Hừ, làm quan ai cũng thế, tham quan càng giống nhau. Lúc đầu cho rằng thứ này bằng sứ không đáng giá, chết sống không cần, vừa nghe nói đến Đức Bình Sứ Vương Phí đại sư cũng thích, biết là đáng giá, lập tức biến sắc mặt, tiểu nhân ghê tởm quá... Triệu Phi Hoa ở trong lòng khinh bỉ Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, nhủ thầm.
Cô này cười nhạt như hoa nở buổi ban sơ, nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Diệp, tôi thay Hầu tổng nhận vậy. Hầu tổng nghe nói huynh đệ Trưởng phòng Phạm của Chủ tịch huyện Diệp buổi chiều nay sẽ về lại Thủy Châu? Ông muốn hỏi Trưởng phòng Phạm khi nào thì đi, nhắc nhở tôi đến tiễn Trưởng phòng Phạm.
Tới rồi, chạy một đường cong, rốt cục cũng vào chủ đề. Cô này, thật đúng là không đơn giản, diễn trò cũng diễn rất tự nhiên. Diệp Phàm trong lòng âm thầm buồn cười, thuận miệng cười nói:
- Anh ta à, đợi tý nữa sẽ tới đây, phỏng chừng sắp đến rồi.
Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa Phạm Cương đã tới, hô to:
- Đại ca, có đang nghỉ ngơi không đấy?
- Vào đi, la hét cái gì?
Diệp Phàm cố ý tức giận hừ nói.
- Ơ, Trưởng ban Triệu cũng có mặt?
Phạm Cương đi vào, vừa nhìn thấy Triệu Phi Hoa, hơi sửng sốt, cười nói.
- Xin chào Trưởng phòng Phạm, Hầu tổng bảo tôi đến tiễn người.
Triệu Phi Hoa khẩn trương đứng lên, cười nói.
- Phạm Cương, Hầu tổng rất là khách khí, Trưởng ban Triệu còn đặc biệt tặng lễ vật cho tôi. Người ta mở công ty chính là vì kiếm tiền, làm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760127/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.