Chương trước
Chương sau
- Chủ tịch huyện Diệp anh thật khó khăn nuốt, lại kéo Hồng Sa Châu vào. Không phải từ sớm đã nói, người ta Chủ tịch huyện Quách trực tiếp lên sở xin, địa khu chỉ giữ lại một ít kinh phí. Nếu anh đi xin, Ngô Bạch Khai tôi thật thành mà nói, một phân tiền cũng không có, có thể xin cấp được bao nhiêu tôi sẽ trả lại toàn bộ cho anh, thế nào?
Ngô Bạch Khai cố ý nói thế, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Diệp Phàm.
Những lời đã nói đều là thật. Bình thường trên tỉnh sẽ cấp xuống cho địa khu, địa khu sẽ phân phát lại. Có địa khu tham lam thì sẽ ém đi một nửa.
Địa khu nhân từ thì ém ít hơn. Đến cuối cùng, trừ chi phí đi lại, khoản tiền còn lại còn được bốn phần (40%) thì đã được xem là đại thu hoạch. Đây là một quy tắc ngầm bất thành văn, Diệp Phàm cũng có nghe nói qua.
Nhớ tới khi mình vừa mới tốt nghiệp, công tác ở đập nước Thiên Thủy, khi đó từ chỗ Triệu Bính Kiện trên huyện xin được khoản kinh phí mười ngàn tệ, cuối cùng bị Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang ngay lúc đó lấy đi mất ba phần, lúc ấy còn nói, lấy vậy đã là chiếu cố, theo quy củ sẽ lấy một nửa, đó gọi là phí hiếu kính.
Kỳ thật, ở Trung Hoa này mà nói đó cũng không phải là đại tin tức gì. Từ xưa đến nay, thời Thanh triều các cấp nha môn không phải đều tham lam vô độ như nhau.
Thường thường Hộ bộ của triều đình rút mấy chục vạn lượng bạc trắng dùng để tu sửa đê điều, từ Hộ bộ đến tỉnh, rồi đến phủ, sau đó đến huyện thì phỏng chừng 20 vạn lượng bạc trắng chỉ còn lại mấy vạn lượng thôi.
Nếu ở huyện lại trích mất một phần, thì còn lại được bao nhiêu? Rõ ràng toàn bộ bị nuốt sạch, cho ngươi mấy ngàn lượng tiêu vặt quả không sai.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng phát hiện ánh mắt như vô tình như cố ý của Ngô Bạch Khai lướt trên hộp Trung Hoa đặc biệt, tuy người này không lộ liễu lắm, nhưng hắn có đôi mắt ưng, sao có thể không phát hiện chứ.
Không phải nhìn chăm chăm thứ ta được biếu chứ... Diệp Phàm giật mình, trước kia từng có chuyện dùng quà biếu đặc biệt đổi thành tiền. Lúc ấy ở Ngư Dương lúc đi tìm Mã cục trưởng của cục Tài chính, sau lại gặp Triệu Bính Kiện Phó chủ tịch huyện, lúc ấy dùng mấy gói thuốc lá đặc biệt này đổi thành tiền, đổi được mấy ngàn. Ngô Bạch Khai đã nhìn chằm chằm vào quà của mình, vậy dùng nó để kiếm chút tiền từ y nữa nhỉ? Hơn nữa, hiện tại đổi mấy ngàn khẳng định không đáng giá, thuốc lá đặc biệt này cũng khó xơi. Một bao nếu không tới mấy chục ngàn tuyệt không đổi...
Diệp Phàm tuy đau lòng, dùng vật dùng cá nhân đổi tiền nhà nước, lại không thể rơi vào hầu bao của chính mình, đích xác có chút đau lòng. Tuy nhiên tạm thời lại không có biện pháp nào khác, lấy được tiền trước còn lại muốn gì nói sau.
Chợt, thằng nhãi này im lặng, từ trong túi da lấy ra một cây thuốc lá Trung Hoa loại đặc biệt, nhẹ nhàng bày lên trên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Cục trưởng Ngô, cười nói:
- Cục trưởng Ngô, tôi biết anh là thanh quan, tuy nhiên, chỉ một cây thuốc thì không ai nói là nhận hối lộ đâu.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh khách khí quá, ta sao có thể nhận?
Ngô Bạch Khai kia mở to mắt, quét qua cây thuốc mà Diệp Phàm đẩy tới, lại xem xét Diệp Phàm một lượt.
Trong lòng phỏng chừng suy đoán thuốc này có giống thuốc lúc nãy hay không, còn có chút lưỡng lự, thằng nhãi này đang so sánh với thứ y thấy trước kia, phát hiện thứ của Diệp Phàm đẩy tới có chút khác biệt.
- Ha hả, hàng thượng hạng.
Diệp Phàm gõ nhẹ vào cây thuốc, có chút đau lòng, khóe miệng còn co giật vài cái, thằng nhãi này diễn cực kỳ giống, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, tin rằng lão Ngô có thể hiểu được.
- Ha ha ha... Chủ tịch huyện Diệp, thuốc nay không tồi, tôi đây từ chối thì bất kính quá.
Ngô Bạch Khai trả lời dứt khoát, thoải mái mỉm cười, tác dụng của cây thuốc quả khá lớn, nghe nói quan lớn trên tỉnh một năm cũng không được cấp nhiều cho lắm, ba bốn cây là cùng. Diệp Phàm lấy ra một cây, bên ngoài còn có một bao lẻ, chứng tỏ hắn không chỉ có một cây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Ít nhất cũng có hai cây, người có thể có tới hai cây thuốc vật phẩm đặc biệt, Trưởng ban Tống kia đối với hắn nhất định không chỉ rất yêu thương không thôi.
Cống phẩm một năm của mình đã cho Diệp Phàm hết một nửa, lão Ngô khẳng định, Diệp Phàm, tuyệt đối là thân thích của Trưởng ban Tống, thậm chí tám phần là con riêng.
- Ha hả, một cây thuốc là thì có là gì.
Diệp Phàm vẻ mặt lãnh đạm, kỳ thật, thằng nhãi này hận không thể xông lên phía trước, tát cho lão Ngô một cái.
- Chủ tịch huyện Diệp, thời gian trước đi Hàng Châu họp, một bằng hữu tặng hai hộp Tây Hồ Long Tỉnh, nghe nói trước kia thứ này dùng tiến cống cho vua chúa dùng. Chủ tịch huyện Diệp lấy một hộp về dùng thử xem, hương vị không tồi.
Ngô Bạch Khai cười, lấy ra một hộp trà có tinh xảo.
- Thế này ngại lắm, sao có thể nhận của Cục trưởng Ngô?
Diệp Phàm cũng giả vờ từ chối một chút.
- Có qua có lại, ha hả a...
Cục trưởng Ngô đặt hộp trà lên trước mặt Diệp Phàm, cười nói:
- Như vậy đi, tôi cũng không chơi xấu với anh, cho anh 600 ngàn. Tuy nhiên anh phải giữ bí mật một chút, nếu có người hỏi, thì nói là phí đặc thù cấp cho cho Ma Xuyên sửa đường, chỉ độ 200 ngàn.
Khi Diệp Phàm đi ra, cả đám người bên ngoài choáng rớt kính mắt cả loạt, bởi vì phía sau Cục trưởng Ngô vẫn còn nói vọng ra, thân thiết bắt tay Diệp Phàm, còn thêm một câu:
- Lần sau lại đến nhé.
Ngô Bạch Khai trở lại phòng làm việc của mình, Diệp Phàm quét một lượt nhìn sắc mặt không ra làm sao của Phó bí thư Kê Nhất Tiêu, đưa 200 ngàn ra, tất nhiên, Ngô Bạch Khai cũng biết chuyện hắn cùng Kê Nhất Tiêu đánh cuộc, nên đặc biệt đưa hai công văn phê duyệt mức tiền khác nhau, một 200 ngàn, một 400 ngàn.
- Vương Hán, cậu nói với lão Lý một tiếng, ngày mai đem 200 chuyển tới phòng Tài chính huyện Ma Xuyên. Cậu cũng giải thích cho lão Lý hiểu, là tôi mượn trước, không lâu sau sẽ trả cho y.
Kê Nhất Tiêu mặt đen xịt lại hơn cả Bao công.
- Bí thư Kê, trả tiền thua cược thật sao?
Vương Hán mồm miệng có chút mất linh, đau lòng đến nỗi quai hàm cứng cả lại, hung tợn nhìn chăm chăm Diệp Phàm, liếc mắt một cái, dường như muốn cắn người vậy.
Cũng khó trách y, bởi vì Vương Hán chính là đang giữ quyền Trưởng phòng Giao thông quận Thông Đô, nếu 200 ngàn này chuyển cho Diệp Phàm, thì phòng Giao thông còn gì nữa mà xin với xỏ.
Phỏng chừng Kê Nhất Tiêu sẽ đem 200 ngàn này tính vào chi phí của phòng Giao thông quận. Tuy nói kinh tế so với Ma Xuyên có tốt hơn nhiều lần, nhưng 200 ngàn không phải là một con số nhỏ, phòng Giao thông quận vẫn cần đến, và khó mà nghĩ cách bù lấp lại.
- Sao? Có phải sợ tôi không trả lại cho các cậu hay không?
Kê Nhất Tiêu hừ lạnh một tiếng, Vương Hán kia thân hình vốn cao gần một mét chín giờ bỗng lùn xuống hẳn.
Lúc này mới chợt nhớ tới bản thân chỉ là một Quyền trưởng phòng chứ chưa phải là trưởng phòng của phòng Giao thông, cái chữ "quyền" kia một khi vẫn còn, muốn gỡ bỏ, chẳng phải còn cần đến Kê Nhất Tiêu sao?
- Không phải thế bí thư Kê, trả gì mà trả, tôi sáng mai tôi lập tức sẽ làm.
Vương Hán bỗng dông dài nói, vẻ mặt rất biết nịnh nọt.
Hừ, đáng tiếc cho thân thể to lớn kia. Vạm vỡ như sắt thép, lại làm một nô tài, ta khinh Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, quay đầu nhìn về phía Nông Viện Viện nói:
- Cô đem số tài khoản của tôi đưa cho Trưởng phòng Vương, ngày mai tiền sẽ được chuyển đến.
Thầm nghĩ, trực tiếp chuyển vào tài khoản phòng Tài chính không tiện bằng chuyển vào quỹ của bố mày, sử dụng cũng dễ dàng. Nếu Trưởng phòng Tài chính huyện Ma Xuyên Mã Lâm cũng họ Mã, nói không chừng y cùng Mã Vân Tiền kia có dính dáng, hẳn là cũng do một tay Chu Phú Đức đề bạt đi lên. Bố mày về sau muốn lấy tiền từ túi y, phỏng chừng có thể sẽ gặp phiền toái.
Nhìn kỹ rồi hẵng nói, nếu Trưởng phòng Tài chính huyện này không ăn rơ thì thay người vậy. Đã ra tay thì phải bắt y rơi đài mới được, bằng không, trong tầm bị quản chế thì còn quản lý huyện kiểu gì?
- Đại ca, vẫn chưa tới à?
Điện thoại truyền tới tiếng Yêu Côn Phạm Cương thúc giục.
- Đến cái rắm, thằng ranh cậu chưa nói địa điểm, kêu đại ca chạy loạn khắp Đức Bình à?
Diệp Phàm tức giận, mắng.
- Ơ, gì thế này, em nhất thời quên, ở Đỗ Quyên tửu lầu, phòng 308.
Phạm Cương kinh ngạc một chút, quýnh lên, cái gì cũng quên.
- Hầu tổng tới rồi chưa?
Diệp Phàm cười nói, vừa mới moi được 600 ngàn, tâm trạng khá tốt. Nếu có thể từ trên người Hầu tổng của Vũ Thánh rút ra được vài sợi lông, vậy thì khá thú vị đấy.
- Đến sớm rồi, mọi người còn ở chỗ cục trưởng Uông và Phó cục trưởng An. Đại ca, còn có mấy em tươi mát lắm, nghe nói là nhân viên của Hầu tổng, công tác bên ban công tác xã hội. Con mẹ nó, Hầu tổng này thật biết hưởng thụ, những cô em đó, thật đúng là, con mẹ nó, khí chất cao nhã, nghe nói tất cả đều từ học viện quốc tế Thủy Châu tốt nghiệp cả. Tiếng Anh, tiếng Nhật nói lào lào.
Phạm Cương giống như con dế nhũi chưa thấy qua sự đời, nhỏ giọng cười gượng.
- Thằng ranh này, sẽ không bị người ta chụp mũ chứ, sẽ không bị mấy em bên ban Quan hệ xã hội dụ dỗ chứ, lệnh giải tỏa đừng nói là ký rồi chứ?
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Em nào dám? Đại ca không mở miệng, em sao dám ký. Một chút tiểu mỹ nhân kế sao có thể chụp mũ Phạm Cương em, thế khác nào danh tiếng Yêu Côn hàng đầu của ta chỉ là hư danh.
Phạm Cương vểnh mặt lên,
- Em vừa rồi có hỏi thăm, đại ca có nhắc đến xe nâng, máy xúc gì đó, công ty Vũ Thánh đều có cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.