Chương trước
Chương sau
Kết quả này, Trang Thế Thành đã sớm dự đoán được, Bí thư Quách đã nhắc nhở Diệp Phàm, là ông ta nhất định sẽ tán thành phương án đường quốc lộ Thiên Tường này.
Tuy không có văn bản chính thức, nhưng đó vẫn còn phải nói sao? Ở đây toàn là những con cáo già cả, chẳng có ai mà không hiểu chuyện này.
Thứ hai, hôm nay ở đây ai mà dám không giơ tay, người đó chính là tội nhân của Ma Xuyên. Vì lúc này còn có một vị đại lão đang ở Bắc Kinh, đương nhiên đó là tướng quân Tống rồi.
Nếu như khi nào ông ta nổi hứng, muốn trở về thăm Bối Diệp Cốc, nhìn thấy quốc lộ Thiên Tường nát như vậy, ắt hẳn trong lòng những đồng chí ở địa khu lúc đầu ngăn cản đường quốc lộ Thiên Tường được một phen run rẩy.
Thế nên, Trang Thế Thành, hôm nay ông ta nắm chắc thắng lợi. Vậy nên mới thản nhiên ngồi nhìn các thành viên Đảng ủy diễn trò.
Đương nhiên, trận chiến này cũng tương đối hay. Trang Thế Thành thấy được từ đó nhiều điểm sáng, cũng nhìn thấy nhiều hy vọng.
Từ phòng họp đi ra, biểu hiện bên ngoài của mọi người còn được, sự tán thánh của nhân vật số một Quách Phác Dương đối với Diệp Phàm khiến đáy lòng một số ủy viên Đảng ủy phải đánh giá lại đồng chí Diệp Phàm.
"Mẹ kiếp! Lão Trang cũng hiểm quá. Từ lúc bắt đầu đã biết không có kết quả gì rồi, vẫn còn bày trò. Thảo luận cái rắm ấy, lấy ông đây làm trò, chẳng ra thể thống gì cả."
Vương Triều Trung và Lôi Minh Hoài trong lòng đều không ngừng căm giận, cảm thấy bị đùa giỡn.
Khi bọn họ nhìn Trang Thế Thành ở phía trước, vừa hay thấy Trang Thế Thành đang quay đầu qua, hình như hơi hơi nở nụ cười với họ, hiện ra chút ít phong độ của đại soái, lập tức, trong lòng hai người đột nhiên giống như nuốt phải một con bọ chết, ghê tởm chết đi được.
Hội nghị lần ba của đại hội đại biểu lần thứ tư được cử hành thuận lợi.
Hội trường ngay ngắn trật tự, không xuất hiện tình hình gì khác thường, mãi cho đến khi hội nghị chấm dứt, một số lãnh đạo địa khu mới thở phào một hơi. Trong thời điểm mấu chốt, sợ nhất là Mã gia với Thiết gia gây ra chuyện không vui.
Đương nhiên, về điểm này, địa khu cũng có thi hành một số biện pháp nghiêm khắc. Chẳng hạn như, Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý đã dặn dò đi dặn dò lại Phó bí thư Địa ủy Lôi Minh Hoài, nếu như có chuyện gì thì sẽ đưa ông ta ra khai đao đầu tiên.
Vi Bất Lý dù nói trong lòng hai trăm phần trăm không cam lòng, nhưng cuối cùng khuỷu tay khó mà qua được chân, tỏ vẻ trầm mặc.
Mà ngày tuyển cử, không những địa khu phái nhiều lãnh đạo đến áp trận, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hải Vĩ cũng đích thân đến huyện Ma Xuyên trấn thủ chỉ huy.
Đương nhiên, Mã gia và Thiết gia cũng không cam lòng, nhưng từ số phiếu có thể thấy. Tổng cộng 263 phiếu, Diệp Phàm chiếm 160 phiếu rồi, còn lại gần 100 phiếu. Những số phiếu mất đi kia, đương nhiên là do phần tử trung kiên của Mã gia và Thiết gia hát ngược rồi.
Dĩ nhiên, Tôn gia thị trấn Ngưu Đầu cũng tương trợ lớn, bằng không, số phiếu bị mất sẽ càng nhiều, nhưng, hơn nửa số phiếu thì không thành vấn đề.
Diệp Phàm dựa vào sáu mươi phần trăm phiếu bầu, vẫn còn trong phạm vi khống chế. Nhưng, không thể coi là được số phiếu bầu cao, cái này, cũng vang lên hồi chuông cảnh báo cho Bí thư gánh vác trên vai quyền bí thư Diệp Phàm.
Điều này chứng minh, cho dù anh làm việc rất xuất sắc, nhưng nếu một số quan hệ xử lý không tốt, như vậy cũng không được quần chúng tán thành.
May là trước khi tuyển cử Diệp Phàm đã tiến hành nghi thức quyên tặng rồi, nghi thức này cũng giúp hắn thắng được hai mươi phần trăm phiếu bầu trong Hội đồng nhân dân.
Đương nhiên, đại biểu Hội đồng nhân dân Mã gia và Thiết gia nắm trong tay ăn bản là không phải vì nhân dân phục vụ, không đứng trên lập trường mưu cầu lợi ích cho nhân dân Ma Xuyên, trong lòng họ chỉ có tư lợi. Hiển nhiên có người trong tổ chức này rồi. Thiết Đông không thoát khỏi hiềm nghi, Vi Bất Lý cũng khó rửa sạch chính mình.
Buổi tối.
- Ông em Diệp, bây giờ coi như là yên tâm về nhà ăn tết rồi. Địa khu chúng ta xét xử Mã gia, ắt hẳn cũng phải đợi tết xong mới bàn đến, giờ căn cơ của cậu chưa ổn, qua một thời gian nữa chúng ta hẵng liên kết, ra đòn xuất kích mạnh.
Hạ Hải Vĩ lộ nụ cười vui vẻ, tiếp xúc sâu sắc với Diệp Phàm, tình cảm anh em của Hạ Hải Vĩ và Diệp Phàm càng thêm sâu đậm.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Hạ Hải Vĩ nhìn thấy được những bối cảnh đáng sợ trên người Diệp Phàm. Dĩ nhiên, con người ai cũng có tư lợi, nhưng Hạ Hải Vĩ chẳng những có lòng tư lợi, mà đối với vấn đề nhân tình y cũng tương đối coi trọng. Không như một số đồng chí, chỉ liên minh đơn thuần về lợi ích.
- Từ từ đã, dù sao vài ngày nữa cũng tết rồi, cứ vững vàng trước đã. Để cho nhân dân cả hiện yên taaom thoải mái ăn tết. Vấn đề mỏ quặng Silicon của Mã gia tương đối lớn, lão Hạ, anh có điều tra được manh mối gì từ Mã Vân Tiền không?
Diệp Phàm ở bên đong đưa ghế, liếc nhìn lão Hạ một cái.
- Ờ, cực kỳ lớn, tôi mơ hồ cảm giác được, có lẽ, chuyện này còn dính đến vài lãnh đạo rất ngưu ở địa khu. Haizz, một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Hạ Hải Vĩ thở dài, chiếc ghế không cách nào đong đưa được, tâm sự nặng nề.
- Anh Hạ, em thấy chuyện mỏ Silicon Mã gia, chúng ta có thể thả lỏng trước.
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Thả lỏng trước, tại sao? Không thừa gió đông Bí thư Quách điều tra thì còn chờ đến khi nào, hiện nay chúng ta toàn kéo da hổ của Bí thư Quách làm việc, nếu phong thế của bí thư mà giảm một chút, muốn tiến bước nữa cũng khó.
Hạ Hải Vĩ khó hiểu trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Giờ chúng ta mà tra thì rất gấp gáp, người ta che giấu cũng rất căng. Chúng ta nới tay một chút, để mọi người lơi lỏng bớt. Có thể chuyển hướng, ra tay từ phương diện khác. Ắt hẳn muốn điều tra trực tiếp vấn đề của Mã gia tương đối khó, giống như cái thùng sắt vậy, chúng ta vẫn chưa tìm được chỗ đột phá hiệu quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm lắc đầu, đưa ra cách nghĩ của mình.
- Nói cụ thể đi, làm thế nào?
Cả người Hạ Hải Vĩ chấn động, có chút hứng thú. Đến địa khu lâu rồi, nếu có thể điều tra được một việc kinh thiên, cũng có thể thể hiện chút năng lực của mình.
Vì, án lần này, là do Trang Thế Thành điểm tướng trước mặt bí thư Quách Phác Dương. Trên thực tế chẳng khác nào cống hiến vì Bí thư Quách.
Lần này mà làm tốt ắt hẳn sẽ truyền đến tai Bí thư Quách, ắt hẳn Trang Thế Thành làm như vậy là có ý rung cây dọa khỉ.
Là nhân vật số một ở địa ủy, Trang Thế Thành không mở được cục diện, có lẽ xét xử vụ án Mã Vân Tiền Ma Xuyên, chính là chìa khóa vàng để mở cục diện.
- Chỉ đông đánh Tây, ra tay từ chỗ khác, có câu phía đông không sáng phía tây sáng.
Diệp Phàm cười nói, có vẻ hơi thần bí.
- Chỉ chỗ nào, đánh chỗ nào?
Hạ Hải Vĩ từng bước tiến sát.
- Anh Hạ, em đưa anh đi xem cái này.
Diệp Phàm đưa Hạ Hải Vĩ vào phòng, mở băng ghi hình của tam hổ Mã Gia, Hạ Hải Vĩ đập bàn, mắng:
- Ông em ơi là ông em, cậu có chứng cứ tốt như vậy sao không đưa ra sớm. Cái thứ tốt thế này, có thể bắt Mã Vân Tiền vào tù về tội mưu sát đó. Tốt quá, hahaha…
Hạ Hải Vĩ giống như nhặt được bảo bối, y không ngừng lật qua lật lại cuộn băng trong tay, nhìn Diệp Phàm quả muốn cười.
- Anh Hạ, còn chưa có chứng cớ cho Mã Vân Tiền vào tù sao?
Vẻ mặt Diệp Phàm ngạc nhiên, lúc trước không phải nói trong tay Ngô Đồng có chứng cứ chính xác, có thể khiến Diệp Phàm vẻ mặt ngạc nhiên, rơi khỏi ghế sao.
- Ờ! Ngô Đồng đúng là tìm được chứng cứ, nhưng Mã Vân Tiền chết cũng không nhận. Hơn nữa, nhân chứng được tìm thấy lại băn khoăn, hoặc có thể nói là bị Mã gia cảnh cáo, trong phút chốc đã phản cung rồi.
Một chứng cớ cũng chẳng có, chỉ dựa vào tội danh trêu đùa Quách Thu Thiên, nhiều nhất thì chỉ tạm giam 15 ngày, không đáng.
Làm không xong chuyện này, không phạt cho nặng, sẽ làm Bí thư Quách tức giận.
Mây đen che kín mặt Hạ Hải Vĩ.
Vất vả mới kiếm được cơ hội thể hiện, nhưng lại không làm xong, chứng cứ của Diệp Phàm đã cho Hạ Hải Vĩ thấy được hy vọng, đây, thực sự là có vui có buồn.
- Anh Hạ, chứng cớ này tạm thời không đưa ra. Tam Hổ Mã gia em lưu lại có tác dụng. Vấn đề lớn của huyện Ma Xuyên là mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn Thiết gia. Không nắm được thị trấn Thanh Sơn, căn bản không cần nghĩ đến chuyện trấn hưng kinh tế Ma Xuyên. Nắm được thị trấn Thanh Sơn, ắt hẳn có thể đem đến cho huyện Ma Xuyên năm sáu triệu tiền thuế.
Khoản tiền này đối với Ma Xuyên chúng ta quá quan trọng, em muốn cho Tam Hổ Mã gia có cơ hội lập công chuộc tội, bảo bọn hắn đi thăm dòmỏ đồng Thiết gia, em tin là sẽ hiệu quả hơn so với chúng ta điều tra. Đợi chuyện Thiết gia làm xong, sẽ trở tay điều tra mỏ Silicon của Mã gia.
Từng bước từng bước, nắm được hai mỏ lớn, số tiền thu được ắt hẳn đủ để em chấn hưng kinh tế Ma Xuyên.
Còn về Mã Vân Tiền, chúng ta chỉ đem chứng cớ nói lý ta xét xử hắn, ắt hẳn là không được, có lẽ cần một bước đột phá, để bảo mật, anh Hạ đich thân đem vài người đi điều tra đi.
Diệp Phàm đưa ra cách nghĩ của mình.
- Cậu nói cùng chơi trò tâm lý với Mã Vân Tiền?
Hạ Hải Vĩ dường như thoáng suy nghĩ, gật đầu, nói:
- Tôi thử xem, tranh thủ trước cuối năm cạy miệng lão Mã đã. Còn về phần mỏ Silicon của Mã gia, tạm thời bất động, tránh làm hỏng đại sự của ông em. Chỉ cần xử được Mã Vân Tiền, tôi nghĩ Bí thư Quách cũng tan cơn giận. Tôi cũng có dễ về báo cáo kết quả, nhưng, chuyện xét xử thị trấn Thanh Sơn sau này, chắc là một mình ông em làm rồi, tôi chỉ có thể âm thầm hiệp trợ thôi.
- Cứ quyết định vậy đi, vì Ma Xuyên, em không sá gì.
Diệp Phàm đấm lên bàn, hai mắt phát ra tia kiên nghị có thể giết chết người.
Hạ Hải Vĩ gật đầu, trong lòng than: "Ông em Diệp ngoài mặt nhàn hạ, kỳ thực, hắn mới là người làm việc thực sự, không để ý đến được mất của cá nhân. Tiểu ẩn ẩn ở thôn quê, trung ẩn ẩn ở thành thị, đại ẩn ẩn ở triều chính, ông em Diệp e thuộc loại người cuối, Hạ Hải Vĩ ta không nhìn lầm người, làm quan, dù nói chuyện đề bạt quan trọng, nhưng cũng nên thực lòng làm việc vì dân chúng. Bằng không, làm sao mà xứng với mũ quan trên đầu, xứng đáng với mũ quan trên đầu cũng có lỗi với lương tâm của mình."
Lang Hoàng trấn huyện Giang Tân gần Ma Xuyên có một quán ăn nhỏ.
- Mã Tiêu, hôm nay hẹn anh đến đây là có việc muốn các anh làm. Làm tốt chuyện này, cũng có thể nói là lập công chuộc tội.
Diệp Phàm liếc nhìn Mã Tiêu đang bất an ngồi đối diện, biết tên này đứng đầu Tam Hổ của Mã gia, chỉ cần y gật đầu, hai tên kia không cần phải nói.
- Chủ tịch huyện Diệp xin cứ nói, có thể làm Mã Tiêu sẽ cố gắng hết sức để làm.
Ánh mắt Mã Tiêu lóe sáng, lời nói ắt hẳn vô cùng thực.
- Mấy người các anh, tìm cơ hội đến mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn, lưu ý cho tôi một điều, có bất kỳ tình huống khác thường nào phải gọi điện cho tôi ngay.
Vẻ mặt Diệp Phàm thoải mái.
Trên khóe miệng Mã Tiêu co giật vài cái, mặc cũng biến sắc mấy lần mới ổn định lại được, nói:
- Cái này, Chủ tịch huyện Diệp, đi thị trấn Thanh Sơn không khó, nhưng để vào được mỏ đồng thì có chút vấn đề. Nói thực, người Thiết gia đến bây giờ vẫn đề phòng người Mã gia chúng tôi. Chúng tôi vừa đi người ta có thể đoán ra gần hết rồi. Còn nữa, rốt cuộc Chủ tịch huyện Diệp muốn chúng tôi để ý chuyện gì, tôi là người thô lỗ, không chỉ rõ thì không hiểu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.