Chương trước
Chương sau
- Vẫn còn kịp? Trừ độc là phải dùng thiết bị chuyên dụng, đơn giản nhất mà nói cũng phải dùng một cái nồi trừ độc mới được. Nông thôn các anh làm phương pháp sản xuất thô sơ, tráng qua nước nóng thế là không được, căn bản không tiêu trừ được một vài loại vi khuẩn chịu được nhiệt......
Thang Khang Thành đúng là có trách nhiệm.
Diệp Phàm lập tức ngăn lại:
- Cám ơn chuyên gia Thang nhắc nhở, chẳng qua, biện pháp trừ độc của tôi tương đối đặc biệt, không phải là dùng nước nóng, đương nhiên lại càng không phải dùng áp lực, là như vậy. Nguồn: https://trumtruyen.com
Diệp Phàm vươn tay ra, kẹp lên một cây kim khâu, điều chỉnh thuật dưỡng sinh vận hành khí sau dùng một tia nội kình từ đầu ngón tay bắn ra trừ độc, đương nhiên chuyện này cũng chỉ có đại sư quốc thuật mới làm được.
Nội kình là loại khí tức tự nhiên nhất trên đời này, không hề có chút ô nhiễm. Kim châm của Diệp Phàm cũng cần dùng loại biện pháp này mới có thể bảo trì trạng thái, so với cái gì mà nồi trừ độc càng hữu hiệu hơn vì đây là tinh khiết thiên nhiên.
Động tác của Diệp Phàm lúc này làm cho mọi người trong phòng ồ lên.
- Cậu bảo là trừ độc vậy mà chỉ cần lấy tay bôi vào một chút là được rồi? Hừ!
Tào Mai Phương liếc mắt nhìn Diệp Phàm giận dữ, quay sang nói với Tống lão gia tử:
- Cha, cha nhìn xem, phương pháp thô sơ vậy không thể thử, hắn dùng là cái gì. Như vậy cũng có thể gọi là trừ độc sao, nếu là kim châm đi vào lây nhiễm khiến cho bệnh phát làm sao bây giờ? Ngàn vạn lần không thể thử.
- Giáo sư Thang, anh nói sao?
Tống lão gia tử lên tiếng, thật ra thì trong lòng hơi nghi ngờ, bởi vì phương pháp trừ độc Diệp Phàm quá không thể tưởng tượng nổi, quả thực là làm người ta không thể tiếp nhận.
Đừng bảo là Tống lão gia tử thầm cằn nhằn, mọi người trong phòng trừ Diệp Phàm thì căn bản không ai tin.
Tống Trinh Ngọc cũng theo phản xạ có điều kiện khẽ rút chân về. Chẳng qua Tống lão gia tử dù sao cũng đã thấy nhiều chuyện lạ nên quay san hỏi ý kiến chuyên gia Thang Khang Thành.
- Phương pháp trừ độc này đúng là khó hiểu, nói là trừ độc căn bản không thể. Nếu như Tống lão thật muốn thử phương pháp châm cứu thô sơ của đồng chí Diệp Phàm này thì để tôi bảo Tiểu Lý cầm kim đem tới bệnh viện tiêu độc rồi dùng cũng không muộn.
Thang Khang Thành đưa ra một biện pháp, chẳng qua trong giọng nói cũng ý tứ phản đối Tống lão gia tử thử biện pháp này.
- Trinh Ngọc, ý của cháu thì sao?
Tống lão gia tử quay đầu hỏi cháu gái.
- Không được! Trinh Ngọc, tuyệt đối không thể thử, nếu là phá hủy chân làm sao bây giờ? Con làm ở đài truyền hình, lão gia tử càng không thể thử.
Tào Mai Phương nói hơi dồn dập.
- Con...... Con...... Vậy trước tiên cứ đem châm tới bệnh viện trừ độc thử lại lần nữa. Mẹ! Chân này cho châm vài cái chắc là không có vấn đề gì lớn. Diệp Phàm cũng không hại chúng ta, anh ấy là người tốt, có lẽ biện pháp của anh ấy thật sự hữu dụng.
Tống Trinh Ngọc liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đồng ý để thử.
Cô làm vậy dĩ nhiên là muốn tranh thủ cho Diệp Phàm một cơ hội biểu hiện. Nếu như hôm nay Diệp Phàm mất đi cơ hội này, trong mắt Tống gia hắn sẽ không còn giá trị gì.
Tống Trinh Ngọc biết, với gia thế nhà mình, khi so sánh tình yêu với lợi ích thì ích lợi sẽ được ưu tiên.
Cho nên, Diệp Phàm sau này muốn vào Tống gia là tương đối khó khăn. Diệp Phàm có cái gì, một chút ưu thế cũng không có.
Hắn muốn gia thế không có gia thế, muốn cự phú cũng không thể, Tống Trinh Ngọc trong lòng tuy nói chất phác, nhưng cũng không ngu ngốc, đảo mắt thì quyết định lập tức.
Diệp Phàm nếu như có thể mượn cơ hội này chữa hết chân đâu của mình, sau đó càng tiến một bước nếu như có thể trị lành bệnh cũ của ông nội thì ít nhất có thể lưu lại trong lòng ông nội một ấn tượng tốt.
- Vậy thì thử đi!
Tống lão gia tử gật đầu, chẳng qua khẩu khí hơi có vẻ thất vọng. Ông ta vốn cũng hy vọng vào phương pháp châm cứu của Diệp Phàm vì hôm qua thấy hắn cắm kim vào bàn trà rất kinh người.
Chẳng qua hôm nay vừa nhìn phương pháp trừ độc của Diệp Phàm, hi vọng trong lòng Tống lão gia tử thoáng cái tản đi chín phần.
Bây giờ có thể đồng ý còn để cho Diệp Phàm thử, đơn giản là nhìn vào mặt mũi cháu gái Tống Trinh Ngọc. Hơn nữa châm vào chân có vấn đề gì cũng không phải rất lớn, chuyên gia Thang bên cạnh có thể tức thì xử lý.
- Thật xin lỗi Tống lão, kim khâu của cháu rất đặc thù, dùng nồi trừ độc không có hiệu quả. Biện pháp của cháu là tổ truyền, tin hay không là tùy mọi người. Nếu đồng ý thử thì cháu lập tức bắt đầu, nếu không yên lòng thì lập tức rời đi. Chẳng qua, cũng xin mời Tống lão gia tử tin tưởng, cháu tuyệt sẽ không hại Trinh Ngọc.
Diệp Phàm chân thành.
- Cái này......
Tống lão gia tử liếc nhìn Diệp Phàm rồi lại nhìn sang chuyên gia Thang, đối với vấn đề này có lẽ nên tin chuyên gia.
- Cháu thử!
Tống Trinh Ngọc cắn răng một cái, lại duỗi thẳng chân ra. Tống Trinh Ngọc biết, cơ hội trôi qua rồi biến mất, nếu như chờ ông nội thay đổi chú ý thì Diệp Phàm sẽ phải ra về, vậy thì sau này chuyện hai người không có hy vọng.
- Hừ! Hi vọng cậu đừng đem chân Trinh Ngọc châm hư, nếu không, Tào Mai Phương ta tuyệt không đáp ứng.
Tào Mai Phương thấy không cách nào ngăn cản, mặt cương lên, hừ nói.
- Dì Tào, việc này dì cứ yên tâm, chân Trinh Ngọc tuyệt đối không có chuyện gì.
Diệp Phàm trấn định nhìn Tào Mai Phương, đảo mắt lại nói tiếp:
- Cháu nghĩ sau này dì Tào muốn cháu ra tay thì chắc cháu cũng không còn hứng thú. Phương pháp châm cứu này rất phiền toái, một lần châm hao phí tinh lực rất lớn, khoảng chừng muốn một tháng mới có thể khỏe trở lại.
- Hừ! Chờ xem.
Tào Mai Phương hừ lạnh.
- Mai Phương, chớ nói, Diệp Phàm tới trị chân cho Trinh Ngọc nhà chúng ta.
Tống Sơ Kiệt mới từ trên lầu xuống nói đỡ.
Thật ra thì Tào Mai Phương cũng không phải là không nói đạo lý, khinh bỉ người nghèo, chỉ là nếu như liên quan đến nhà mình thì khác.
Sau khi dung hợp thuốc, nội kình, và thuật châm cứu, sau một giờ trên mặt của Diệp Phàm đã đầy mồ hôi.
Hai giờ sau.
- Có thể tắm chân rồi.
Diệp Phàm thu châm, gật đầu nói.
- Tôi tới đây.
Tào Mai Phương mang bồn nước đi ra ngoài, tự mình rửa chân cho Trinh Ngọc, vừa rửa vừa hỏi đau hay không.
- Trinh Ngọc, em thử một chút xem có thể bước đi hay không. Chẳng qua mới vừa khôi phục, để đi được còn phải hai ngày nữa.
Diệp Phàm cười nói.
Tống Trinh Ngọc khẽ gượng dậy, vịn vào Tào Mai Phương đứng lên bắt đầu đi cà nhắc. Lúc đầu không dám dùng sức, sau đó đi được vài bước dần quen hết một vòng nhỏ trong đại sảnh khiến mọi người trố mắt.
- Thổ châm thần kỳ!
Tống lão gia tử thở dài, nhìn vào bắp đùi của mình lại dâng lên hi vọng.
- Diệp tiên sinh, châm của anh có phải là do kim loại mài ra không?
Thang Khang Thành bắt chuyện, cảm thấy thổ châm này đúng là thần kỳ.
Mới vừa rồi chân của Tống Trinh Ngọc còn phù máu đọng, bây giờ lại thấy hiệu quả rõ ràng. Loại châm này nếu có thể đem về bệnh viện Đệ Nhất của Thủy Châu kết hợp châm cứu trị liệu trung y của bệnh viện sẽ càng hiệu quả.
- Không rõ ràng lắm, tôi mua được từ một cửa hàng. Nghe chủ quán nói khoác là gia thế y làm nghề y đã truyền mấy trăm năm, hiện giờ trong nhà khó khăn nên nhịn đau bán đi.
Lúc ấy tôi còn tưởng rằng gặp phải tên lừa gạt dùng châm giả để gạt tiền, chẳng qua cũng không đắt, một bộ chỉ có mấy trăm nên cắn cắn răng mua.
Sau đó thì thấy nó rất tốt, đã dùng được mấy lần, hiệu quả cũng tạm được
Diệp Phàm nói hư hư thật thật, dĩ nhiên không phải là thật vì bộ châm này là nhặt trong cổ mộ triều Đường ở đập nước Thiên Thủy.
Tại sao nói là nhặt được.
Lúc ấy người của đập Thiên Thủy sau khi đào mộ cổ ra thì tranh nhau mở ra lấy đồ, còn châm được giấu trong một cái hộp gỗ.
Đám người thôn đập Thiên Thủy sau khi lấy đi mấy thỏi bạc thì vất cái hộp và cuốn thẻ tre là bản chép tay của Biển Thước đi.
Mà may là lúc ấy Nhị Nha Tử thấy hay hay nên nhặt về, sau khi mở thẻ tre thấy rất nhiều hình nam nữ xxx nên giấu để xem trộm.
Nếu không, sao đến lượt đồng chí Diệp Phàm sửa mái nhà dột.
- A! Có thể cho tôi xem không?
Thang Khang Thành cười nói.
- Không có gì ly kỳ, ông muốn xem thì xem đi.
Diệp Phàm mỉm cười đẩy tới.
- Tiểu Diệp, cháu nhìn chân của ông có hi vọng trị liệu không vậy?
Tống lão gia tử hỏi, quay đầu nhìn về Tào Mai Phương nói:
- Bưng một ít điểm tâm lên, tất cả mọi người đói bụng rồi.
- Sớm chuẩn bị xong rồi, hạt sen bánh trôi.
Tào Mai Phương nhỏ giọng đáp, cũng không dám ngăn trở nữa.
- Để cháu kiểm tra xem.
Diệp Phàm nói, nửa giờ sau hắn ngẩng lên:
- Như vậy đi, cháu thử trước một chút, nếu như ngài có phản ứng nói rõ vẫn còn có hi vọng, nếu như không có phản ứng vậy thì nói rõ không có hiệu quả gì.
Ăn xong điểm tâm.
Diệp Phàm lại dùng tay khử độc cho kim châm, làm hại mí mắt Tào Mai Phương nhảy lên. Điều trị chân của Tống lão gia tử hoàn toàn khác với chân của Trinh Ngọc. Trinh Ngọc thuộc về bị trật, bắp chân Tống lão gia tử là bệnh mãn tính, ngay cả bệnh viện lớn đều nói khó có thể trị tận gốc, có khi vô cùng đau đớn chỉ có thể đeo bình truyền thuốc.
Chẳng qua Tống lão gia tử đã không tỏ vẻ phản đối, Tào Mai Phương và Tống Sơ Kiệt, cho tới mấy người Thang Khang Thành cũng không dám mở miệng, chẳng qua công tác cấp cứu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này Diệp Phàm duy nhất dùng năm cây kim đi vào, từ từ bức ra nội kình thông ruột rỗng như tiêm nhiệt đi vào
Tạo thành một luồng khí nóng nhằm mục tiêu là vết thương của Tống lão gia tử.
Diệp Phàm đương nhiên là bức ra mồ hôi to như hạt đậu, đây là mánh lới của hắn để khiến Tống lão cảm động.
Hôm nay càng ra sức, Tống lão gia tử sẽ càng cảm động, Tống lão gia tử một khi cảm động thì bản thân sẽ càng có không gian hoạt động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.