Chương trước
Chương sau
Làm ra chuyện lại là một con trâu nước lớn, con vật này chắc là muốn đòi đường vì cả mặt đường rộng rãi bị chiếc Wrangler chiếm hết nên thân thể khổng lồ của nó không thể nào đi qua, cứ thế ủi vào xe khiến động cơ rú lên.
- Thú vị a thú vị! Ngưu ca. Ngay cả lão nhân gia ngài cũng thích xuân sắc khôn cùng ư, ha ha ha.
Diệp Phàm cười phá lên, quay sang liếc Đinh Hương Muội:
- Tìm cho nó một con trâu cái đi, nếu không cũng quá thiệt thòi rồi.
- Không đứng đắn, hừ!
Đinh Hương Muội hừ một tiếng, hung hăng, thậm chí có thể nói là nghiến răng nghiến lợi cầm lấy cổ hắn nhéo mạnh làm hét lên một tiếng.
- Xem anh sau này còn dám như vậy không? Nếu như không phải là trâu bò mà là người thì mất thể diện chết rồi.
Đinh Hương Muội mắng.
- Có xá gì, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, anh là vậy đấy.
Diệp Phàm nhăn nhở mấy câu rồi lái xe trên đường làm hại chú trâu nước không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nhìn vào con cự thú bằng sắt, lắc lắc đầu.
Nó đương nhiên không rõ, hiểu rõ thì thành tiên rồi.
Sau khi Diệp Phàm đến Mặc Hương thì tới thăm hai vị lão ca Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần rồi tiếp tục đi Thủy Châu.
Đinh Hương Muội sau khi xuống xe thì nhìn hút về bóng xe Diệp Phàm thở dài:
- Anh Phàm. Chắc thời gian thân mật giữa hai chúng ta cũng chẳng còn lâu nữa. Anh cũng chẳng ở mãi Ngư Dương, có lẽ lần đi học này trở về anh sẽ bắt đầu thăng chức. Khi đó chúng ta cũng sẽ kết thúc, ai.
Đinh Hương Muội có chút mất mát đánh xe trở về, cô đâu phải là đi tham dự lễ ăn hỏi của đứa cháu mà là đi đưa tiễn Diệp Phàm.
Đến Thủy Châu thì đã buổi tối, Diệp Phàm tiện đường đánh xe về Sở Thiên các Diệp phủ của mình.
Hắn dừng xe ở dãy cửa hàng dưới chân núi, hai an ninh lập tức bước lên cung kính hỏi, Diệp Phàm cũng vui vẻ trả lời rồi ném cho hai bao Trung Hoa khiến hai an ninh liên tục cảm ơn không dứt, Nhìn phủ đệ thấp thoáng dưới bóng cây cổ thụ Diệp Phàm xuống xe, dứt khoát đi bộ lên trên núi.
Từ rất xa đã thấy một bóng người động như thỏ chạy, lúc yên lặng như xử nữ, quyền cước biến hóa thuần thục đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
Một lúc lâu, bóng người dần dần rõ ràng, là Trần Khiếu Thiên.
- Quyền cước quả nhiên không tệ! Trần lão, chiêu thức của ông hình như càng tinh luyện, có phải đã có khuynh hướng khôi phục công lực?
Diệp Phàm vỗ nhẹ tay tán thưởng.
- Công tử quá khen, ngài trở lại rồi.
Trần Khiếu Thiên đang đứng trong sân múa Thái Cực quyền dưới một gốc cây, thật ra thì lão đã sớm phát hiện Diệp Phàm, chỉ là đang cao hứng nên không dừng tay nên dứt khoát biểu diễn cho hắn xem.
- Trần lão, sau này gọi tôi là Phàm tử được rồi, ngài là tiền bối, chúng ta còn phân biệt gì nữa.
Diệp Phàm tương đối chân thành. Tuy gặp gỡ với Trần Khiếu Thiên chưa lâu.
Nhưng bản tính của lão cũng làm hắn thấy gần gũi, lần trước Trần Khiếu Thiên nói là lạy Diệp Phàm làm chúa công, lúc đó hắn cũng có ý nghĩ như vậy.
Tuy nhiên bây giờ theo thời gian thì tình cảm càng lúc càng sâu sắc, cảm thấy Trần Khiếu Thiên giống như thân nhân của mình nên Diệp Phàm cũng không muốn duy trì quan hệ trước kia nữa.
- Không được! Công tử, Trần Khiếu Thiên ta phải gọi ngài là chúa công, bây giờ có thể gọi là công tử đã là tiến bộ rất lớn. Làm người phải thủ tín, không thủ tín không thể đứng thẳng, tôi nghĩ công tử cũng không nên đẩy tôi vào bất nghĩa?
Trần Khiếu Thiên tương đối trang trọng, còn đáp ứng gọi công tử.
- Vậy cũng tốt, tùy ông. Thương thế của Trần lão khôi phục thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, đối với kiểu người thời xưa này, giải thích với lão cũng vô dụng.
- Lục đoạn Khai Nguyên coi như ổn định được rồi. Chỉ là muốn khôi phục thất đoạn sẽ khó khăn, cả đời này chắc là vô vọng rồi,ai.
Trần Khiếu Thiên thở dài.
Đối với người si mê võ thuật như Trần Khiếu Thiên mà nói, thực lực thụt lùi quả thật là đau đớn.
Tuy nhiên cũng không thể tránh được, may mà còn giữ được lục đoạn, nếu không thì còn thảm hơn.
- Trần lão, tôi biết ông không an lòng về lời ủy thác của sư phụ. Ông yên tâm, chuyện Trần Vô Ba tôi sẽ đi một lần, nói thật với ông bây giờ tôi đã đạt tới Khai Nguyên thất đoạn, tin tưởng 10 năm nữa sẽ tới bát đoạn, thậm chí cửu đoạn. Đến lúc đó tôi sẽ khiêu chiến với Trần Vô Ba đại sư. Tuy nhiên không biết Trần Vô Ba bây giờ như thế nào? Trần lão có hỏi qua hay chưa.
Diệp Phàm nói rất kiên quyết.
Hắn lo là nếu chừng mười năm nữa mình đi khiêu chiến thì lỡ ra Trần Vô Ba đã quy tiên rồi thì còn khiêu chiến cái gì nữa.
Năm tháng không tha người, cho dù là đại sư quốc thuật siêu cao cũng phải xuống suối vàng, sinh lão bệnh tử vốn là vòng tuần hoàn của thiên đạo, chẳng ai có thể tránh khỏi.
Trần Vô Ba cùng đồng trang lứa với sư phụ của Trần Khiếu Thiên, Trần Khiếu Thiên đã 56 tuổi.
Trần Vô Ba dù nói thế nào cũng phải trên 76 tuổi, 10 năm nữa là 86 tuổi, người có thể sống đến khi đó hay không cũng khó nói.
- Người có họa phúc sớm tối, trăng có khi tròn khi khuyết, Trần Vô Ba năm nay tính ra cũng đã 80 tuổi, 10 năm nữa cũng 90 tuổi, với tình trạng sức khỏe của ông ta sống đến 100 tuổi cũng không thành vấn đề.
Công lực ông ta chắc cũng đã đạt tới bát đoạn Tiệt Lưu. Người tu luyện võ công lực càng cao thì năng lực thích ứng bản thân cũng càng mạnh.
Tuy nói cơ thể biến chất nhưng nội kình tinh thuần làm chậm đi sự biến đổi của cơ năng.
Đây chính là lý do vì sao Trần Vô Ba đã 80 tuổi nhưng nhìn mới như một ông lão 50 tuổi.. Cao thủ bát đoạn trở lên thì xác suất sống đến 100 tuổi là rất lớn, chỉ có ngã bệnh hay bị thương nặng thì không nói.
Cho nên ta tin tưởng với tài năng của công tử thì Trần Vô Ba sớm muộn cũng trở thành bại tướng dưới tay.
Nói thật, công tử là người duy nhất trong thiên hạ mà mới 19 tuổi đã đạt tới thất đoạn, nếu như nói ra có thể chấn động Hoa Hạ.
Ha ha ha.
Trần Khiếu Thiên đột nhiên cười phá lên, chắc là thấy được hi vọng.
- Trần lão, tôi nói chuyện này liên quan đến ông. Nếu như muốn chiến thắng Trần Vô Ba, thì phải hiểu được sở trường của ông ấy. Cổ nhân từng nói, biết người biết ta trăm trận không nguy.
Diệp Phàm thâm ý sâu sắc.
- Ha hả, công tử, đời này ta đã không thể chiến thắng Trần sư thúc, chỉ hi vọng ở công tử. Cho nên, về công phu ẩn tàng trong Trần thị Thái Cực quyền ta sẽ dần đưa cho cậu. Ta nghĩ Trần thị Thái Cực quyền chỉ có thể người thiên tài như công tử mới phát huy.
Trần Khiếu Thiên cũng phóng khoáng, không hề tuân thủ môn quy.
- Ừ! Cũng tốt! Chẳng qua, tôi còn hy vọng có thể khôi phục công lực cho Trần lão đến thất đoạn đỉnh cấp. Ông nhìn xem cái này có thể khôi phục ông khôi phục cảnh giới không.
Diệp Phàm mỉm cười lấy ra một chiếc hộp gỗ.
- Bên trong là cái gì?
Trần Khiếu Thiên chưa mở, tâm tình có chút kích động. Nếu như Diệp Phàm nói có trợ giúp khôi phục cảnh giới của mình thì đồ trong đó chắc chắn là trân bảo.
- Nghe nói là Giao sâm ngàn năm, sinh ra trong đáy biển sâu ngàn mét. Theo truyền thuyết là mọc từ phân và nước tiểu giao long, là kỳ vật trong thiên hạ.
Tuy nhiên giao long có lẽ chỉ có ở trong truyền thuyết mà thôi.
Diệp Phàm cũng không tin tưởng lắm.
- Giao sâm ngàn năm hẳn là vật chí dương. Tôi nghe sư phụ từng nói qua là trên thế gian làm gì có rồng.
Chỉ là đáy biển có một loại động vật cũng có thể gọi là rồng, thật ra là khủng long thời cổ đại.
Con vật này dài tới mấy chục mét, gần giống với rắn biển nhưng trên đầu có sừng nhỏ, giống như giao long mà người hiện đại vẫn nói. Đương nhiên là nó không thể bay lượn, chỉ là một loại rắn cường đại trong biển mà thôi.
Toàn thân của nó đều là bảo vật, giá trị dinh dưỡng rất cao.
Vì thế mà hải sâm mọc từ phân và nước tiểu của nó nhất định là đại bổ vật. Nhưng muốn khôi phục cảnh giới cho ta là không thể nào, còn phải phối hợp với rất nhiều loại thuốc mới được.
Trần Khiếu Thiên chậm rãi, nói ra làm Diệp Phàm mở rộng tầm mắt.
- Trần lão, ông nhìn hoàn thuốc này có thể giúp ông khôi phục cảnh giới?
Diệp Phàm lấy ra Lôi âm cửu long hoàn.
- Hoàn thuốc này giống như hoàn thuốc có thể trợ giúp đề thăng công lực trong truyền thuyết, xin hỏi công tử, nó tên là gì?
Vẻ mất mát trong mắt Trần Khiếu Thiên bay sạch mà đột nhiên bắn ra tinh quang.
- Lôi âm cửu long hoàn, là do một dương một âm hai loại tinh hoa Thái tuế hợp chế mà thành, đương nhiên, còn phải cộng thêm mười mấy dược liệu khác. Tôi đã thử qua rồi, từ cao thủ ngũ đoạn trở xuống có thể trợ giúp họ đột phá qua hai tiểu cảnh giới, lục đoạn thì chưa thử qua. Đương nhiên hoàn thuốc cho lục đoan cũng yêu cầu rất cao.
Diệp Phàm cũng không giấu diếm.
- Biết đâu hoàn thuốc này có thể giúp ta khôi phục đến thất đoạn, tuy nhiên ta đoán năng lượng ẩn chứa trong đó rất lớn. Đến lúc đột phá cảnh giới cần phải chuẩn bị rất tốt nếu không thân thể sẽ không chịu được.
Kiến thức Trần Khiếu Thiên quảng bác, lập tức hiểu ngay tác dụng phụ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
- Không sai! Trần lão nói hoàn toàn chính xác. Chờ ông khôi phục đầy đủ thì tôi sẽ đưa một viên. Đương nhiên tỷ lệ cũng phải nâng cao mới có thể khôi phục công lực.
Diệp Phàm cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.