Diệp Kim Liên xúc động nói.
- Vâng, thế cũng được, mẹ hầm đi, hai mẹ con mình cùng ăn.
Diệp Phàm cười ngây ngô, hắn biết rằng nếu không làm thế Diệp Kim Liên sẽ chẳng bao giờ đụng đến củ sâm.
- Ừ, ừ…..
Diệp Kim Liên cảm thấy ấm lòng vô cùng, nước mắt cứ chực trào ra, giả vờ cúi đầu để lau nước mắt, vội vàng mang củ sâm đi nấu.
- Mẹ à, mẹ hầm từ từ thôi nhé, mẹ nhớ hầm với lửa nhỏ thôi, nếu không các chất có trong củ sâm sẽ không ra hết được.
Diệp Phàm đứng đằng sau nhà nói vọng lại, nhẩm tính thời gian hầm củ sâm này ít nhất cũng phải năm tiếng, có thể tranh thủ khoảng thời gian này để đến sơn động Diễm Tình Thảo dạo một vòng rồi về, với sức của mình, cả đi và về chỉ cần ba tiếng là đủ.
Nghĩ xong thì chân cũng đã bước ra khỏi cửa, đi thẳng về Phóng Cẩu Nhai.
Nhìn động Phóng Cẩu Nhai cao khoảng hơn ba trăm mét, Diệp Phàm lẩm bẩm:
" Vẫn như cũ, chẳng có gì khác cả, không biết " Hỏa Long Tường Thiên" đã lớn như thế nào rồi? Quả Diễm Tình Thảo chắc cũng vẫn như thế."
Diệp Phàm vừa quan sát vừa lầm bầm một mình, không thấy bóng dáng người nông dân nào làm việc cả.
Bởi vì Phóng Cẩu Nhai này nằm ở nơi hẻo lánh, cỏ cây rậm rạp, đất đai khô cằn, không trồng trọt được gì, cho nên quanh đây cũng chẳng có ai muốn đến đây sinh sống, làm ăn.
Hơn nữa, cái động có Diễm Tình Thảo cách mặt đất hơn ba trăm mét, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760004/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.