Chương trước
Chương sau
"500 ngàn" Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, giống như đang trầm ngâm, thật ra là đang chơi chiêu cũ lạt mềm buộc chặt
Kì thực là muốn một lần nữa từ Ngọc gia vơ vét một ít, dù sao Ngọc gia có tiền, có thể vơ vét được một triệu thì càng tốt rồi
Phỏng chừng nếu có thể kiếm được một triệu cũng có khả năng làm cho Kháo Sơn Hổ đau lòng mấy tháng. Thật ra Ngọc gia cũng không phải đặc biệt có tiền, tài sản không thể vượt qua 20 triệu
Hơn nữa là nhà cửa, đất đai, công ty thượng vàng hạ cám toàn bộ cộng lại mới nhiều như vậy. Nếu là tiền mặt một triệu thì là số tiền tương đối khổng lồ
- Anh Phàm, không đánh cuộc nữa, chúng ta đi mau. Nếu bọn họ cố ngăn cản chúng ta thì em gọi anh hai tới
Tạ Mị Nhi rất lo lắng, thân mình luôn run rẩy, lấy điện thoại ra muốn gọi cho anh hai cô Tạ Tốn
- Không cần đâu
Diệp Phàm giơ tay đoạt lấy điện thoại của Tạ Mị Nhi, cười nói với Kháo Sơn Hổ:
- Đánh cuộc gấp đôi, tao muốn tiền mặt để ở trước mắt, hoặc chi phiếu cũng được
- Của mày đâu?
Kháo Sơn Hổ liếc hắn một cái, có chút kỳ lạ, thầm nói, thằng nhóc này sao lại nắm chắc như vậy. Chẳng phải tục ngữ có câu, không có ba phần nắm chắc, không dám lên Lương Sơn, chẳng lẽ thằng nhóc này thắng chắc
Bằng không, nếu thua rồi thì gã chắc chắn phải lấy tiền từ khu kinh tế. Một triệu, cho dù gã làm cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy
Tuy nhiên, Kháo Sơn Hổ quay đầu liếc nhìn tứ linh một cái, lại cộng thêm bản thân, không thể nào 5 người mà đấu không lại thằng nhóc này. Nếu thật như thế thì quả thật phải mua miếng đậu hủ đụng chết đi, còn ở Ngư Dương lăn lộn gì nữa
- Trong thẻ này có hơn một triệu, nếu không tin mày tùy ý kêu một người đem thứ này đi kiểm tra cũng được
Diệp Phàm từ trong ví tiền lấy ra một thẻ ngân hàng
- Không cần, tao tin mày có
Kháo Sơn Hổ phất tay, cũng từng trong ví tiền lấy ra một tờ chi phiếu, nham hiểm cười nói:
- Đây là chi phiếu một triệu 200 ngàn, tao vừa mới ký, vốn là muốn cho khách hàng, nay dùng cái này đi. Dứt khoát đánh cuộc một triệu 200 ngàn, trong thẻ của mày không đủ có thể viết tờ giấy nợ, ha ha ha…
- Được, ra sau núi…
Diệp Phàm dứt khoát rồi, nhưng mà, khi xoay người đi lại cười nói:
- Ngọc gia mấy người chắc không quỵt nợ chứ?
- Hừ! Chuyện này không cần mày quan tâm, mày cứ lo lắng cho bản thân mày đi
Kháo Sơn Hổ cũng đã bình tĩnh trở lại
- Anh hai… đừng… đừng đánh cuộc, không tốt…
Lúc này Ngọc Kiều Long đứng một bên khuyên bảo
- Em gái, đợi chút nữa thắng rồi em có thể tát tai thằng nhóc này vài cái, sau đó đá thêm mấy cước trút giận. Tốt nhất đánh thành đầu heo, để cho người làm anh này trút giận cho em, ha ha ha…
Kháo Sơn Hổ càn rỡ mỉm cười, tin tưởng tràn đầy.
Liếc mắt một cái, y lại nói:
- Nhưng mà Diệp Phàm, đến lúc đó đừng đến cục công an lại nói Ngọc gia bọn tao liên kết ức hiếp mày gì đó, trên xã hội có qui tắc của xã hội, điều này chắc là mày hiểu?
- Ha ha, không nhọc mày nhấn mạnh, điều này tao hiểu, chỉ cần mày có bản lĩnh mục nát đó. Đánh Diệp Phàm tao tàn phế thì tao tự nhận xui xẻo, tuyệt không tìm mày lấy một xu tiền thuốc men
Diệp Phàm bình tĩnh cười, hồn nhiên không để ý.
- Anh, không được đánh tàn phế, so chiêu là được rồi
Lúc này, Ngọc Kiều Long ở một bên đột nhiên hô một câu, cũng là làm cho mọi người đều vô cùng kỳ lạ mà nhìn cô
- Em… Em chỉ là cảm thấy đánh tàn phế quá tàn nhẫn rồi, không cần thiết
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm bản thân, Ngọc Kiều Long khẩn trương giải thích một chút, rất có mùi vị giấu đầu lòi đuôi
Sau núi nghĩa trang liệt sĩ là một rừng cây rất lớn, là một nơi yên tĩnh, cũng không phát hiện mấy người. Bình thường đều là những ông lão bà lão ở đó luyện kiếm, đánh Thái Cực Quyền gì đó, đêm nay thì không thấy người
Nhưng thật ra ở chỗ âm u trong rừng cây ngẫu nhiên sẽ xuất hiện những đôi tình nhân ôm hôn nhau thắm thiết
Ngọc Thế Hùng vừa đưa ánh mắt, tứ linh Ngọc gia là người tương đối hung dữ, lập tức nhảy vào trong rừng cây, đuổi hết toàn bộ những đôi tình nhân đang muốn hôn nhau, ôm nhau và mấy anh muốn sàm sỡ
Giờ phút này nơi đây đã thanh tĩnh trở lại
Diệp Phàm khí định thần nhàn, khóe miệng mỉm cười, nói:
- Đến đây, sớm kết thúc, tao phải nghỉ ngơi
- Thằng nhóc, làm ra vẻ đại gia cái gì, ông không đánh cho mày gọi mẹ thì không mang họ Ngọc
Ngọc hổ Ngọc Tiểu Thiên chạy lấy đà một hơn mười mấy mét, nhảy lên cao chừng hơn một mét, từ trên không tung ra một chân gào thét đá hướng về khuôn mặt của Diệp Phàm
Mà bên phải Ngọc miêu Ngọc Thiết Quý cũng không chậm, xoay cánh tay thô to như thiết bổng của y, một chiêu quét ngang ngàn quân quét về phía phần eo của Diệp Phàm
- Ha ha, nhảy khá cao đó
Diệp Phàm thản nhiên cười, trêu chọc một câu. Nghiêng mình một cái, tránh được cú đá của Ngọc Tiểu Thiên, tiện tay tung một quyền ra, làm cho một chân của Ngọc Tiểu Thiên bạt quét ngang hướng về phía Ngọc Thiết Quý, cái này trong Thái Cực Quyền gọi là bốn lượng bạt ngàn cân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phải biết rằng Trần Khiếu Thiên là đệ tử thân truyền trong Thái Cực Quyền của họ Trần, Thái Cực đẩy thủ tuyệt đối có thể xứng được với cấp đại sư
Vì hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, khoảng thời gian gần đây, y đem toàn bộ công phu đè đáy hòm ra đánh Diệp Phàm
Ngọc Tiểu Thiên cảm giác bên cạnh truyền đến một sức mạnh, thân mình của y căn bản không nghe sai khiến, trơ mắt mà nhìn chân mình hung hăng hướng xuống đá vào khuỷu tay của Ngọc Thiết Quý
Lập tức
Vang lên một tiếng, Ngọc Tiểu Thiên té ngã một cái như chó gặm bùn, bởi vì cước này quá độc ác, căn bản dùng toàn bộ sức lực của toàn thân
Trực tiếp té ngã ra xa rừng cây 5m, bởi vì gần đây vừa mưa một trận, cho nên trong đất bùn còn hơi tơi xốp
Vì thế, Ngọc Tiểu Thiên hoàn toàn giống một con lợn rừng, miệng đâm thẳng vào trong đất bùn tơi xốp, gặm một miệng bùn đất, dưới đất có một vết trượt rất rõ ràng, có cảm giác xe hơi đột ngột phanh xe. Phỏng chừng miệng cũng sưng lên rồi, nhất thời không bò dậy được
Mà cước đó của y cũng đá cho Ngọc Thiết Quý lăn ba bốn vòng trong rừng cây, nhìn phía khuỷu tay, sưng một cục màu xanh tím, cánh tay tê liệt một hồi, dường như không phải của mình nữa
- Thiết Quý, Tiểu Thiên không sao chứ?
Ngọc Đinh Đang nôn nóng đến suýt khóc, hô nói
- Còn chưa chết được, anh em, đánh nó tàn phế
Ngọc Tiểu Thiên quát, vừa mở miệng, đột nhiên cảm giác trước mắt có gì đen đen bay tới, vang lên một tiếng, cái miệng thối vốn gặm ít bùn lập tức bị một đống bùn bẩn nhét đầy miệng
- Đống bùn này chỉ là cho mày một chút trừng phạt, nếu còn dám mắng người, lần sau cái đầu của mày sẽ không còn được thấy cái miệng, hừ
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vừa rồi tiện tay cúi xuống nắm lấy một nắm bùn rồi dùng như Tiểu Lý đao
Cho nên, trực tiếp làm cho miệng của Ngọc Tiểu Thiên toàn bộ bưng kín. Y u o vài tiếng, bởi vì trong miệng nhét đầy bùn cũng nói không ra chữ
Giống như ngay cả yết hầu của bị chặn lại, nhất thời không thở được, đến mức liều mình mà duỗi ngón tay móc họng. Ngọc Kiều Long ở một bên khẩn trương qua đó giúp đỡ móc họng
Cảm giác truyền tới mấy luồn sức mạnh, Diệp Phàm ánh mắt nhíu lại, vừa xoay người, một cước đá cho Ngọc cẩu Ngọc Đỉnh Ngưu kêu thảm bay ra xa 5m
Y trực tiếp đụng vào mấy cây lan trúc thô cứng, nhưng không đụng gãy lan trúc, chỉ có điều khi Ngọc Đỉnh Ngưu trượt tới hạ bộ lan trúc thì con người dường như mềm liệt
Dường như trước mắt đột nhiên hiện ra một đống vàng bạc châu báu và mấy cô tiên nữ đầy trời, muốn giơ tay nhặt vài cái, ôm vài cô, nhưng tay đã nhấc không lên
Nói là trễ, đó là mau
Diệp Phàm tay phải giơ ngang, từ bên phải bay tới một sợi xích sắt. Đây là sở trường của cô nàng Ngọc ly Ngọc Đinh Đang
Cô này bình thường cũng quấn trên eo một sợi xích sắt thô bằng ngón tay út, chế từ gang cộng với vàng thật dung hợp với nhau, buộc vào bên hông bình thường có thể dùng làm dây lưng
Tuy nhiên, khi đánh nhau, sợi dây lưng xích sắt đó mà kéo ra, có thể dài khoảng 2m. Giơ tay xoay một cái như vậy, lấy cô làm trục, xung quanh 4m đều nằm trong phạm vi mà cô có thể khống chế. Hơn nữa sợi xích sắt đó dùng cũng tương đối túm, nếu bị cô ta túm lấy thì đừng mong thoát thân. Cho nên cũng cho người ta một biệt hiệu quen thuộc, người bị cô ta hãm hại qua đều gọi cô là mỹ nhân rắn
Tuy nhiên, lúc này sợi xích sắt đó dường như mất linh rồi, vốn muốn trực tiếp chụp lấy đầu của Diệp Phàm, nhưng rõ ràng như sắp chụp trúng, nhưng quả thật không chụp trúng, ngược lại sợi xích sắt đó còn bị tay phải của Diệp Phàm bắt lấy trong tay
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, xoay sợi xích sắt, nội tức rót vào, xoáy ngược trở ra. Ngọc Đinh Đang cũng không ngờ kình lực của Diệp Phàm mạnh mẽ như vậy, cứ như một con thuyền nát bị cái bánh quay khổng lồ kéo lấy, toàn thân không phòng bị, bị xích sắt bắt ngược của Diệp Phàm hất lên trên không, trực tiếp đập vào Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng đang độc ác tiến tới tấn công Diệp Phàm
Mà Ngọc Thế Hùng cũng là thu tay lại không kịp, muốn tránh mà không tránh được, bởi vì tốc độ quả thật quá nhanh
Thình thịch một tiếng.
Ngọc Thế Hùng ôm Ngọc Đinh Đang cuộn lại với nhau, trực tiếp lăn vào trong rừng cây mà hôn nhau. Cái này cũng đúng lúc, hai người 1 nam 1 nữ, kết hợp thành một đôi cũng tốt
- Quất chết mày
Kháo Sơn Hổ nổi giận, hiện nay Ngọc Đinh Đang hẳn là vẫn còn giận, một phen đoạt lấy sợi xích sắt trong tay cô, coi như cái roi quất về phía Diệp Phàm.
- Đến rất hay. Đam Mỹ Sắc
Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, thân mình tránh qua một cái, lại xoay người, Kháo Sơn Hổ cảm giác trước mắt giống như có bóng người thoáng qua, muốn thu tay lùi về sau, dường như không kịp rồi, trơ mắt nhìn Diệp Phàm một cước đá vào eo gã
Lập tức
Một tiếng xương cốt nứt ra vang lên rất nhỏ, Kháo Sơn Hổ tuy nói cũng có nền tảng nhị đẳng, nhưng Diệp Phàm người ta là thất đẳng, cũng không phải đơn giản như một cộng một là hai. Một cước đó đá xuống, phỏng chừng cũng có bảy tám trăm cân kình lực rồi
Thân thể cường tráng của Kháo Sơn Hổ mặc dù có cường tráng hơn nữa cũng không có cách nào chịu đựng được. Lần này lại không bay ra xa mấy, chỉ khoảng cách 2m
Tuy nhiên, trên mặt gã toàn là máu, trên đầu sưng một khối to đùng u lên, mắt híp lại thành một đường, phỏng chừng rất khó coi. Gã lập tức ngồi xuống đất không thể bò dậy được nữa
- Ha ha… ăn thêm mấy cước của tao thử xem
Diệp Phàm nhẹ giọng cười gượng, chậm rãi đi đến Kháo Sơn Hổ, giơ chân ra đá nhẹ hai cước, Kháo Sơn Hổ lập tức ngồi sụp xuống, giống như da rồng bị rút gân
- Anh hai dừng tay…
Ngọc Kiều Long đang giúp Ngọc Tiểu Thiên móc cát trong miệng ra, y bị sặc, ho sặc sụa, Ngọc Kiều Long nhất thời còn chưa phản ứng lại
Khi cô bỗng nhiên vừa quay người lại, mới phát hiện tình trạng thê thảm của người anh, đang thét chói tai, giương nanh múa vuốt mà nhào lên, trực tiếp đẩy Diệp Phàm ra, toàn thân chặn ở trước người Kháo Sơn Hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.