Chương trước
Chương sau
- Thấy không được à, ha hả, có phải cũng muốn nếm thử mùi vị Đảng quản cán bộ hay không?
Diệp Phàm cười, tiến về phía đó.
Hơn nữa, ánh mắt còn nhìn về phía vị trí trống lướt qua một lượt, ý tứ thì các ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều hiểu, Mã Vân Tiền ông có phải muốn ngồi vào ghế của Bí thư Chu hay không, bằng không thì quản làm chi.
Lời vừa nói ra, Mã Vân Tiền kia lửa giận ngùn ngụt, đập bàn một cái, đặt mạnh chén trà xuống.
Thằng nhãi này lập tức nói châm chọc nói:
- Không phải tôi, là một số người khác đã sớm hiểu rõ tư vị kia rồi, là cán bộ Đảng, vô tổ chức vô kỷ luật khiến người ta giận sôi máu.
Một Bí thư Đảng ủy xã, mặc dù Bí thư Chu không phải nói rút lui là rút lui, nói gọi người thay thế là gọi người thay thế.
Đó là một bí thư xã, không phải Trưởng thôn, cần phải thảo luận tại hội nghị thường vụ huyện? Có vài đồng chí nghĩ quyền lực là thứ có thể dùng cho cá nhân, quyền lực quốc gia không phải là thứ cho người cầu tư lợi, cầu chính trị, cầu thanh danh.
- Ha hả, đúng vậy, quyền lực quốc gia không thể để người ta cầu tư lợi, mưu hưởng thụ tư bản, các vị ủy viên thường vụ ngồi đây đối với hiện tượng này đều căm thù đến tận xương tuỷ. Hiện tại ở huyện đã có cán bộ cá biệt thường xuyên làm chuyện này.
Diệp Phàm nhấn mạnh nói.
Lại Thình thịch vài tiếng, Mã Vân Tiền kêu lên:
- Chủ tịch huyện Diệp, mời anh nói rõ ra một chút, tôi dùng quyền lực quốc gia đi mưu hưởng thụ, mò tư lợi ở chỗ nào. Hôm nay, anh không nói ra căn nguyên, thì là vu khống, mà vu khống chính là phạm pháp, hừ.
Mã Vân Tiền kia cổ trướng lên đỏ bừng, chỉ vào mặt Diệp Phàm. Bởi vì lão Mã đột nhiên nghĩ tới mình, không để ý thể diện, từ chuyện đoạt xe ở phòng công an. Việc này cùng lời Diệp Phàm nói có chút ăn khớp.
Cho nên, Mã Vân Tiền không thể chịu đựng được hơn nữa, thằng nhãi này ỷ vào có Chu Phú Đức ở phía sau chống, bạo ngược quen thói, chưa từng chịu qua bị nói đểu như thế này.
Huống chi lại bị một đứa con nít ranh chưa dứt sữa, Chủ tịch huyện, moi móc, Mã Vân Tiền vốn xem thường Diệp Phàm cơ mà.
Cho rằng thằng ranh này đơn giản là nhờ may mắn, cho nên mới dám kiêu ngạo, ngông cuồng trực tiếp đến phòng Công an huyện cướp đi xe mà Diệp Phàm đã trực tiếp bố trí.
Diệp Phàm đương nhiên cũng có tức giận, chỉ có điều mình vừa mới tới, không nên nhùng nhằng với một ủy viên thường vụ. Cho nên, tạm thời nhịn, không để ý tới cái xe bị đoạt, đợi về sau có cơ hội sẽ trị thằng nhãi này sau, bằng không, không khác nào đem lời nói của mình xem như gió thổi bên tai.
Ai ngờ Mã Vân Tiền này càng ngày càng kiêu ngạo, căn bản là không xem mình ra gì. Chuyện xã Kim Đào liên quan gì đến y, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, y không ngờ lại nhảy ra vung tay múa chân.
Hơn nữa, vừa rồi Ngô Đồng trưởng phòng Công an huyện vẻ mặt cay đắng nói thái độ Mã Vân Tiền quá cứng nhắc, thậm chí hống hách, yêu cầu Ngô Đồng lập tức thả Phan mặt rỗ vô điều kiện.
Đối với chuyện của Phan mặt rỗ, đến Chu Phú Đức cũng trầm mặc, phỏng chừng là đang bận tâm đến Diệp Phàm, Chủ tịch huyện.
Ngươi Mã Vân Tiền là cái thá gì, không ngờ bày dùng thân phận Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật giở mánh lới ra bắt buộc Ngô Đồng. Sau đó Ngô Đồng đành phải làm việc này, nói là liên quan đến đương sự, Chủ tịch huyện Diệp.
Nào biết Mã Vân Tiền một chút mặt mũi cũng không nể, lập tức há mồm mắng:
- Chủ tịch huyện Diệp, Hoàng tử phạm pháp cũng như dân, chẳng lẽ Chủ tịch huyện so với Hoàng tử còn lớn hơn sao? Thằng ranh cậu, đừng lấy lông gà làm lệnh tiễn (tên lệnh),Ma Xuyên không là thiên hạ của riêng ai, hừ.
Tất nhiên, việc này là Bí thư Đảng - quần chúng, chính là Vi Bất Lý đang âm thầm phá rối.
Thằng nhãi này đặc biệt thông minh, chính mình không tiện ra mặt, nhưng Tra Kế Cương Phó chủ tịch Địa khu lại bức ép. Bởi vì chuyện cây đào do Vi Bất Lý một tay xử lý, muốn nói cho rõ thì trong đó nguyên nhân khá phức tạp.
Cho nên, Vi Bất Lý đành phải ra cái chủ ý quèn, đem việc này đổ lên đầu Mã Vân Tiền, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Khi nhận được điện thoại của Tra Chủ tịch Địa khu, lão Mã tất nhiên là khá kích động. Bởi vì Tra Phó chủ tịch Địa khu cùng Địa ủy Vương Triều Trung Chủ tịch Địa khu quan hệ khá thân thiết.
Mã Vân Tiền vẫn luôn muốn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng Công an huyện, cho rằng chỉ với cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật sẽ không đủ mạnh.
Hơn nữa gã tiểu tử Ngô Đồng này cũng không dễ nghe lời, có khi bị quật ngược thì chối bai bãi, khiến Mã Vân Tiền có chút xấu hổ.
Cho nên, Mã Vân Tiền đã sớm dòm ngó cái ghế của Ngô Đồng. Tuy nhiên, chuyện này Chu Phú Đức có cách nghĩ riêng của mình.
Lão Mã mượn danh đi lang thang gây tai họa, chuyện dính dáng đến vài cô gái con nhà đàng hoàng Chu Phú Đức cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không xảy ra sự cố thì có thể bãi bình tất cả.
Nếu để y kiêm chức Trưởng phòng Công an huyện, quyền lực càng lớn, thằng nhãi này khẳng định càng không e dè ai, muốn làm gì thì làm. Đến lúc đó chuyện không thể vãn hồi, Chu Phú Đức thật không muốn thấy như thế.
Hơn nữa, Mã Vân Tiền người này ngoại trừ chơi gái ra, bản lĩnh khác một chút cũng không có, bảo y kiêm luôn vị trí Trưởng phòng Công an huyện, cả huyện chắc sẽ đại loạn.
Phỏng chừng phá án, bắt phạm nhân… những chuyện tốt này thằng nhãi này một chuyện cũng không làm được, nhưng lái xe cảnh sát đi chơi gái thì làm thường xuyên.
Cuối cùng, Mã Vân Tiền không ngồi trên chức Trưởng phòng Công an huyện được. Bởi vậy, sau khi nhận được điện thoại của Phó chủ tịch Địa khu Tra, lão Mã kích động vô cùng, thầm nghĩ đông không sáng thì đi sang phía tây sáng, rời xa Chu Phú Đức mày, ông đây không tin mình không có cơ hội ngốc đầu lên.
Thằng nhãi này đương nhiên cũng nghĩ rằng muốn chứng minh năng lực một chút, bằng không, vẫn luôn bị đám người Chu Phú Đức xem như rác rưởi, mắt nhìn châm chọc rất khó chịu.
Làm người, đều vì mặt mũi, sĩ diện, gã ngốc cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, thằng nhãi này không hề nghĩ ngợi, liền gật đầu đồng ý chuyện cứu Phan mặt rỗ.
Bởi vì lão Mã nghĩ thông qua Tra Phó chủ tịch Địa khu, sẽ dựa hơi Chủ tịch Địa khu Vương, về sau nếu điều tới địa khu, hoặc kiêm chức Trưởng phòng Công an huyện cũng có chỗ dựa.
Ai ngờ, lão Mã tối hôm qua tại chỗ của Trưởng phòng Công an huyện Ngô Đồng, chạm phải cái đinh không vừa. Ngô Đồng cắn răng nói là việc này có dính tới Chủ tịch huyện Diệp, nên y không dám mở miệng, liền không dám phóng thích Phan mặt rỗ.
Ngô Đồng nói rất có lý, việc này có quan hệ đến Chủ tịch huyện Diệp, hắn nào dám thả người. Việc này rõ ràng cái mũ quan của mình so với Chủ tịch huyện Diệp còn kém vài bậc.
Mã Vân Tiền sau khi bị cưỡng bức, không có cách nào khác phải rời khỏi phòng Công an huyện. Việc này lại không giống chuyện cướp xe, chẳng lẽ lại từ tay cảnh sát trực tiếp cướp chìa khóa thả Phan mặt rỗ ra.
Lão Mã tuy nói trình độ văn hóa không nhiều lắm, chỉ học hết lớp ba tiểu học, sau nhờ mua được cái bằng đại học từ xa, lăn lộn chốn quan trường bao năm.
Thuần túy mà nói, tuy nói người này thiếu kiến thức pháp luật, nhưng một chút kiến thức thì vẫn hiểu được. Tất nhiên, Trưởng phòng Công an huyện bên kia bị làm mất mặt, nên đem toàn bộ tức khí thả lên Diệp Phàm, người khởi xướng chuyện này.
Lão Mã cho rằng, con đường quan lộ, tài lộ bản thân đi qua, rất có khả năng bị Diệp Phàm chặt đứt. Bằng không, lão Mã hôm nay sẽ không phát hỏa tức giận như thế. Vừa rồi Diệp Phàm đã chạm trúng chỗ đau của y.
- Á, ha hả, Chủ nhiệm Mã, tôi chỉ là chỉ vào một vài hiện tượng trong xã hội, cũng không nói tên nói họ. Tuy nhiên, chuyện này chính ông tự kéo mình vào, tôi cũng không có gì để nói, đúng không? Bản thân tôi chỉ muốn nói, chuyện này chỉ là hư cấu, xin đừng tưởng thật mà giật mình, ha hả... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm điềm tĩnh cười, vẻ mặt rất vô hại.
Các ủy viên thường vụ khác tất cả đều cười nghiêng ngã, cười đến mức khó chịu, một đám đều nói thầm: Cậu tuy nói không chỉ tên nói họ, nhưng việc này vừa vặn ăn khớp với lão Mã, hơn nữa cậu lại đang tranh chấp với lão Mã, không phải chỉ y thì chỉ ai? Không thể tưởng được người thanh niên này, nhìn qua có vẻ như chưa dứt sữa, bộ dáng trông rất vô hại, nhưng mồm mép, công phu lại không thua kém ai. Lão Mã là tên giảo hoạt, không ngờ lại bị hắn chơi, thật đáng buồn cười...
Biểu hiện của Diệp Phàm, khiến cho các ủy viên thường vụ đang có mặt tự dưng tận đáy lòng thấy chút lành lạnh, thằng ranh này, ăn ngay nói thẳng. Không giống biểu hiện nông cạn vô hại trên mặt.
- Cậu không phải nói tôi thì nói ai? Không phải chỉ là một chiếc xe tàn sao? Bố trí ông đây thế sao? Ông đây là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, cũng là công an, dùng xe hoàn toàn chính đáng.
Mã Vân Tiền bị Diệp Phàm làm cho hồ đồ, miệng luôn xưng 'ông đây' này nọ.
Một âm thanh vang lên, Diệp Phàm gõ vào mặt bàn một tiếng, hừ nói:
- Mã Vân Tiền, anh nói rõ ràng cho tôi, anh là ông đây của ai?
Diệp Phàm mặt trầm xuống, thằng nhãi này quá kiêu ngạo, không ngờ lại ông đây này ông đây nọ gầm rú, không thể nhịn được.
Cho nên, Diệp Phàm cố ý nổi điên, chính vì muốn chọc giận Mã Vân Tiền. Diệp Phàm cho rằng Mã Vân Tiền là người ăn nói không suy nghĩ, có lẽ có thể từ miệng y nghe ra được chuyện phức tạp phía sau của huyện Ma Xuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.