Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Bí thư Quách Phác Dương rất khó coi, nhìn u ám giống như những ngày mưa dầm. Điệu bộ này không giống với ông ấy ngày thường, hơi kỳ lạ.
Sắc mặt Chủ tịchtỉnh Chu Thế Lâm đầy sầu lo và không cam lòng.
Phó Bí thư Tỉnh Đảng Cố Phong Sơn rất nghiêm túc, chỉ rít mạnh một hơi thuốc, mấy điếu Trung Hoa kia điếu nào cũng chỉ hút nửa điếu thì dập, rồi lại mồi tiếp.
Cứ lặp lại như thế, như kiểu không phải mua ấy. Có lẽ loại Trung Hoa này ông ta không cần bỏ tiền mua thật, nếu không chẳng ai nỡ lòng hút loại thuốc ngon mấy chục đồng một gói kiểu đó được.
Phó chủ tịch Tề Chấn Đào không biểu lộ gì, và cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, ở đây ngoài ba vị bí thư ra những người khác dường như chẳng ai hiểu chuyện gì. Tất cả đều hoang mang, chẳng biết mới ăn tết xong mà đã triệu tập mọi người đến làm gì?
- Thưa các đồng chí, một đồng chí cương vị cao của chúng ta, phạm vi kỷ luật của Đảng đến một mức độ này, nhìn thấy mà đau lòng. Vừa qua năm mới, tôi cũng không muốn nói nhiều, bây giờ Bộ trưởng Ban tổ chức trung ương Ninh sẽ tuyên bố quyết định của Ban tổ chức trung ương.
Sau khi Quách Phác Dương nói xong, mọi người đều cảm thấy mơ hồ, không biết người ông ấy nói là ai?
Nhưng sau khi đồng chí Ninh Chí Hòa nói ra ba chữ đã làm các vị Ủy viên không khỏi kinh ngạc.
Cùng nhau bàn tán xem vị nào lại đen đủi như thế. Theo như Quách Phác Dương nói, chắc chắn người đó dính phải xui xẻo rồi.
Nếu như là đề bạt thì trong lời nói của Quách Phác Dương thì chắc chắn là sẽ dựa vào hình thức khen ngợi, sẽ không mở miệng ra là chụp ngay cái mũ lớn lên đầu, dọa người à!
- Sau khi Ban tổ chức đã nghiên cứu và quyết định, đồng chí Hứa Vạn Sơn không đủ tư cách làm một Ủy viên Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, Bí thư của một tỉnh thành, do đó quyết định điều đến làm làm trưởng ban cán bộ lão thành thuộc ban tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc..
Phó trưởng ban Ninh CHí Hòa tuyên bố, toàn bộ hội trường đều ngỡ ngàng.
Đây rõ ràng là bị giáng chức, hơn nữa còn bỡn cợt tới thê thảm, không thể hình dung ra nổi.
Bởi vì Hứa vạn Sơn vốn là Ủy viên Tỉnh ủy, kiêmchức vị Bí thư của một thành phố trực thuộc tỉnh, một vị trí có chức có quyền, đường đường là quan cao cấp phó bộ..
Chỉ trong nháy mắt lần này bị điều xuống nhận chức trưởng ban cán bộ lão thành thuộc ban tổ chức cán bộ, đơn vị này trước đây là do một vị Phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy kiêm nhiệm.
Nhưng khi nãy Ninh Chí Hòa không nói Hứa Vạn Sơn kiêm cả chức phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc.
Nói như thế tức là ông ấy giờ là một Tư lệnh tay trắng, chỉ đơn thuần là quản lý cán bộ lão thành của Ban tổ chức mà thôi, ngay đến thân phận Phó trưởng ban cũng không có. Cấp bậc đãi ngộ của cấp Giám đốc sở được hưởng thụ nhiều nhất chính là thắp nhang.
Còn nói đến quyền thì một chút cũng không có. Các cán bộ lão thành trong tỉnh thì sao có thể dễ dàng quản được, không lột da của anh coi như là đã không tệ rồi đấy.
Nếu như được kiêm nhiệm chức Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thì may ra còn có chút uy thế, không có cái danh hiệu này thì chỉ nhận được tniềm vui "ai them sợ anh" thôi!
Các Ủy viên liếc mắt nhìn Quách Phác Dương, tám phần Ủy viên cho rằng, Quách Phác Dương là số một ở cái tỉnh này, Hứa Vạn Sơn bị giáng chức, việc này chắc chắn có ông ta hậu thuẫn. Ắt hẳn là kết quả đụng độ giữa phái bản địa và phái ngoại lau đây mà.
Thực ra không phải thế.
Kỳ thực Quách Phác Dương cũngchẳng hiểu gì cả, hôm đó nhận được điện thoại của Phó chủ tịch Quân Ủy Triệu Bảo Cương yêu cầu ông lập tức khai trừ Hứa Vạn Sơn.
Sau đó, Hứa Vạn Sơn muốn ngăn cản Diệp Phàm mà không tuân theo lời Quách Phác Dương, làm ông ấy mất mặt, cảm thấy nhân viên cấp dưới không hề nghe lệnh cấp trên nên mới quyết định khai trừ Hứa vạn Sơn.
Ai ngờ mình còn chưa kịp làm gì, tết nhất rồi, chí ít cũng chờ ăn tết xong rồi hẵng tính, sáng nay đồng chí Ninh Chí Hòa đã đến Thủy Châu, gọi Quách Phác Dương cùng Chu Thế Lâm bàn bạc về quyết định này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lúc đó Chu Thế Lâm thấy bàng hoàng, ông biết con trai Hứa Vạn Sơn mấy hôm trước bị tai nạn, may mà đã thoát khỏi cơn nguy kịch giữ lại được tính mạng nhưng hiện vẫn đang điều trị tại Bệnh viện Đệ Nhất Thủy Châu.
Sao lại có người đến lột mũ quan của ông ta chứ, hơn nữa, gần đây Hứa Vĩ Sơn không phạm phải sai lầm lớn nào. Vì thế, Chu Thế Lâm kiên trì hỏi:
- Thưa Bộ trưởng Ninh, việc này bất ngờ quá, không biết đồng chí Hứa Vạn Sơn đã phạm phải sai lầm gì?
- Đồng chí Chu Thế Lâm không cần hỏi tại sao, cũng không cần bđi tìm hỏi rõ căn cơ là thế nào. Lần này tôi đến đây, Bộ trưởng Kiều cũng đã căn dặn, đây là quyết định của Ban tổ chức trung ương, không cho phép bất kỳ đồng chí nào dám nghi ngờ, nếu không…
Đồng chí Ninh Chí Hòa đột nhiên dừng lại rồi nói tiếp:
- Xử theo quốc pháp!.
Nói xong, sắc mặt đồng chí Ninh có vẻ hiền hòa trở lại, rồi nhắc lại:
- Đồng chí Chu Thế Lâm, đây là kỷ luật, đồng chí hiểu chứ?
- Tôi hiểu.
Chu Thế Lâm gật đầu, không dám hỏi. Trong lòng thầm nguyền rủa:"Hiểu cái cóc khô gì, rối cuộc là thế nào chứ? Một ủy viện Tỉnh ủy, nói giáng chức là giáng sao, rốt cuộc là thế nào?Lão Quách, thủ đoạn của ông thâm độc lắm …"
Sau khi Chủ tịch tỉnh Chu trở về văn phòng, suy nghĩ một hồi, hình như cógì đó không giống phong cách của Quách Phác Dương.
Nếu là thủ đoạn Quách Phác Dương thì chí ít ông ta cũng phải biết trước chứ. Muốn điều một Ủy viên, lại không hề sai phạm gì lớn, các bên đều sẽ nhìn ngó chằm chẳm, đâu có dễ hành động. Chuyện lần này quả thật rất khác lạ, không bình thường chút nào, hoàn toàn trái với quy tắc. Nên biết Chu Thế Lâm đường đường là một Chủ tịch tỉnh, nếu nói ở Bắc Kinh không có một ai giúp đỡ, chắc chắn là không thể nào rồi.
Có thể ngồi lên vị trí này, sao mà không có người ở Bắc Kinh chứ? Chu Thế Lâm chưa chịu từ bỏ ý định bèn gọi điện cho một ông bạn trong Ban tổ chức trung ương.
Vừa mới hỏi, đầu dây bên kia đã nhẹ nhàng khuyên:
- Thế Lâm à, đây là việc anh không được hỏi, nếu anh còn hỏi nữa, thì tôi cũng không nói đâu…
Lập tức cúp máy.
Chu Thế Lâm lạnh thấu xương, có lẽ người đưa Hứa Vạn Sơn xuống chức quá lớn. Đến cán bộ Ban tổ chức cũng phải sợ hãi như thế, hẳn Hứa Vạn Sơn đã mắc tội lớn rồi.
"Xong rồi Sơn ơi, ông đây cũng bất lực rồi. Sau này, Nam Phúc chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ của một mình Quách Phác Dương sao… "
Chu Thế Lâm ngồi trên ghế suy nghĩ, không biết Vạn Sơn có thể trải qua được cơn hoạn nạn này không, thật tàn khốc.
Cùng thòi gian đó
Quân khu tỉnh, lệnh điều chỉnh của Quân ủy trung ương.
Đồng chí Tào Chính Đức sẽ không đảm nhiệm chức PhóTư lệnh quân khu tỉnh, mà bị điều động xuống làm Phó trưởng ban hậu cần quân khu tỉnh, quân hàm từ đại tá hạ xuống thượng tá.
Cái này, đương nhiên lại là việc cách chức trong quan quân đây.
Tào Chính Đức vốn là phó tư lệnh quản lý hậu cần quân khu, mang quân hàm Đại tá. Nay bị hạ xuống hẳn hai cấp, xuống làm Phó trưởng ban hậu cần, ngay đến quân hàm cũng bị hạ xuống thành Thượng tá.
Trấn ThangThành rất buồn bực khi biết tin.
Bên trên cũng không hề nói rõ nguyên do, chỉ là lệnh đã quyết, nói rằng khi đồng chí Diệp Phàm tiến vào quốc lộ Q4, đã gặp một nhân viên đặc công có liên quan đến bí mật quốc gia bị thương.
Để cứu đặc công đó nên đã lái xe đụng vào người. Việc này đến thế thôi, không cho phép bất cứ người nào nói về việc này thêm, người vi phạm sẽ bị xử lý theo quốc pháp.
Trấn Thang Thành nghe đến từ "căn dặn" là hiểu ngay, có thể Tào Chính Đức gặp phải rủi ro này hoặc cũng có thể vị đặc công kia là người có quyền lớn.Ngay cả tên nhãi Diệp Phàm còn chẳng chịu trách nhiệm cái rắm, hình như lập được công gì rồi.
Không lâu sau, Quách Phác Dương cũng nhận được lời căn dặn thế. Bỗng tỉnh ngộ nói:
- Khó trách, tên tiểu tử này lại gặp may rồi…
Tuy lời "căn dặn" của cấp trên, g cũng không nói đến việc đồng chí Diệp Phàm được khen thưởng thế nào, nhưng vị đặc công cơ mật đó chức lớn, lại giữ cơ mật quốc gia, sau này chắc chắn sẽ cảm kích tấm lòng của đồng chí Diệp Phàm.
Tên tiểu tử này, vô hình trung lại có thêm nhiểu tài nguyên về chính trị. Về phần con trai Hứa Vạn Sơn và Tào Chính Đức lại quá kiêu ngạo, cuối cùng cũng bị mắc tội danh chống đối người thi hành công vụ, có thể sẽ bị ăn cơm tù những tháng ngày sau này.
Cái này, đương nhiên cũng phảisuy xét đến trường hợp nếu đồng chí Diệp Phàm còn sống, người ta không muốn lăn lộn trong giới quân đội,, vẫn muốn về địa phương lăn lộn, thì cũng sẽ là một lý do hay, còn nói về vị đặc công gì đó, đơn giản là Thượng tướng Trấn Đông Hải tự bịa đặt ra.
Quách Phác Dương, hay Chu Thế Lâm thậm chí Trấn Đông Hải cũngsẽ không bới móc chuyện đặc công cơ mật quốc gia.
Như thế là tự tìm phiền phức cho mình, đối với việc liên quan đến sự an toàn của đất nước liệu có vị quan chức nào dám đi tiếp xúc đến cùng..
Trốn tránh còn không kịp, sao phải chạy đi hỏi cho rõ ràng gốc rễ. Chu Thế Lâm thấy buồn phiền, nhưng cái tên Diệp Phàm đã in sâu trong đầu ông ta, nhớ rất rõ thậm chí cóhạ thủ Diệp Phàm hay không trong lòng Chủ tịch tỉnh Chucũng đã quyết định cả rồi.
Vừa mới xử lý xong việc của Hứa Vạn Sơn và Tào Chính Đức, chiều ngày mùng 9 có một tin chuyển đến, phó soái Diệp vẫn sống đang trên chiến hạm quay về Tổ quốc, chỉ có điều mình đầy thương tích, và điều khiến cho Quốc gia vui mừng là anh đã đem cả tảng đá kia quay về.
Về phần tin tức liên quan đến tảng đá, đó là cơ mật không thể tiết lộ. Chỉ có Thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A Trấn Đông Hải, và Phó chủ tịch quân ủy Triệu Bảo Cương biết được điều đó.
Mùng 10
Một chuyên cơ dừng tại căn cứ quân sự Yên Bắc Mỗ
Lúc này ở sân bay có những chuyên gia y khoa cấp quốc gia nổi tiếng trong nước, các y tá, xe quân sự, xe cứu hộ cũng có vài chiếc.
Sau khi máy bay hạ cảnh, dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt Diệp Phàm tiến vào xe cứu hộ, được đưa tới bệnh viện ngay.
Bệnh viên tổng quân xây dựng những năm giải phóng, là bệnh viện tổng hợp trị liệu, bảo vệ sức khỏe, dạy học, nghiên cứu khoa học, quy mô lớn.
Đây là bệnh viện phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho những lãnh đạo quân ủy cấp quốc gia, của Đảng, phụ trách toàn bộ công tác trị liệu cho toàn bộ Quân ủy trung ương, điều trị và khám chữa bệnh cho các quân binh trong các quân khu.
Trong một phòng bệnh được bảo hộ nghiêm ngặt, sau khi các chuyên gia, bác sỹ kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện chất độc do rắn cắn trên người Diệp Phàm không ngờ lại tự động mất đi. Ngay cả các bác sỹ chuyên gia vẫn không thể hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ có thể khẳng định đó là kỳ tích.
Kỳ thực, việc này có liên quan đến việc Diệp Phàm uống huyết trăn, Diệp Phàm không nói nên họ cũng chẳng thể nào rõ được.
Những chỗ khác chỉ là xước da, bị đứt ra, bầm tím, và xương cũng không bị gãy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.
Vì giữ bí mật, phòng bệnh của Diệp Phàm ở riêng một lầu, nếu như xét theo tiêu chuẩn thì cũng bằng tiêu chuẩn phục vụ của một Thượng tướng. Ngay cả một vài quan chức đặc biệt, chuyên gia hộ lý và các y tá cũng cảm thấy đều rất kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.