Chương trước
Chương sau
- Biết rồi, tôi sẽ nói với Quân đoàn trưởng, để ông ấy hiểu. Tuy nhiên, Đoàn trưởng Thiết nói hiện nay Thủ trưởng Trấn cũng biết về thứ này, có phải cũng có cái gì đó, có một chút để tỏ thành ý là được rồi
Trương Cường ngượng ngùng gãi gãi đầu, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm tức chết.
- Bọn cướp, đúng là bọn cướp
Diệp Phàm nằm trên giường gào lên, tới mức Mai Tử ngủ ở phòng bên cũng chạy tới, nghĩ là có chuyện gì.
- Ừ, không có việc gì, Mai Tử, cứ ngủ đi
Diệp Phàm thuận miệng nói.
"Mai Tử, anh Diệp này, buổi tối lại có Mai Tử tiếp" Trương Cường sau khi nghe qua điện thoại trong lòng kinh thường nghĩ.
"Nghe phó soái Diệp nói, thịt trăn hình như là vật tráng dương, thứ tốt, mang về ăn một bát, thì con gái theo ta…"
- Được rồi, cũng mang cho Thủ trưởng Trấn đi, coi như tôi xui xẻo. Phải giữ bí mật chút đấy, nếu không, tôi tôi đau chết mất.
Diệp Phàm tức giận hừ định ngắt điện thoại, nhưng Trương Cường đã nói:
- Cám ơn, không dám làm phiền, anh cùng cô nàng Mai Tử có hợp không?
- Hợp cái cầu, cậu…
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn, tức đến mức quăng điện thoại.
Tuy nhiên, ngày hôm sau Trương cường cực kỳ hứng thú tự mình đến lấy thịt trăn nhưng có chút sửng sốt, xoa xoa mắt nhìn lại lần nữa, liếc nhìn Phó soái Diệp Phàm một cái, rốt cuộc không nhịn được, hỏi nhỏ:
- Phó soái, không phải cho một miếng bằng bàn tay sao, sao mới chỉ có ba phân chiều rộng.
- Ha ha, đây không phải là một cái bàn tay sao? Một bàn tay của một đứa nhỏ đó thôi.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Hiểu rồi,
Trương Cường miệng giật giật vài cái, nói không nên lời.
Tuy nhiên, cậu ta nhìn cái hộp của Trấn Đông Hải, chiều rộng phải bằng năm đầu ngón tay, không khỏi lẩm bẩm:
- Xem ra, miếng của thủ trưởng Trấn là bằng bàn tay người lớn, của mình là bàn tay trẻ con. Đúng là keo kiệt thật.
Tuy nhiên Trương Cường không dám dông dài, buồn bực đi.
- Đừng nhìn chỉ có thế, đủ cho cậu uống vài lần. Đừng làm cho buổi tối không được dài. Nhất định phải dặn dò Quân Đoàn trưởng Cố, một lần đừng dùng nhiều lắm, chỉ một ngón tay là đủ.
Diệp Phàm đứng phía sau giải thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hiểu rồi
Trương Cường trên mặt cung kính, trong lòng thầm oán:
"Bằng đó thịt còn phải chia nhiều lần, mình nhắm rượu một lần còn chưa đủ, giải thích giải thích cái rắm anh ta mới hết giận, hừ."
Tuy nhiên, ở trong xe, Trương Cường nhìn một chút hộp thịt trăn của Quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ sau đó bình thường trở lại, ông ta không khác gì cái của.
- Ừ, ít nhất phó soái cũng cho mình và cán bộ cao cấp bằng nhau, coi như còn nể mặt, Thủ trưởng Trấn là Thượng tướng, hẳn là bằng bàn tay.
Tuy nhiên thủ trưởng Thiết lại không phải thế, của ông ta một thước dài, cái kia phải bằng mấy cái bàn tay.
Ôi, ở trong mắt phó soái, tình anh em là quan trọng nhất, thủ trưởng Trấn được quý vì là Thượng tướng, Thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A, còn không bằng Đoàn trưởng Thiết.
Xem ra, với phó soái cũng không đơn giản luận cấp bậc, chức vị cao thấp có thể quyết định hết thay. Phó soái là người trọng nghĩa khí, trọng tình cảm, hắn là người đàn ông đích thực. Mình còn phải cố gắng nhiều…
Tuy nhiên, Trương Cường thấy vẫn còn một hộp nữa, đang thắc mắc có phái phó soái nhầm hay không, trong lòng có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ "cái này còn phải nói với Phó soái một chút, tuy nhiên, số thịt này không cần trả lại.
Ông mày gặp vận may rồi."
Thằng nhãi nàytrong lòng đang rất vui sướng, thì phát hiện bên trên có dán chữ, nhờ Thiết Chiêm Hùng chuyển đến sát thần Lang Phá Thiên.
Lật đằng sau lên, giống của Thủ trưởng Trấn. Đương nhiên, dược liệu do Diệp Phàm phối chế rất tốt, phương pháp này là do ông lão Cổ ở Đức Bình đưa cho, kết hợp với mấy phương thuốc bí truyền của Diệp Phàm.
"Ôi, mình đã rất cố gắng nhưng trong mắt phó soái, mình vẫn chưa đủ tư cách xưng anh em, có thứ tự" anh ta thở dài.
Diệp Phàm vừa mới trở lại Lục Thiếu Hoa, không ngờ nghe được một tin tức bất ngờ, Trang Hồng Ngọc bị người ta đánh.
Diệp Phàm vội vã chạy đến bệnh viện, hiện Trang Hồng Ngọc mặt đang xưmg vù, băng bó khắp người.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm hỏi Đoàn Hải.
- Đêm qua, Hồng Ngọc nửa đêm định đi nhà vệ sinh, trong lúc vô ý đã thấy cửa nhà anh mở, còn tưởng nửa đêm anh đã trở lại, vừa đi vào, không ngờ có người trong phòng anh lục lọi đồ vật.
Chính là cái cây đó, hai người áo đen ra đến hành lang, Hồng Ngọc vừa thấy, chạy lên hô kẻ trộm.
Hai kẻ đỏ hoảng hốt, tuy nhiên hình như luyến tiếc vật lấy được, muốn chạy, tuy nhiên bị Hồng Ngọc quyết liệt lôi lại không thể chạy.
Cuối cùng Hồng Ngọc bị hai kẻ đó đánh thành như thế này. Quả thật to gan, không ngờ dám đến Ủy ban thị trấn ăn trộm.
Đoàn Hải vẻ mặt tức giận nói.
Bởi vì khu nhà ở công vụ của thị trấn Lâm Tuyền mỗi phòng một gian, nhà vệ sinh ở góc hành lang. Mà tòa nhà trụ sở khu kinh tế đã được xây, chỉ có điều vẫn chưa hoàn thiện, xem ra còn phải mấy tháng nữa mới đi vào hoạt động.
- Haiz, một cái cây thôi mà, chúng nó muốn trộm thì cứ để cho trộm, sao phải khổ vậy chứ Hồng Ngọc??
Diệp Phàm thở dài.
- Đã giao cho phân cục công an, để bọn họ điều tra, nhất định phải để bọn chúng bị kết án, ngay cả cái cây cũng muốn trộm.
Diệp Phàm xoay người hướng phía đồng chí mặc quân phục công an nói.
- Đúng, Chủ tịch huyện Diệp, chúng tôi đang sắp xếp điều tra
Người cảnh sát nói. Tuy nói Diệp Phàm đã điều đi nơi khác, nhưng người có tên, cây có bóng, biết người ta có sức mạnh.
Một câu nói có thể lấy mũ trên đầu mình. Người này thực sự là thần thoại của Ngư Dương, tạo nên rất nhiều kỳ tích, người Ngư Dương kể như là tà hồ.
- Chủ… Chủ tịch huyện Diệp, anh đã trở lại, cái cây trộm đã…?
Hồng Ngọc mở mắt thấy Diệp Phàm muốn ngồi dậy nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.
- Ôi, lúc đó cô không nên ngăn họ, để bọn họ lấy đi, một cái cây mà đánh cô thành ra thế này
Diệp Phàm có chút đau lòng, giơ tay sờ sờ khuôn mặt đang xưng của Trang Hồng Ngọc, trước đây tao nhã thế nào mà giờ thành thế này.
- Cái cây kia đến mấy ngàn, không thể để kẻ trộm trộm mất
Trang Hồng Ngọc vẫn cố chấp nói. Đoàn Hải đã ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại Trang Hồng Ngọc và Diệp Phàm.
- Mặt cô thế này không sao chứ, nếu sau này ế chồng thì làm thế nào?
Diệp Phàm cố nói câu đùa để cho không khí bớt căng thẳng hơn.
- Nếu thực sự bị ế chồng thì tôi sẽ lấy là được chứ gì?
- Mặt không việc gì, chỉ có người bị đá mấy cái, thầy thuốc nói là xương cốt không sao, trên mặt chỉ bị xưng, sau sẽ tự khỏi
Trang Hồng Ngọc nhẹ nhàng nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Anh đừng có hòng, tôi còn chưa đến mức tả tơi như vậy, tôi còn là…
Trang Hồng Ngọc đỏ mặt.
- Ừ, không việc gì là tốt rồi,
Diệp phàm gật gật đầu, cuối cùng yên tâm một chút.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh có thể dẫn tôi đi cùng, theo anh đến Ma Xuyên công tác?
Lúc này, Trang Hồng Ngọc đột nhiên nói ra điều mình nghĩ.
- Ở đây không tốt sao? Ở Ma Xuyên là một nơi quỷ quái, cô đi không thích hợp. Hơn nữa, Ma Xuyên là do khu Đức Bình quản, cách chúng ta khá xa. Nghe nói là huyện nghèo nhất tỉnh, nơi đó không thích hợp với cô. Vả lại, khác khu việc điều động cũng khó
Diệp Phàm từ chối. Tình hình Ma Xuyên phức tạp, trong lòng mình cũng chưa biết hết, hắn không muốn một người xinh đẹp như vậy đi đến Ma Xuyên rồi gặp tổn thất gì.
- Tôi không sợ, Chủ tịch huyện Diệp, tôi thích làm việc với anh. Đương nhiên, anh cũng đừng nghĩ lung tung, tôi không có ý khác. Anh làm việc không tồi, cũng là người trượng nghĩa
Trang Hồng Ngọc rất thẳng thắn, cũng không sợ việc đả kích một phen việc Diệp Phàm tin tưởng.
- Công tác thì không tồi nhưng phương diện khác thì không được, ôi… thật làm người ta đau lòng
Cậu ta cố tình thở dài.
Đương nhiên, anh có điểm đó đánh giá, ngoại trừ việc này, cái khác không được, không giống một lãnh đạo.
Trang Hồng Ngọc thẳng thắn nói không tiếc, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm tức nghẹn.
- Cô, không thể tưởng tượng được trong lòng cô, tôi chính là người như vậy. Không ngờ tôi lại chính là người đáng khinh như vậy.
Hắn có chút mất mát, nhìn Trang Hồng Ngọc cười nói:
- Cô có muốn lên thành phố không? Nếu muốn thì tôi thử xem sao.
- Ở thành phố anh có quan hệ?
Trang Hồng Ngọc có vẻ không tin, hơi trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Cô chỉ cần nói với tôi là cô có thích không là được, cái khác cô không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.
Diệp Phàm tràn đầy tự tin, còn vỗ ngực. Tự nhiên, cũng là để biểu hiện một chút, để khỏi bị phụ nữ khinh thường, cái này có vẻ mất giá.
- Có thể đến thành phố tất nhiên là tốt, tôi hiện tại đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở Ngư Dương có chút hạn hẹp.
Trang Hồng Ngọc cười rạng rỡ, lập tức khiến Trư Ca cảm thấy có chút lúng túng.
"Mê người" hắn thầm nghĩ.
- Ừ, có cơ hội tốt tôi sẽ hỏi một chút
Diệp Phàm cười cười, vừa thực vừa giả, Trang Hồng Ngọc cũng không coi gì là quan trọng. Muốn vào thành phố, tương đối khó, cô đều chạy vài năm, cũng chưa thành công. Diệp Phàm tuy là ở huyện có chút sức mạnh, còn ở thành phố, xem ra chưa chắc đã được yêu thích.
Ngày 8 tháng 1 Diệp Phàm đang chuẩn bị về nhà một chuyến, Chuyện bên Ngư Dương bên này đã xử lý xong, chuẩn bị trực tiếp từ nhà đến Ma Xuyên Đức Bình nhận công tác.
Đang chuẩn bị gọi điện cho Trương Cường, hỏi việc lắp lại chiếc Wrangler của hắn xong chưa. Lần này đi Ma Xuyên nhậm chức, chắc chắn phải khiêm tốn một chút, Chiếc xe rất chói mắt sẽ làm cho mọi người cảm giác huyện giàu huyện nghèo.
Tuy nhiên, Diệp Phàm thực sự lưu luyến chiếc Wrangle, chẳng những ngồi thoải mái mà chạy đường trường cũng rất tốt Nếu Ma Xuyên nghèo như vậy, đường xã chắc chắn rất xấu. Một xe có thể chạy đường trường tốt, có thể có nhiều tác dụng. Cho nên, đã dặn dò riêng Trương Cường, đem xe đi làm cũ một ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.