Chương trước
Chương sau
- Không ổn, Bạch Vân, xem ra vị cao nhân kia đang ẩn thân trong nhà Diệp Phàm. Người ta chưa có lời cậu ngàn vạn lần đừng tự đi tìm mà mất mặt. Cao nhân có tính cách của cao nhân, nhà họ Lô chúng ta không thể phiền đến người ta.
Lô Tiên Dật khoát tay áo, Lô Bạch Vân đang ngạc nhiên cũng bình tĩnh trở lại, ngượng ngùng cười nói:
- Cháu quan tâm tới Lô Vĩ quá nhất thời quên mất việc này.
- Không cần lo lắng, Lô Vĩ có người đại ca này, sau này có được sự dạy dỗ thoải mái, ha ha…
Lô tiên Dật ít khi cười thoải mái như vậy.
- Chú, đến lúc đó nếu thật sự phải tỷ thí với nhà họ Phượng chúng ta có nên mời Diệp Phàm đến xem cuộc chiến?
Lô Bạch Vân hỏi.
- Muốn thì thật ra muốn chỉ sợ người ta không chịu đến, việc này sau này nói sau.
Lô Tiên Dật trên mặt có chút lo lắng.
Gần đây bốn dòng họ kinh doanh ở Thủy Châu thì nhà họ Phượng và nhà họ Lô có chút khúc mạnh, đã thành nước với lửa.
Giải quyết bằng vũ lực đã cấp bách, nhà họ Phượng đã có lời mời, nói là hai bên có thể mời bạn bè cùng hỗ trợ, luận võ để quyết định thắng thua.
Việc này lưu truyền đã lâu, nhà họ Lô bị bắt buộc, đành phải kiên trì ứng chiến. Tuy nhiên trưởng lão của nhà họ Phượng, Phượng Sí Diêu đã đạt đến thất đẳng thứ hai, nhà họ Lô Lô Tiên Dật mới gần đến thất đằng thứ nhất phẩm. Tuy nói có kém nhất tiểu phầm, nhưng công lực thâm hậu bên ngoài phần thắng không lớn.
Đới với hai lão nhân gần 90 tuổi, nếu so sánh, rất có khả năng một người sẽ mất mạng.
Nhà họ Lô như ngồi trên đống lửa, gần đây đã hoạt động khắp nơi, muốn kéo vài người bạn đến, Tuy nhiên, hi vọng không lớn.
Bởi vì, mời đến phải mời cao thủ, dưới ngũ đẳng thì mời đến cũng vô dụng. Tỷ thí lần này là đẳng cấp cao tỷ thí, mười người ngũ đẳng còn không bằng một người lục đẳng. Huống chi, ngũ đẳng còn khó tìm chứ đừng nói đến lục thất đẳng gì cả.
Lô Tiên Dật đã chuẩn bị cho việc vào quan tài, đến lúc đó thật sự không được, bỏ dở cuộc đọ sức, trước khi chết cũng phải có cái đệm lưng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ít nhất phải làm trọng thương Phượng Sí Diêu, đi đến địa phủ chỉ là vấn đề vài năm sau thôi. Việc này cũng là để giữ thể diện cho nhà họ Lô ở Thủy Châu.
Một đêm qua đi.
Cùng với sự quan tâm chặt chẽ của Diệp Phàm và Trần Khiếu Thiên, Trần Quân từ nhỏ đã đưpcj Trần Khiến Thiên luyện nội lực, hơn nữa lại có đài phật giúp, mọi mặt đều tốt, còn có hà thủ ô trăm năm, nhân sâm 50 năm hỗ trợ, còn có cả thịt trăn.
Trần Quân tay đấm chân đá trong sân vừa quay lại.
- Trần Quân đã đến ngũ đẳng phải không?
Trần Khiếu Thiên giọng có chút run sợ, thật ra rất quan tâm đến con trai. Nhìn bề ngoài có vẻ như Trần Khiếu Thiên chẳng quan tâm đến con trai, nhưng thực ra không gì bằng tình cha con.
- Phịch.
Trần Quân không ngờ quỳ gối trước mặt Diệp Phàm như người luyện võ vẫn giữ lễ nói:
- Trần Quân có thể có hôm nay, tất cả đều là do công tử ban tặng, về sau, cuộc đời Trần Quân giao cho công tử.
- Thằng nhóc này, cuối cùng đạt đến ngũ đẳng phải không?
Trần Khiếu Thiện nóng nảy.
- Trần lão đừng nóng vôi, cậu ta tới rồi, ha ha..
Diệp Phàm cười.
- Dạ,
Trần Quân dạ một tiếng, Trần Khiếu Thiên không ngờ rơi lệ.
Không lâu, Lô Vĩ cũng quay lại, từ xa đã hô lên:
- Đại ca, thật sự là thần, tứ đẳng nhị phẩm, Câu Ngũ Tỷ kia nếu gặp lại bố nhất định phải đánh cho cô không gọi được mẹ.
- Tự cao tự đại
Diệp Phàm hừ nói.
- Đại ca có ý gì?
Lô Vĩ vẻ mặt không hiểu.
- Ý gì? Cậu mà gặp lại Thưởng Hải Nam Câu Ngũ Tỷ kia còn phải thành phân heo. Cố gái đó không đơn giản, ước chừng thực lực có tứ đẳng tam phẩm hoặc là đỉnh bậc, cậu thôi muốn đánh y thành đầu heo đi, hai năm sau có được không?
Diệp Phàm mỉm cười.
- Xui xẻo…
Lô Vĩ lập tức xị xuống.
- Ha ha, tuy nhiên, nếu sử dụng Khai Bi Thủ của nhà họ Lô các cậu có lẽ có thể làm cô ta bị thương. Dù sao cô ta cũng là con gái, thân thể trời sinh không bằng cậu, việc gì phải bực mình.
Diệp Phàm cười nói.
- Không nói sớm, làm hại tôi uống công…
Lo Vĩ nói tất nhiên là kích động chạy về nhà báo công.
Lô Tiên Dật và Lô Bạch Vân vẫn chưa ngủ, kỳ thực đang căng thẳng chờ đợi. Trong một năm Lô Vĩ có thể nâng cao một bậc, bọn họ nghe xong khiếp sợ nhưng cũng rất phấn chấn. Đương nhiên bọn họ hứng thú là ở việc khác.
- Lô Vĩ, có gặp cao nhân kia không?
Lô Bạch Vân vẻ mặt tươi cười, hỏi.
- Cao nhân cái gì, không gặp.
Lô Vĩ lắc đầu.
- Không có cao nhân, không có khả năng là Diệp Phàm có thể làm nội lực của con thay đôi. Phải biết rằng mặc dù có dược phẩm hỗ trợ nhưng sa khi ăn vào nội công bị cuồng loạn vây bên trong, đối với cơ thể rất đáng sợ. không có cao thủ lục đẳng thậm chí thất đẳng theo dõi, dùng nội lực dũng mãnh của họ khống chế giúp thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Lô Tiên Dật hiển nhiên cũng không tin.
- Thực ra không có, đại ca ở trong căn phòng bí mật với con. Tuy khi uống thuốc nội lực con có chút bạo động nhưng con vẫn có cảm giác, đều là đại ca đặt tay lên người con.
Lô Vĩ nói chắc chắn.
- Con chắc chắn
Lô Bạch Vân hiển nhiên không tin, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Cũng khó trách bọn hắn không tin.
Diệp Phàm nhiều nhất cũng ngũ đẳng, ngũ đẳng tuynói cũng có thể xưng là bước vào nhóm cao thủ hạng hai đỉnh bậc. Ngũ đẳng cao thủ không thể có hơi thở nội kình, mặc dù thông qua kinh mạch trên tay cũng không thể truyền nội lực được.
Chủ có người luyện võ công đạt đến lục đẳng hạng nhất cao thủ, mới có thể làm ra một tia nội lực thông qua tiếp xúc cơ thể. Ví dụ như dùng tay để truyền nội lực trợ giúp người khác. Cao thủ lục đẳng chỉ có thể nói là vừa mới có nội lực, chưa thể vận dụng một cách thành thạo. Vận dụng thuân thục ít nhất cũng phải cao thủ bát đẳng siêu cấp mới được.
- Vâng, thật là không có người khác.
Lô Vĩ gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cha và trưởng lão, nói:
- Tuy nhiên, bên cạnh đại ca có một ông lão, họ Trần.
- Họ Trần chẳng lẽ là người của nhà họ trần. không phải ông ta chứ?
Lô Bạch Vân nói.
- Không phải là cao thủ, Trần lão chỉ là quản gia của đại ca, cả ngay canh cửa cho đại ca. Tòa nhà của đại ca trên núi nhỏ, bên ngoài có bảo vệ canh cửa. Trần lão là người canh cửa lớn, trước kia con cũng đã gặp ông ấy. Khi con vừa mới phóng ra hết nội lực quy lại thấy con trai của Trần lão quỳ trước mặt đại ca cúi chào, nghe nói công lực của anh ta đã tăng lên ngũ đẳng, lợi hại. Anh ta hình như lớn tuổi hơn con, hơn nữa là một hòa thượng.
Lô Vĩ có vẻ chua xót nói.
-Một hòa thượng
Lô Tiên Dật nhắc lại một câu, rơi vào trầm tư.
- Xem ra đại ca cháu càng ngày càng thần bí, ta có cảm giác bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều cao thủ. Cao thủ ngũ đẳng quỳ gối trước hắn, chẳng lẽ hắn là môn phái ít tông chủ, đến hồng trần bắt đầu luyện công?
Lô Bạch Vân nói đầy nghi vấn.
- Đang tiếc, ôi, nhà họ Lô chúng ta hiện nay trừ chú của con, không có một ngũ đẳng cao thủ nào. Chính ta thân thể kém, đến bây giờ vẫn chỉ ở tứ đẳng đỉnh bậc, không thể đến cảnh giới ngũ đẳng.
Ngũ đẳng ư, với ta mà nói, là một ngọn núi không thể vượt qua. Lô Vĩ, con phải quý trọng, về sau con là trụ cột của nhà họ Lô.
Nhà họ Lô có hưng thịnh hay không phụ thuộc vào con. Còn đại ca Diệp Phàm của con, con phải nghe lời hắn, nhớ kỹ phải nghe lời hắn biết không?
- Con hiểu rồi.
Lô Vĩ nghiêm túc gật đầu, nghĩ một lát rồi nói thêm:
- Ba, nếu thì cứ đem một chút dược liệu đi, bảo đại ca giúp ba, nói không chừng có biện pháp.
- Việc này sợ không ổn, đại ca của con đồng ý giúp con, đó là vì hắn cho rằng con đáng giá. Ta tuy là cha con, nhưng hắn chưa chắc chịu giúp ta.
Đây là nhất mã về nhất mã, không thể lẫn lộn. Hơn nữa, người đề công cũng không dễ dàng, vận khí là quan trọng, thứ hai là người cũng có tổn thương nhất định.
Như trưởng lão nhà chúng ta, là cao thủ thất đẳng, so với đại ca người lợi hại hơn nhưng ông ấy cũng không giúp được ta.
Đó là bởi vì ông ấy không có phương pháp, thứ hai là nhà chúng ta cũng không có phương pháp phối chế dược liệu. Con là người rất may mắn, có một đại ca như vậy.
Lô Bạch Vân giọng đầy mất mát, ngồi xuống ghế.
- Tiền hắn có nhận không?
Lô Tiên Dật hỏi.
- Không, 200 ngàn con đưa cho đại ca, nhưng anh ấy nói không cần, nói chúng con là anh em, không nói chuyện này.
Lô Vĩ lấy từ trong túi ra chi phiếu 200 ngàn đưa trả lại cho cha.
- Còn nữa Bạch Vân, nghe Lô Vĩ nói Diệp Phàm xem ra có sư phụ, nhng nói là môn phái Thiếu chủ hẳn là không có khả năng. Hơn nữa gia cảnh của hắn đơn giản, cũng không phải dòng họ từ xa xưa. Nếu hắn thích tham gia vào trốn quan trường, nhà họ Lô chúng ta liền lợi dụng lực ảnh hưởng trong quan trường để giúp hắn. Tin rằng hắn sẽ thấy tình cảm này, không cần chúng ta nói chúng ta giúp hắn, hắn sẽ ghi nhớ.
Lô Tiên Dật khoát tay áo.
- Việc này con nhớ rõ, nghe nói đại ca lần này đến Thủy Châu chính là vì chạy dự án ở Sở Nông nghiệp và Sở Giao Thông. Hình như một là dự án về việc khai thác trà, phải triển nông nghiệp, một là xây dựng quốc lộ Thiên Tường của huyện Ma Xuyên. Nếu không để cô nói một tiếng trước với Sở Nông nghiệp và Sở Giao Thông, coi như lớn hơn cả một ân tình. Con cảm thấy nhà chúng ta nợ hắn rất nhiều, đại ca lại là người trọng tình nghĩa, luôn luôn giúp đỡ con, nhưng nhà chúng ta chưa một lần đền đáp.
Lô Vĩ nói.
- Đến lúc đó đại ca con không làm được rồi nói sau, ta sẽ bảo Minh Châu gọi điện thoại. Tuy nhiên, chú con xem ra phải về tỉnh.
Lô Bạch Vân nói.
- Về tỉnh thành, đề bạt nữa? Vị trí gì?
Lô Vĩ rất cao hứng nói.
- Tạm thời còn chưa có quyết định. Chú con làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mặc Hương, trước đó Bí thư thành ủy Hứa Vạn Sơn không biết đắc tội với người nào, không ngờ bị liên lụy tới mấy cấp, cấp Cục trưởng, cấp giám đốc Sở, Một lãnh đạo tỉnh ủy viên thường vụ tỉnh ủy cuối cùng có kết cục như thế, cũng thật sự là lạ.
Lô Bạch Vân nói.
- Nếu chú có thể ngồi vào ghế vàng của thành phố Thủy Châu thì tốt rồi, ít nhất cũng ngang Giám đốc Sở
Lô Vĩ hai mắt sáng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.