Chương trước
Chương sau
- Nghe nói cháu là do Trang Thế Thành tự mình điểm tướng
- Vâng!
Diệp Phàm gật gật đầu
- Điều này lạ thật, Trang Thế Thành ở Đức Bình, sao lại đi Mặc Hương đem cháu về?
Tề Chấn Đào ép tới
- Việc này, lúc ấy ông ấy đến đập nước Thiên Thủy ở Lâm Tuyền Ngư Dương câu cá, cháu lúc ấy đang bị Cổ Bảo Toàn Ngư Dương chỉnh sửa thật sự thảm, tạm thời bị cắt chức, cho nên buồn bực, cũng đi câu cá, rồi quen biết
Diệp Phàm nói qua loa thực giả cho xong.
- Trang Thế Thành đường đường là Bí thư Địa ủy, làm sao lại thảnh thơi đến đập nước Thiên Thủy câu cá, có bằng hữu nào đi cùng ông ấy không?
Câu nói đầu tiên của Phong Thanh Lục đã nói đến chỗ hiểm.
- Có bằng hữu ạ, tên là gì cháu không nhớ rõ lắm, là một lão già…
Diệp Phàm nói chính là sự thật, hắn quả thực không hiểu được thân phận thực sự của lão Phượng, nhưng sau xem ảnh chụp của Hạ Hải Vĩ khiến hắn hiểu ra đó là một pho tượng của nhà tiên tri.
- Còn không nói thật với tôi, Trang Thế Thành nếu đã chọn cháu, làm sao cháu lại không rõ lão già kia, muốn lừa tôi à, tiểu tử, cháu còn quá non, hừ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tề Chấn Đào đột nhiên đập bàn một cái, có vẻ tức giận.
- Vậy cháu nói trước cho tôi xem, thái độ của cháu với Trang Thế Thành thế nào?
Dù sao Diệp Phàm cũng bằng mọi giá cũng không để Tề Chấn Đào biết thái độ thực sự của hắn đối với Trang Thế Thành thế nào, vì vậy không nói gì.
- Cháu đối với ông ấy không có ác ý
Tề Chấn Đào nói ra một câu, cuối cùng là biểu lộ một chút thái độ
- Chú Tề, chú nói một chút, bí thư Trang có phải do bí thư Quách đưa lên không?
Diệp Phàm hỏi lại, cho dù thế nào, vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại, tuyệt đối không sợ sệt.
- Không phải
Tề Chấn Đào rất thẳng thắn, biết thằng nhỏ này thăm dò mình. Rõ ràng thỏa mãn một chút tâm tư của hắn
- Vậy thì kỳ lạ thật, bí thư Địa ủy cũng là quan ở biên giới, ở tỉnh khẳng định có người, bằng không làm sao có thể lấy được vị trí đó, chẳng lẽ là chủ tịch tỉnh Chu?
Vẻ dáng Diệp Phàm có chút không hiểu, giả bộ ngu dốt.
- Cũng không phải
Tề Chấn Đào lại rất thẳng thắn
- Không phải bí thư Quách, cũng không phải chủ tịch tỉnh Chu, vậy bí thư Trang quả thật lợi hại, tự thân lên rồi ha ha…
Diệp Phàm hắng giọng cười nói
- Tiểu tử, cháu rốt cuộc muốn biết cái gì, hôm nay Tề Chấn Đào tôi sẽ làm rõ ngọn nguồn cho cháu…
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, xụ mặt nói.
- Chú Tề có thể nói cho cháu biết hay không, chú quan hệ với chủ tịch tỉnh Chu thế nào?
Diệp Phàm hỏi lại một câu rõ ràng về sự việc
- Ha ha, Tiểu Diệp, đây là việc lớn ở tỉnh, cậu đi vào làm chi, làm như là chuyện của mình đến nơi rồi. Cậu còn trẻ, sau này tới lúc đó hãy hay. Có nhiều việc, không phải đơn giản như sự tưởng tượng của cậu, ví dụ như nói mỗi lãnh đạo quan hệ với lãnh đạo cũng không tệ lắm, kỳ thật không phải vậy, có lẽ những điều mắt cậu thấy không phải là sự thật
Phong Thanh Lục cũng hiểu được Diệp Phàm có vẻ hơi quá mức nên vừa trách cứ vừa khuyên bảo.
- Vâng.
Diệp Phàm gật gật đầu, thằng nhãi này thật sự có điều chưa hiểu rõ
Con chuột đập trên trống, không hiểu cũng giả bộ hiểu thôi.
Thế cục ở tỉnh hiện tại phức tạp, vì một vị trí phó bí thư Tỉnh ủy, không khác biệt lắm, toàn bộ các ủy viên thường vụ có triển vọng phát động một cuộc đua mới
Ví như nói Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Sơ Kiệt có nhà mẹ vợ, cũng chính là nhà họ Tào ở thủ đô ủng hộ, Ủy ban Chính trị Pháp luật bí thư Mã Quốc Chính có bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương ủng hộ, Trưởng ban tuyên giáo Thang Vàng Ngọc có nhân vật số ba tỉnh ủy, quản lý Đảng và quần chúng Cố Thiên Phong có phó bí thư ủng hộ, mà phía sau Cố Thiên Phong lại có bóng dáng nhà họ Cố ở thủ đô.
Còn Tề Chấn Đào tuy nói liên minh cùng Chủ tịch tỉnh Chu đã lâu, nhưng lần này dường như trong lòng Chủ tịch tỉnh Chu đã chọn người khác, phỏng chừng là muốn đẩy bí thư tỉnh thành Hứa Vạn Sơn vào vị trí kia, dù sao Hứa Vạn Sơn cũng là tay sai đắc lực của chính mình.
Tề Chấn Đào chỉ có thể nói là đồng bọn cùng hợp tác mà thôi, toàn bộ đều là vì lợi ích mà liên minh, đương nhiên không bằng đưa Hứa Vạn Sơn vào. Mà gia tộc Tề Chấn Đào chỉ hùng mạnh ở phía nam, ở trung ương thì chẳng có gì.
Ngay cả anh rể Phong Thanh Lục là một vụ trưởng, tuy nói là ở bộ tài chính, nhưng cơ bản không thể giúp được mấy.
Trình tự quá thấp, trước kia nhà họ Tề ở thủ đô cũng có người giúp đỡ, tuy nhiên mấy năm qua gia tộc kia toàn bộ suy tàn.
Ngay cả một Ủy viên bộ chính trị cũng chưa đạt được, còn có khả năng gì trợ lực cho nhà họ Tề. Cho nên nhà họ Tề phải kiếm được một ông chủ mới thật là tốt mới có thể đi lên được.
Bằng không, hai con cá sấu lớn nhà họ Tề, một là chủ tịch tỉnh Giang Đô hiện nay Tề Thả Nhã, một là Tề Chấn Đào đều khó có thể tiến lên một bước. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Chấn Đào muốn qua lại với thư ký Trương tới từ thủ đô.
Đương nhiên, ngoại trừ số ủy viên thường vụ ở tỉnh Nam Phúc có triển vọng cạnh tranh, còn có rất nhiều ủy viên thường vụ ở tỉnh ngoài cũng coi trọng cái vị trí kia.
Danh sách triển vọng đưa ra, không dưới một trăm người, áp lực cạnh tranh tương đối lớn, khó trách Tề Chấn Đào sao lại thất lễ như vậy.
Hơn nữa, Phó chủ tịch thường trực tỉnh so với phó bí thư tỉnh, tuy nói cấp bậc không thay đổi, nhưng Phó chủ tịch thường trực tỉnh chỉ trợ giúp Chủ tịch tỉnh về vấn đề kinh tế, việc chính trị, không có nhiều quyền hành lắm.
Nếu có thể kiêm thêm chức phó bí thư, như vậy có thể hội họp cùng bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương, quyền hành đó, đương nhiên là tăng lên không ít.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là phó bí thư có hi vọng ngồi lên chức bí thư Tỉnh ủy, mà Phó chủ tịch thường trực tỉnh cực độ chỉ có thể lên đến chức Chủ tịch tỉnh, phó bí thư ngồi trên ngai vàng Chủ tịch tỉnh lại càng có hi vọng lớn hơn rất nhiều. Đây chính là cầu thang trong quan trường, dù sao cũng phải đi từng bước một.
- Chú Tề, cháu cảm thấy con người bí thư Trang Đức Bình không tệ. Chú có thể ủng hộ công việc của ông ta
Diệp Phàm nói qua loa, bắt đầu phát lực bên cạnh.
Tâm tư ấy đã sớm bị Tề Chấn Đào và Phong Thanh Lục thấy được, hai cáo già trao đổi ánh mắt kinh ngạc với nhau.
Phong Thanh Lục cười nói
- Tiểu Diệp, chú Tề cậu đương nhiên ủng hộ việc làm của bí thư Trang thôi, chú ấy làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, kinh tế Đức Bình đi lên, cũng có một phần công lao của chú ấy phải không?
"Hừ, còn giả bộ hồ đồ với mình". Diệp Phàm đã sớm dùng đôi mắt ưng và thuật xem tướng phát hiện chút manh mối, thầm oán hai lão cáo già này.
Miệng thằng nhãi này nói
- Cháu nói không phải ý này, là muốn chú Tề có thể toàn lực ủng hộ công việc của bí thư Trang, ví như, nếu Bí thư Trang không phải do bí thư Quách đẩy lên, cũng không phải do Chủ tịch tỉnh Chu đề lên, vậy chú Tề có thể giúp đỡ ông ta
- Việc này tôi không rõ, thứ nhất Trang Thế Thành gần đây không đến bái sơn, thứ hai lại không giao tình với chú Tề cậu nhiều lắm. Tuy nói ông ấy thân thiết với cậu, nhưng một ngựa chỉ là một ngựa phải không. Coi như nể mặt cậu, chú Tề cậu có thể giúp đỡ ông ấy một chút, nhưng, việc đó, cũng có mức độ, không thể giúp đỡ vô hạn được.
- Trừ khi là…
Phong Thanh Lục nói một nửa rồi không nói.
- Nghe cháu là không sai đâu chú Tề, chú giúp đỡ ông ta chắc chắn sẽ có lợi
Diệp Phàm cắn răng một cái, nói trắng ra, không chơi trò đẩy tay Thái Cực với hai cáo già nữa.
- Nói ra lý do, bằng không không có khả năng.
Tề Chấn Đào liếc xéo Diệp Phàm một cái, biết trong lòng tiểu tử này còn tính toán điều gì.
- Không … không lý do, cháu chỉ cảm thấy bí thư Trang không tệ, chú Tề, cháu về trước.
Diệp Phàm lại nói rời đi, rốt cục làm cho Tề Chấn Đào được gọi là Tề đại pháo đã bạo nộ rồi, lạnh như băng nói:
- Đi đi, về sau không cần trở lại.
- Hừ.
Diệp Phàm kiên cường lên, lạnh lùng nhìn Tề Chấn Đào và Phong Thanh Lục một cái, đứng lên muốn đi.
- Đại ca, anh thật sự mặc kệ người anh em này sao, chúng ta có phải anh em hay không?
Lúc này, Tề Thiên bất quá hô lớn, liếc mắt nhìn ba anh ta một cái, tức giận kêu lên:
- Ba, ba rốt cuộc muốn làm gì, có phải ngay cả con ba cũng đuổi đi, nếu đại ca về sau đừng tới nữa, con Tề Thiên cũng không trở lại, phải đi cùng nhau, hừ.
Tư thế tiểu tử này khá thích hợp, giọng lại lớn, ngay cả các phụ nữ đang nói chuyện trên nhà đều chạy cả xuống lầu dưới.
Phong Nhã Mai thấy mặt Diệp Phàm với dáng điệu phải đi, bản mặt đứa con Tề Thiên cũng vậy, tư thế trốn nhà rời đi, khẩn trương nói:
- Ông Tề, giọng ông không thể nhỏ chút sao…
- Nhỏ cái rắm, nhỏ cũng không phải với thằng nhãi con, toàn bộ cút hết đi…
Tề Chấn Đào đập bàn một cái, quát.
- Được rồi Chấn Đào, Tiểu Diệp, Tề Thiên, tất cả ngồi xuống
Phong Thanh Lục giảng hòa, đứng dậy hướng Tề Thiên và Diệp Phàm nói, Tề Thiên đương nhiên nhận tấm lòng, lôi Diệp Phàm ngồi lại xuống
Kỳ thật, thằng nhãi Diệp Phàm cũng làm bộ tư thế, đương nhiên không thực sự đi rồi. Tề Chấn Đào này nếu không nhịn nổi về sau còn lăn lộn cái gì.
- Các cô lên lầu trước đi, tôi cùng Tiểu Diệp nói chuyện…
Phong Thanh Lục nói, mấy phu nhân trở lại lên lầu.
- Tiểu Diệp, chú Tề cậu đối đãi với cậu như thế nào, Tề Thiên đối đãi với cậu như thế nào?
Phong Thanh Lục nói.
- Tốt lắm, giống như bậc cha chú. Tề Thiên vĩnh viễn là chú em của cháu, cháu vĩnh viễn giúp đỡ cậu ta. Đương nhiên, mọi người cho rằng cháu nói mạnh miệng, tuy nhiên, cháu không nói chơi
Diệp Phàm nói trắng ra.
- Anh ấy nói là sự thật
Tề Thiên nói, đương nhiên chỉ có Tề Thiên biết thân phận thực sự của Diệp Phàm, thân phận đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, hắn nói đúng, cũng không phải nói chơi.
- Đại ca, cảm ơn, Tề Thiên em vĩnh viễn là tiểu đệ của anh. Dù ba không cần em, em cũng sẽ cùng anh thống trị thiên hạ, ha ha…
Tề Thiên đột nhiên thoải mái, mỉm cười rạng rỡ.
- Tình cảm anh em hai đứa thật tốt, giống như anh em ruột thịt. Thằng ranh Tề Thiên này, đối với cháu còn tốt hơn so với lão già này…
Tề Chấn Đào đột nhiên giống như có cảm xúc, thở dài.
Quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Cháu Diệp, chú Tề vì muốn tốt cho cháu. Không muốn cho cháu tiến vào sớm.
Quan hệ ở tỉnh rất phức tạp, không phải nói dăm ba câu có thể giải thích. Trước mắt đối với cháu mà nói, chính là làm kinh tế Ma Xuyên cho tốt, chống lại, xử lý tốt quan hệ với lãnh đạo địa khu, đối với cấp dưới, được lòng cấp dưới, cân bằng các quan hệ ở huyện là được.
Chuyện ở tỉnh, cháu tốt nhất đừng hỏi nhiều, biết được càng nhiều cháu lại không có cách thay đổi, lại phiền não thêm.
Đợi đến khi cháu tới cấp độ đó rồi tìm hiểu cũng chưa muộn. Đương nhiên, xã hội hiện đại là xã hội thông tin, thông tin cũng chính là mũ quan.
Thời điểm thích hợp có thể cho cháu biết một chút chú sẽ cho cháu biết. Yên tâm, làm chuyện gì, chú Tề cũng không hại cháu.
Cháu không phải muốn làm đường lớn ba tỉnh sao? Cháu cứ lo chạy trước đi, đối với cháu mà nói cũng là một cách rèn luyện tốt, biết các đốt ngón tay, biết trình tự các hạng mục muốn làm, đối với cháu mà nói, thật sự cũng tốt.
Đến lúc đó khi không thể thực hiện được, ta sẽ nói chuyện cùng với bác của Tề Thiên. Nhìn hai người các cháu, ta lại nghĩ tới trước đây, haizz…
Lời nói Tề Chấn Đào khá trầm thấp, nhưng Diệp Phàm có thể nghe thấy được trong đó thật hay giả, tương đối chân thành, thân thiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.