Chương trước
Chương sau
- Bà con dừng tay, anh ấy là Chủ tịch huyện Diệp đấy.
Lúc này, Nông Viện Viện thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng hét to.
- Chủ tịch huyện Diệp, ông đây là hoàng đế này.
Mấy thanh niên trai tráng trêu đùa căn bản là không thèm nghe, toàn bộ đều xông lên.
Tôn Minh Ngọc thấy tình hình không ổn, khuôn mặt bàn chải đen lại, bị đám người chen chúc đụng vào đẩy ra ngoài, không có ai thèm để ý đến anh ta. Anh ta vội xông lên bảo lái xe Lý:
- Nhanh đi gọi chính quyền xã đến đi!
Lái xe Lý nghe theo, xe lập tức nhấn kèn chói tai rồi mãnh liệt xông ra.
- Chủ tịch huyện Diệp cẩn thận.
Thấy người đàn ông bị bệnh to cao lực lưỡng giơ cái cuốc lên đập xuống đầu, Nông Viện Viện tương đối dũng cảm, xông lên che cho Diệp Phàm, ắt là muốn che cho hắn.
Tôn Minh Ngọc bị đám người chen chúc đá ra ngoài, nhưng, cũng chẳng ai nghe thấy tiếng hét của anh ta, hiện trường quá hỗn loạn.
Loảng xoảng.
Sau một tiếng sắc nhọn, một tiếng hét lớn:
- Có gì mà lại thế này, dừng tay lại hết đi, phản rồi đúng không?
Tự nhiên Diệp Phàm rống lên, thuận tay kéo Nông Viện Viện che sau lưng.
Tiện chân đá cái cuốc của người đàn ông bệnh xa mấy mét, lại tiến lên trước mấy bước, đưa tay túm lấy người đàn ông cao to, trước mặt Diệp Phàm ông ấy giống như cọng cỏ yếu ớt vậy, lập tức đã bị Diệp Phàm dùng một đầu gối khống chế trên mặt đất không thể động đậy.
Có bảy tám người chạy đến nhìn thấy vậy hơi sửng sốt, giơ gậy lên nhưng lại tạm thời không dám đến gần.
Người đàn ông đó, bình thường hung dữ quen rồi, mà, hình như tên thanh niên ăn mặc tương đối khí phái kia cũng không dễ chơi.
Bình thường tên Chu Hồi Tràng cao to lực lưỡng này một người có thể chọi ba người bọn họ, dù nói mấy hôm trước mới bệnh dậy, nhưng không ngờ lại bị cậu thanh niên cực kỳ trẻ tuổi này một tay một chân lật ngã xuống đất như lợn chết.
- Ba! Buông ba con ra.
Lúc này, cậu bé khi nãy xông lên hét. Lại nói với Chu Hồi Tràng đang nằm dưới mặt đất:
- Ba, đây là người tốt, chú ấy nói sẽ cho con tiền đóng học phí, ba làm sai rồi.
- Nghe đứa bé nói gì chưa?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.
- Không phải anh đánh Tiểu Đức con tôi à, còn bắt nạt vợ tôi nữa?
Chu Hồi Tràng liều mình xoay đầu lại, có chút khó hiểu, xem ra là mình đã hiểu lầm rồi.
- Chu Hồi Tràng này, gì mà bắt nạt với không bắt nạt, người ta là một người tốt. Thấy em đánh Tiểu Đức, cho nên có lòng tốt, bảo Tiểu Đức đi học, cậu ấy bỏ tiền học phí. Cái ông du côn này, còn không nhận lỗi với cậu ấy đi.
Ắt hẳn người phụ nữ khi nãy là vợ Chu Hồi Tràng bèn xông vào hô lớn, quay đầu lại nói với Diệp Phàm:
- Anh bạn, cậu cho con tôi học phí thật chứ?
- Có, hôm nay tất cả những đứa trẻ ở đây không có tiền đóng học phí, tôi đóng hết.
Diệp Phàm hô lớn, buông tay lùi xuống, để cho Chu Hồi Tràng đứng lên, liếc mắt nhìn mọi người, hô:
- Bà con, tôi là Diệp Phàm vừa mới đến Ma Xuyên.
- Anh ấy là Chủ tịch huyện Diệp mới đến, hôm nay đặc biệt đến đây để tìm hiểu tình hình xã ta.
Lúc này Tôn Minh Ngọc bị mọi người chen chúc ở ngoài la lớn.
- Đúng vậy, tôi đưa anh ấy đến đây. Các vị hiểu lầm rồi, vừa nãy Chủ tịch huyện Diệp có hảo tâm, muốn đóng học phí cho mấy đứa bé này, các người xem xem, một đám hung thần đòi đánh người, đối đãi với người tốt như vậy có được không?
Nông Viện Viện la lớn.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh đúng là Chủ tịch huyện Diệp, chúng tôi muốn phản ánh tình hình với anh.
Lúc này, trong đám người có một rừng tay kêu lên.
- Dừng tay, bắt toàn bộ lại.
Tiếng phanh chói tai cùng với tiếng xe kéo thình lình vang lên, từ trong chiếc Wrangler có mấy người tay cầm gậy sắt chạy ra, còn lấy ra từ chiếc xe kéo đằng sau ba cái mũ cảnh sát nhân dân xiêu vẹo, nắm trong tay rồi bất ngời hét lớn xông lên.
Trên một chiếc xe kéo khác còn có bảy tám người, trai gái đều có, xem ra là cán bộ chính quyền xã, trong tay cầm lung tung thứ, gậy gộc có, chổi có, một ông lão giống như cán bộ thường trực xã trong tay còn cầm cả cái bô nước tiểu, toàn bộ đều giơ cao hét lên, khí thế khá dọa người.
Lúc đó lái xe Lý dùng tốc độ nhanh nhất xông lên ủy ban xã, vừa hay Bí thư Ngưu và Chủ tịch xã Hồ đang bố trí họp chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch huyện Diệp xuống tuần tra.
Bởi vì hôm trước sau lời phát biểu nhậm chức Diệp Phàm có nói sẽ xuống xem. Nhưng vì không nói xuống xem thế nào, khi nào xuống, cho nên, trong lòng mọi người đều chẳng biết thế nào, đành phải chuẩn bị tiếp đón bất cứ lúc nào.
Vừa nghe Chủ tịch huyện Diệp đã đến xã Kháo Sơn Truân Tử, và bị đám lưu manh của xã vây đánh, nguy hiểm lắm rồi.
Chuyện này đúng là dọa Bí thư Ngưu Thiên Tinh và Chủ tịch xã Hồ Viên Lý, nghe nói đích thân Bí thư địa ủy Trang đã chấm Chủ tịch huyện Diệp, nếu mà xảy ra chuyện gì, ắt là cán bộ cả xã Kháo Sơn Truân Tử được chôn cùng hắn luôn.
Cho nên, căn bản là không còn suy xét gì nữa. Một đám người lập tức kêu lớn xông ra khỏi ủy ban xã, cũng chẳng kịp chuẩn bị gì, tiện tay có gì cầm nấy.
Mà đồn trưởng đồn công an Mã Lâm cũng mang theo hai cấp dưới làm vệ sĩ, chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch huyện Diệp đại giá quang lâm. Vừa nghe Bí thư hét Chủ tịch huyện Diệp bị vây kích trên phố, hoảng đến nữa suýt chút nữa tim văng ra ngoài.
Ba người chẳng nghĩ ngợi gì, chụp lấy chiếc xe duy nhất của đồn công an- vừa kéo vừa lê thình thịch chạy đến đây.
Còn ông lão phòng thường trực chịu trách nhiệm vườn cây của ủy ban, đang tưới rau thế nên mới chụp cái gáo phân làm vũ khí thuận tay vác đến đây.
Vì nguy hiểm trước mắt, Bí thư Ngưu trên xe chưa quên mất chưa dặn Chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính quyền Trần ở xa xa lập tức đến phòng công an huyện cầu cứu.
Phải biết rằng chuyện dân xã Kháo Sơn Truân Tử gây rối tương đối đáng sợ, chính quyền xã đã từng chống chọi với dân xã mấy lần, mỗi lần như vậy hai bên đều lưỡng bại câu thương. Cuối cùng phải nhờ công an huyện ra mặt giải quyết.
Chuyện lần này quá lớn, liên quan đến Chủ tịch huyện Diệp. Bí thư Ngưu sợ chỉ vài người không đủ giữ được thể diện. Cho nên cũng chuẩn bị đòn cuối, khẩn trương gọi điện cho công an huyện viện binh mới được.
Trưởng phòng Ngô Đồng vừa nhận điện thoại, đã sợ đến mức luống cuống, lập tác rú lên:
- Phản rồi, Chủ tịch huyện mà cũng dám động.
Một tiếng hét, phòng cảnh sát mấy ngày nay luôn cảm kích vì Chủ tịch huyện Diệp có thể kiếm được xe về cho họ.
Vừa nghe nói đám dân cường đạo dưới xã vây kích đại ân nhân Chủ tịch huyện Diệp này, làm sao chịu được, cả phòng công an huyện lập tức lái hai chiếc xe cảnh sát, kèn cảnh báo sắc nhọn, sau đó còn có một hàng xe kéo, từng cảnh sát như sắp đại chiến, khí thế hùng hổ kép đến xã Kháo Sơn Truân Tử.
Kỳ thực Ngô Đồng làm vậy cũng có mục đích. Vì dân xã Kháo Sơn Truân Tử kia quá lợi hại, đối mặt với cảnh sát phòng công an huyện, những đại lão gia đó cũng dám lớn họng cùng anh phân cao thấp.
Trưởng phòng Ngô cũng từng giằng co với bọn họ mấy lần, dường như cũng chẳng được gì tốt.
Nên, Trưởng phòng Ngô muốn mượn gió đông Chủ tịch huyện Diệp, đùa nghịch đám thổ phỉ dân xã đó, chèn ép cái vẻ bệ vệ của họ một chút.
Bằng không, Trưởng phòng như anh ta còn là cái quái gì, đúng là uất ức. Không phải thế, thì anh ta cũng chẳng ra trận lớn thế làm gì, gần như là đã đem hết cả phòng công an ra trận, chỉ còn lại mấy người trực ban và tiếp điện thoại.
Còi báo động oai phong quá.
Ngay cả Ngô Đồng đều cảm thấy vô cùng lợi hại, trước kia làm gì có kèn cảnh báo cái rắm gì, chỉ có tiếng nổ thình thình của máy kéo kia thay thế còi cảnh báo.
- Trưởng phòng, còi cảnh báo lợi hại thật, anh xem trên đường, người ta nghe thấy liền giật mình, như chuột thấy mèo ấy, hắc hắc.
Lái xe Tiểu Lưu không ngừng đắc ý, tiếng còi báo động căn bản là không hề dừng, chẳng quan tâm trên đường có ai không, cứ ngân vang trước, thể hiện oai phong đã rồi tính sau.
- Đó là đương nhiên rồi, không thấy đó là Mitsubishi à? Nghe nói là do đám quỷ Nhật sản xuất đấy. Chiếc xe này bằng tiền lương mấy đời của cậu đấy. Đồ tốt mà, ngồi cái thứ này đúng là thoải mái mông thật.
Trưởng phòng Ngô Đồng còn không quên mắng người sản xuất xe hai câu.
- Đúng vậy, xe Nhật mà.
Lái xe Lưu khen tặng.
- Nhật cái rắm, cái đám quỷ Nhật đó mà biết gì? Lưu manh!
Ngô Đồng còn có chút tình yêu nước, trái mắng câu thô tục, phải chửi câu thô lỗ, hình như không mắng những câu ô uế thì không thoải mái.
- Chủ tịch huyện Diệp, có thể đến trường tiểu học trung tâm xem thử không, nếu không phá bỏ thì e là không kịp?
Lúc này, một người run rẩy, một ông lão cầm cây gậy ba tong hô lớn. Thấy ông đến, đám người lập tức mở đường.
- Bát Công, đi chậm thôi, khéo ngã.
Trong đám người có kẻ hô lên.
- Ông lão, vì sao? Có thể nói tôi biết không?
Diệp Phàm thái độ tương đối hòa nhã, đưa tay nhẹ nhàng đỡ ông lão tên là Bát Công. Nghiễm nhiên trở thành hình tượng cán bộ tốt quan tâm đến những khó khăn, đau khổ của dân chúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tự nhiên, thằng nhãi này đương nhiên là diễn trò rồi. Vì dân chúng bên đường tụ tập càng lúc càng dồng, còn đang cuồn cuộn gia tăng, giờ đã hơn ngàn người rồi.
Lần này dù nói là đại náo Ô Long, nhưng cơn giận đột nhiên bùng phát của những người này chưa thể mất đi, thằng nhãi này trong lòng đã sớm tính toán. Sao không nhân cơ hội này để đánh vào lòng những người dân xã này, tạo trước cơ sở, sau này muốn làm chuyện gì cũng dễ ăn nói. Mà vấn đề hình tượng của ban thân cũng tương đối mấu chốt.
- Ngôi trường trung tâm sắp sập rồi, tôi… tôi đi tìm Hiệu trưởng Đỗ, ông ấy nói trường đang nghĩ cách để kiếm tiền.
Tôi đi tìm Bí thư Ngưu, Chủ tịch xã Hồ, họ nói cũng rất khó, bày ra tình hình xã chúng tôi ở đây, nói là ngay cả lương cán bộ cũng chưa phát được, trong xã làm gì có tiền xây trường.
Còn nói là sẽ lên huyện tìm lãnh đạo quản lý giáo dục gì đó, ai cũng lắc đầu. Làm sao bây giờ, đám trẻ phải làm sao, nếu để phát sinh ra chuyện gì thì đã muộn rồi sao?
Kỳ thực Bát Công họ Lan, bình thường mọi người gọi ông là Lan Bát Công. Rất được già trẻ lớn bé phố này kính trọng.
- Bí thư Ngưu, Chủ tịch xã Hồ, chuyện này là thật sao?
Diệp Phàm quay đầu liếc nhìn hai nhân vật số một, số hai dò xét.
- Chuyện này là thật, chúng tôi cũng đang nghĩ cách. Vốn định đập tòa nhà nguy hiểm trước, nhưng đập rồi bọn trẻ lấy chỗ đâu mà đi học. Chúng tôi cũng bước đầu tính qua rồi, không có một triệu thì không làm được, haizz… Chủ tịch huyện Diệp, hôm nay ngài đã đến đây, thì đi xem thử đi.
Ngưu Thiên Tinh vò đầu, bộ dạng tương đối bất đắc dĩ.
- Mọi người nói đi, nên làm thế nào?
Diệp Phàm xông vào đám người trên phố, hô lớn.
- Bảo nhà nước bỏ tiền xây!
Hầu hết dân chúng đều hô lên như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.