Chương trước
Chương sau
- Bác hai, ông nội hỏi cháu có việc gì? Cháu không làm gì ở Thủy Châu, thật đấy.
Lúc này Triệu Tứ giống như một cô gái ngoan ngoãn, rất hiền thục ngồi ở sô fa.
- Thật, thật mà phải gọi đến thằng ranh của nhà họ Cố kia, hay là cậu ấm của Tập đoàn Thiên Đỉnh, ồ, còn cả cô bé của nhà họ Tào nữa, mấy người ăn chơi trác táng
Triệu Quát đột nhiên nghiêm túc.
- Bác, bác hai, bác cử người theo dõi cháu phải không? Cháu chỉ mời bạn bè uống rượu thôi, có làm gì đâu, bác hai nói khó nghe quá
Triệu Tứ tức giận, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Triệu Quát môt cái. Nghe bị người theo dõi trong lòng đương nhiên rất tức giận, huống chi là cao ngạo như tiểu thư Triệu Giai Trinh.
- Còn dám hung hăng à? Cháu to gan nhỉ, vài ngày không gặp đã cứng rắn hẳn lên, dám nổi nóng với bác hai đúng không? Muốn bác cử người đưa cháu đến chỗ bố cháu ở Đông Hải không? Để ông ấy cho cháu ra đảo nếm mùi, hừ!
Triệu Quát quắc mắt, đưa ra một tuyên bố dọa người.
- Xin lỗi bác, cháu, tại cháu có chút bực tức, cháu đã 25 tuổi rồi không phải còn nhỏ. Trong nhà hay trong công ty cháu quản lý cũng rất tốt. Năm trước kinh doanh lãi hơn hai mươi triệu
Triệu Tứ rõ ràng lo lắng, nói nhỏ giải thích, chuyển sang chuyện kinh doanh, muốn hướng sự chú ý của Bác hai sang việc khác.
- Đừng nói sang chuyện khác, năm trước đúng là cháu làm việc trong công ty không tồi, điều này ông đã khen ngợi cháu.
Thằng nhóc họ Cố có tình ý với cháu bác cũng biết, tuy nhiên, Tiểu Tứ, nếu thực sự không có tình ý, cháu không thể đùa giỡn với người khác được. Tình cảm không phải đồ vật này nọ, không thể nói đùa, phải thật lòng mới được. Nếu thực sự có tình ý thì nhà họ Cố cũng tốt, trước kia muốn cùng Tề Thiên của nhà họ Tề, nhưng tiếc là thằng nhóc đó sai lầm, không ngờ dám tự hại mình.
Hừ, mình là tiểu thư của nhà họ Triệu, là người đẹp, ai cũng có thể bắt nạt sao, Tiểu Tứ, cháu chờ xem, thằng nhóc Tề Thiên kia bác sẽ tìm một cơ hội tốt để trừng trị nó, nó không là gì cả
Triệu Quát nói, chính mình bị cuốn vào câu chuyện, lại nói về Tề Thiên.
Tuy nhiên ông lại mỉm cười, nói:
- Tuy nhiên, xem ra cháu cũng không hài lòng với thằng nhóc nhà họ Tề đó. Đừng cho là bác không hiểu, ngày đó Tề Thiên muốn tự làm hại mình không có ai ở bên, chính cháu đã làm gì, đừng tưởng bác hai này hồ đồ, hừ!
- Bác hai, cháu biết cháu sai rồi, nhà họ Tề hay Tề Thiên đều không cần phải nói, không có nghĩa gì, một thằng nhóc thối tha, tự chơi tự hại mình, rất mất phong cách.
Lúc đó ban đầu cũng chuẩn bị làm cậu ta nhục nhã một phen, ai ngờ hắn không tới. Về Cố Thiên Lượng, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi, đến giờ cháu với cậu ta không có gì cả, thật đấy. Cố Thiên Lượng tất nhiên là ưu tú, tuy nhiên không phải là ứng cử viên của Triệu Tứ.
Triệu Tứ lắc đầu, bình tĩnh lại nói.
- Thằng nhóc họ Cố kia còn không được, Tiểu Tứ, cháu nói cho bác nghe, cuối cùng cháu quan tâm đến thằng nhóc nhà nào? Bác hai cũng phải chuẩn bị tốt một chút, ha ha...
Tướng Quân Triệu Quát lập tức không còn nghiêm túc nữa, ra vẻ người lớn, cười cười giống tượng phật Di lặc
- Cháu cũng không còn trẻ, đã 25 tuổi rồi, một năm nữa là 26 tuổi, cũng nên kết hôn thôi. Bác hai cũng muốn bế cháu trai rồi, ha ha...
Triệu Quát cao hứng cười ha hả.
- Bác Hai, bác nhìn bác kìa, cháu còn nhỏ, phải chơi vài năm nữa không việc gì, hiện tại thanh niên 30 tuổi mới kết hôn, cháu chưa đến 25 thật ra mới 24 thôi.
Tuy nhiên, Tiểu Tứ hi vọng bác hai lần sau đừng cử người theo dõi cháu nữa, cháu là người lớn rồi, sẽ không làm việc xằng bậy, điều này bác nên tin tưởng cháu.
Nếu nói cháu đi chơi cùng bạn bè sẽ làm cái gì đó, thì không có khả năng này, Tiểu Tứ là ai, thiên hạ có mấy người đàn ông có thể làm Tiểu Tứ thiệt được.
Nói thật, mọi người là bạn bè, đều biết Tiểu Tứ là tiểu thư của nhà họ Triệu, Tiểu Tứ còn bị người khác bắt nạt sao?
Nói đến đây, Tiếu Tứ lại vênh mặt lên, nói về nhà họ Triệu làm Triệu Quát cũng thấy dễ chịu.
Ông cười híp mắt
- Thật ra không phải bác hai theo dõi cháu, mà là ý của ông nội.
- A, ông nội! Sao lại thế được?
Tiếu Tứ kinh ngạc, thiếu chút nữa đông cứng lại, miệng há hốc, vẻ không tin được.
- Xem, bác biết cháu không tin, Ông cụ nói, Tiếu Tứ là của quý của nhà họ Triệu chúng ta, nghe nói gần đây thành phố Thủy Châu an ninh không được tốt, con phải xem, nếu Tiếu Tứ bị sao ở địa bàn của con, con sẽ bị ta đuổi ra khỏi nhà.
Triệu Quát giả giọng của ông cụ, đùa cho Tiếu Tứ cười khanh khách không ngừng.
- Thấy chưa, nếu cháu bị ai bắt nạt, Bác hai của cháu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Cho nên, bác vì không muốn bị đuổi ra khỏi nhà, mời hai cao thủ của Báo Săn đi theo cháu. Tuy nhiên cháu yên tâm, hai cao thủ này đều là nữ, không trở ngại gì đối với cháu
Triệu Quát cười.
- Cám ơn bác hai, Tiếu Tứ làm bác phải lo lắng. Tuy nhiên bác hai, Tiếu Tứ cố ý đưa công ty từ Bắc Kinh đến Nam Phúc này để phát triển, bác xem thế nào?
Tiếu Tứ ánh mắt thay đổi, kéo áo Triệu Quát, cười nói. Đương nhiên, Tiếu Tứ có ý để Triệu Bá làm thuyết khách cho mình.
- Đến Thủy Châu? Nhưng không được tốt, Tiếu Tứ, bác hai cháu giờ ở vịnh Lam Nguyệt, đây cũng là địa bàn của bác, cháu đến cũng không sao.
Tuy nhiên, gần đây ông cụ nói, xem ra còn lâu mới thay đổi, bác hai khả năng sẽ thay đổi, không thể ở đây lâu.
Cho nên, nếu bác đi rồi, cháu ở Thủy Châu nếu có người bắt nạt thì sao, cho nên, người trong nhà sẽ rất lo lắng
Triệu Quát vẻ mặt đầy yêu thương nói.
- Sẽ không sao đâu bác hai, sợ cái gì chứ? Hiện nay là xã hội có pháp luật, vả lại, anh họ Triệu Côn đang làm sư trưởng ở sư đoàn dã chiến số 1 Mặc Hương đó thôi. Từ Mặc Hương đến Thủy Châu chỉ mấy tiếng đi xe, nếu sau này có đường cao tốc thì một cuộc điện thoại, anh ấy có thể đến Thủy Châu ngay, có gì phải lo lắng đâu
Tiếu Tứ đắc ý nói.
- Việc này... Để bác tính, cháu tự nói với ông nội đi, chỉ cần ông không phản đối, bác hai sẽ ủng hộ cháu cả hai tay? Tiểu Tứ, bác hai đặc biệt quý cháu.
Triệu Quát cuối cùng gật đầu.
- Vâng, cảm ơn bác,
Tiếu Tứ cười, tuy nhiên lại hỏi:
- Bác hai, bác sẽ đi đâu? Nghìn lần đừng đến biên giới Tây Tạng, xa quá. Tiếu Tứ sau này muốn đến thăm bác hai cũng khó. Hơn nữa, Tây Tạng lại lạnh, Tiếu Tứ không thích, hay là đến phía nam thì tốt, sơn thủy hữu tình, ấm áp hơn Bắc Kinh.
- Cái này không có quyết định, bác hai không thể nói, có lẽ quay về Bắc Kinh. Tiểu Tứ, cháu đừng nói lung tung.
Triệu Quát dặn dò, nghĩ đến việc gì đó, quay đầu lại hỏi
-Tiểu Tứ, lúc cháu từ Ngư Dương đến đây, thằng ranh Diệp thế nào?
- Thằng ranh Diệp, thằng ranh Diệp nào nhỉ?
Tiếu Tứ hơi giật mình, thầm nghĩ "Không ổn, xem ra chuyện tối qua bác hai đã biết rồi, bởi vì có hai nữ vệ sĩ, bác hai có bốn mắt thì có gì là không biết chứ". Tuy nhiên, Triệu Giai Trinh giả vờ không hiểu, định nói dối.
- Còn nói dối bác. Trước cửa trường Đảng sao lại nói thế. Thật ra bác nghe thấy cháu cùng cô gái nhà họ Mai cãi nhau. Còn không biết xấu hổ, những cái đó đều nói ra
Triệu Quát như cười, nhìn chằm chằm vào Tiếu Tứ.
- Cái này, bác, bác hai, bác đừng nói bậy.
Tiếu Tứ đỏ mặt, cổ cũng đỏ hết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Muốn bác nói ra sao? Vệ sĩ của Báo Săn cũng không phải là ngồi không, người ta đã nghe rất rõ ràng
Triệu Quát nói tiếp.
- Thật ra không có gì, chính là cô bé họ Mai kia làm cháu giận, nên cãi nhau vài câu
Tiếu Tứ thản nhiên muốn làm việc này đơn giản đi.
- Còn nữa, chuyện thanh niên bọn cháu bác mặc kệ. Tranh cãi thì tranh cãi, tuy nhiên cô bé Tiếu Tứ của bác cũng không dễ bắt nạt đúng không? Chẳng lẽ không cãi được cô bé họ Mai kia, không thể để người khác xem thường chúng ta.
Triệu Quát đột nhiên cao hứng
Làm Tiếu Tứ không hiểu ra sao cả, nhìn miệng bác hai giống như đang tranh cãi cùng Mai Diệc Thu vậy.
Vì tranh ai, chẳng lẽ bác hai ám chỉ mình tranh giành Diệp Phàm với cô bé họ Mai kia sao? Mắc cỡ quá. Chỉ là một cậu nhóc ở một thị trấn nghèo có gì mà tranh, Tiếu Tứ đây không thèm để mắt đến.
Cô lườm bác hai một cái:
- Một thằng ranh nghèo, một quan nhỏ, có gì mà tranh.
- Ha hả, không có gì tranh. Tuy nhiên, tối qua giống như cậu nhóc Diệp Phàm đó uống rượu với cháu
Triệu Quát đưa ra một chủ đề khác.
- Dạ, là cháu muốn cho hắn không chịu nổi
Tiếu Tứ vội vàng trả lời.
- Đẩy ngã cậu nhóc đó?
Triệu Quát không bỏ qua.
- Vâng, bị chúng cháu chuốc cho mấy chục bình, xem ra không thể chịu được, cười khanh khách...
Tiếu Tứ mỉm cười.
- Ha ha...
Triệu Quát cười gượng, nói:
- Tuy nhiên hai nữ vệ sĩ nói sau đó cháu cùng cô bé họ Tào đưa hắn vào phòng.
- Là hắn đưa vào phòng, hắn...
Tiếu Tứ áy náy vừa hở ra, mặt ửng đỏ, thầm nghĩ "Hắn đưa hai đứa mình vào phòng, chúng mình đều không biết gì, mà hắn cũng không khác gì, ba người đều say, không thể làm gì được. Tuy nhiên, buổi sáng hình như không phát hiện cái gì bất thường, nếu làm gì đã có dấu vết, chẳng lẽ hắn đã xóa. Không, thân thể mình chẳng lẽ mình không cảm thấy được?"
Tiếu Tứ cắn môi, có chút hoảng hốt, đầu cúi xuống, không dám nhìn bác hai.
- Hắn cũng không đi ra, hình như đến mãi buổi sáng các cháu mới từ phòng đi ra, Tiếu Tứ, cháu có sao không chứ?
Triệu Quát thản nhiên hỏi.
- Không... Không có việc gì, mọi người đều say, đều ngủ không biết gì, còn có thể có chuyện gì?
Tiếu Tứ vội vàng nói cũng không dám nhìn bác hai nữa.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.