thì cũng phải thả lỏng một chút, cho nên đến Đức Bình đi dạo một vòng. Em hiện tại đang ở Đức hồng đại tửu lầu, em mời khách, nhưng thanh toán thì dành cho đại ca. Dù sao ở mảnh đất này đại cục trưởng như anh hẳn có thể ký đơn được.
Lô Vĩ cười nói.
- Ừ, Lô Vĩ này, vụ án của lâm trường Cảnh Dương sau khi kết thúc thì mẹ nuôi anh có thật sự được bồi thường hay không. Nghĩ rằng tổ chuyên án của các cậu mò về không ít tiền từ chỗ Mã Chiếm Khôi rồi, việc này, cha nuôi anh là một chiến binh. Nếu không ông ta cũng không có khả năng vạch trần đại án Cảnh Dương, các cậu không thể bạc đãi mẹ nuôi anh.
Diệp Phàm dặn dò nói.
Tuy nói bản thân cũng không thiếu tiền, nhưng mẹ nuôi Diệp Kim Liên là người rất biết nhận thức, cho bà tiền bà cũng không cần, nhưng nếu có thể có được theo cách hợp lý thì bà sẽ nhận.
- Sẽ không đâu, bạc đãi ai cũng được nhưng sẽ không bạc đãi mẹ nuôi chúng ta. Việc này em đã cùng lão Hạ thương lượng qua, hoàn toàn có thể truy phong Diệp Thủy Căn là liệt sĩ, bên này thưởng, bên kia trợ cấp cũng sẽ được một ít, về phần bồi thường, hẳn sẽ không ít hơn 200 ngàn tệ, đại ca yên tâm, có huynh đệ ở đây lo rồi.
Lô Vĩ đại khí hừng hừng.
Không lâu thì tới căn phòng riêng xa hoa của Đức hồng đại tửu lầu.
Lô Vĩ ra đón ở cửa.
- Vĩ, còn có khách nào nữa nói mau.
Diệp Phàm cười nói.
- Chỉ có chú của em và mấy người đẹp nữa, bảo đảm đại ca sẽ thích.
Lô Vĩ cười gượng nói.
- Tiểu tử ngươi, lá gan không nhỏ, công nhiên kéo theo chú vào chuyện gái gú.
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
- Không thể nói như vậy, các cô này tất cả đều là người con nhà đứng đắn, cũng không phải hạng gái bán hoa, đêm nay ấy à, nhiều lắm chỉ là ngồi cùng, giúp hai anh em mình rót rượu thôi, ha hả.
Lô Vĩ cười gượng không chịu dừng.
- Rốt cuộc là ai?
Diệp Phàm có chút tò mò, thầm nhủ, sẽ không phải là Chu Tiểu Hồng chứ, hẳn không có khả năng đâu, cô ả cao ngạo này sao có khả năng chịu cúi người đến cầu một tiểu cục trưởng như mình.
- Để lát nữa nhìn sẽ biết.
Lô Vĩ thần bí cười nói.
Vào phòng riêng không lâu.
Bên trong ngoại trừ Lô Trần Thiên ra còn có ba nữ một nam.
Trong ba cô ngoại trừ Chu Tiểu Hồng thì Diệp Phàm có quen ra, hai cô khác Diệp Phàm chưa từng thấy qua, tuy nhiên, bộ dạng khá thanh lịch, người đàn ông kia trông rất uy phong, mặc quân trang, vai đeo quân hàm trung tá, cũng không biết là bộ đội của đơn vị nào.
- Đến đây Tiểu Diệp, ngồi vào đi...
Lô Trần Thiên lên tiếng chào hỏi, bảo Diệp Phàm ngồi xuống.
- Không thể tưởng được Cục trưởng Diệp lại trẻ tuổi như vậy, thật khiến người ta khó mà tin được, ha ha...
Một trong hai cô không quen biết mặc trang phục công sở, váy màu lam, khuôn mặt thanh tú, mũi cao, tóc dài có vẻ thanh nhã, nhỏ giọng cười nói. Xem ra không phải châm chọc, bởi vì cô cười rất rạng rỡ.
- Cô là?
Diệp Phàm cố ý hỏi, bởi vì hắn không muốn đáp lễ Chu Tiểu Hồng.
- Đại ca, cô ấy là Chu Ngọc, công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Thủy Châu.
Lô Vĩ giành lời giới thiệu nói.
- Ừ, xin chào.
Diệp Phàm gật gật đầu chào hỏi. Tự nhủ thằng nhóc Lô Vĩ này chuẩn bị tiến quân vào ngồi cái ghế ở cục Công an Thủy Châu, không thể tưởng được hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị thành lập mạng lưới quan hệ. Tuy nhiên cô họ Chu này, sẽ không phải là thân thích của Chu Tiểu Hồng chứ.
- Cô nàng xinh đẹp này là Vi Cửu Muội ở đoàn ca múa của thành phố Thủy Châu, người ta là đại minh tinh, là diễn viên chính của đoàn ca múa thành phố Thủy Châu.
Lô Vĩ chỉ vào người có mặt trái xoan, mặc váy trắng liền thân, xinh đẹp và hơi giống Vân Trung tiên tử giới thiệu nói.
- Ha hả, đích xác rất xinh tươi.
Diệp Phàm vẻ mặt giả đứng đắn khen tặng một câu.
- Quá khen, Cục trưởng Diệp, tôi không dám nhận.
Vi Cửu Muội cười nhợt nhạt không lộ răng, đúng là thục nữ.
- Đại ca, còn có vị này là phó tham mưu trưởng Phí Hướng Phi của phân khu quân Thủy Châu.
Lô Vĩ chỉ vào chàng trung tá giới thiệu nói.
- Ngài chính là Diệp Phàm.
Chàng trung tá kia nhướn mày lên, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, giơ tay lên xem như chào hỏi, tư thế rất bệ vệ đúng là một tướng quân có khác.
Lô Vĩ vừa nhìn thấy biết đã hỏng, quét nhìn thằng nhãi này liếc mắt một cái, thầm nhủ, gã này hóa cũng thích khoe khoang. Đại ca của bố mày là ai biết không?
- Ừ.
Diệp Phàm không buồn phản ứng, ừ một tiếng cho qua chuyện, đối với một tiểu trung tá thì trong mắt Diệp Phàm căn bản không là gì.
Phí Hướng Phi thấy có chút mất mặt, nên mặt lập tức âm trầm xuống rất nhiều, hừ nói:
- Cục trưởng Diệp quá ra vẻ rồi, hừ.
Lô Trần Thiên nhìn thấy, thầm nghĩ hỏng chuyện rồi, hai gã đều trẻ tuổi và cao ngạo đụng nhau, lần này phiền toái rồi.
Phải biết rằng Phí Hướng Phi là con trai lớn của Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Phí Mãn Thiên, dựa vào thế lực của Phí gia, tuổi chỉ mới 26 mà đã ngồi vào vị trí phó tham mưu trưởng phân khu quân, đương nhiên vì thế mà ngạo khí cũng cao ngút trời.
Hơn nữa Phí Mãn Thiên tới tỉnh Nam Phúc, Phí Hướng Phi nghiễm nhiên tự cho mình là nhị công tử chốn này, đương nhiên Đại công tử hẳn là để lại cho thằng con của Quách Phác Dương.
Thằng nhãi này tự cho rằng cán bộ của tỉnh Nam Phúc đều phải đến vỗ vỗ nịnh bợ hắn mới đúng, nào ngờ Diệp Phàm chỉ là một tiểu cục trưởng không ngờ lại dám khinh thị hắn như thế, trong lòng không giận mới là lạ.
Cái này cũng khó trách, Phí Hướng Phi mới đến phân khu quân Thủy Châu nhậm chức, ai biết gã là Đại công tử của Chủ tịch tỉnh Phí. Ở tỉnh Nam Phúc, người mang họ Phí cũng không ít.
Còn Diệp Phàm lại là cao nhân lánh đời, Lô Trần Thiên cũng hiểu rõ.
Diệp Phàm căn bản là không để ý tới ánh mắt của Lô Trần Thiên, hừ nói:
- Ra vẻ, hẳn là còn thua xa Đại công tử Phí, quân hàm trung tá rất lớn đấy, ha hả.
- Nói lời này có ý tứ gì?
Phí Hướng Phi trên mặt lộ ra sự tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Riêng Chu Tiểu Hồng thì thản nhiên uống trà, cho thấy rõ cô nàng đến để xem náo nhiệt. Kỳ thật, Chu Tiểu Hồng lôi kéo em họ Phí Hướng Phi đến đây chính là muốn ra uy với Diệp Phàm.
- Anh nói đi?
Diệp Phàm so với gã càng láo hơn, nhìn thằng nhãi này liếc mắt một cái hừ nói.
Quả nhiên khiến nhị công tử Nam Phúc giận dữ, nhìn Diệp Phàm hừ nói:
- Chỉ là một tiểu cục trưởng, lợi dụng chút quyền lực trong tay không ngờ cố ý làm khó dễ công ty người khác. Họ Diệp kia, hôm nay Phí Hướng Phi tôi tại đây nói rõ ràng, tôi hạn cho anh trong vòng 3 ngày phải giải quyết thỏa đáng chuyện của sân huấn luyện quân sự sườn núi Nguyệt Nha có liên quan đến công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa, bằng không, anh chờ ngày bị mất mũ quan đi, người gì thế này, hừ.
Lô Trần Thiên nhíu nhíu mày, cảm thấy Phí Hướng Phi cũng quá tự cao, mặc dù là con trai của Chủ tịch tỉnh, nhưng Nam Phúc cũng không phải là thiên hạ của Phí gia.
Trên đầu còn có bí thư Quách Phác Dương cùng với các đại ủy viên thường vụ ở tỉnh, có người nào dễ bị lần lướt đâu. Tuy nhiên, lòng dạ Lô Trần Thiên vốn rất sâu, tuy bất mãn nhưng không hé răng.
Lô Vĩ thì không giống như vậy, lập tức trừng mắt, nhìn Phí Hướng Phi hừ nói:
- Phí công tử, họ Diệp chính là đại ca của Lô Vĩ tôi. Tuy nói hắn chỉ là một tiểu cục trưởng, nhưng anh muốn hắn mất mũ thì Lô Vĩ tôi cùng Lô gia ở Thủy Châu là người đầu tiên không bỏ qua, hừ, thứ gì thế này.
Lô Vĩ nói lời này rất tuyệt, kéo cả Lô gia ở Thủy Châu vào, sắc mặt của Lô Trần Thiên thiếu chút nữa thay đổi, nói vậy không phải tự thêm phiền sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.