Chương trước
Chương sau
-Chuyện của các anh mới vừa rồi Bí thư Hạ cũng đã báo cáo qua, cô ấy nói hi vọng tôi không báo lên cấp trên, xử lý nội bộ là được rồi.
Vậy chúng ta hiện tại sẽ mở một cuộc họp Đảng ủy tạm thời, không làm ghi chép chính thức. Chủ tịch thị trấn Tạ chuyển đi 10 vạn mua xe, vậy anh phải kiếm năm vạn bổ sung vào chỗ còn thiếu.
Còn dư lại năm vạn Bí thư Hạ đã lên thành phố kiếm được một chút tiền về cũng không cần bổ sung. Bí thư Thái mới vừa nói đồng ý trả lại ba vạn, chuyện này coi như xong......
Tối nay tôi nghiêm túc phê bình các đồng chí, sau này phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng xem chuyện của dân chúng như trò đùa.
Các vị thử nghĩ xem, nếu quả thật để bọn họ thọc đến thành phố vậy cũng thì quá mất mặt, hậu quả chắc hẳn các vị cũng rõ ràng, tôi không nói nhiều.
Lần này nhân cơ hội xây dựng Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, Bí thư Hạ cũng nói với tôi rất nhiều chuyện, muốn nhân cơ hội này toàn diện mở rộng sửa sang lại những con đường nhỏ cấp thôn của thị trấn Quy Hồ nối liền với con đường chính đại lộ Lâm Tuyền.
Đây là chuyện tốt, là một việc lợi nước lợi dân. Các vị đều là lãnh đạo trọng yếu của thị trấn Quy Hồ, chẳng lẽ không muốn nhìn thấy dân chúng có cuộc sống yên ổn?
Một khi kinh tế phát triển, cuộc sống người dân nâng cao, lãnh đạo thượng cấp cũng sẽ coi trọng.
Các đồng chí có ý kiến gì với suy nghĩ này của Bí thư Hạ không, có thể mạnh dạn nói ra, bây giờ chúng ta coi như mở cuộc thảo luận dân chủ, nói thoải mái.
Diệp Phàm mỉm cười tự nhiên.
Thái Mao Lợi bày tỏ thái độ đầu tiên:
-Chủ nhiệm Diệp, tôi đồng ý với đề nghị Bí thư Hạ. Lúc này không sửa đường còn chờ đến lúc nào, thị trấn Quy Hồ chúng tôi không thể bỏ qua cơ hội này.
-Được! Rất tốt, bí thư Thái nhiệt tình như vậy, đây là việc tốt, chứng tỏ nguyên tắc giai cấp của bí thư Thái còn rất mạnh, tư tưởng hiểu được sẽ biến thông, biết làm phúc cho dân chúng......
Diệp Phàm thuận miệng tán dương nói.
-Diệp...... Chủ nhiệm Diệp, tôi cũng đồng ý. Tôi là người phân quản nông nghiệp, dân chúng có thể có đường tốt mà đi cũng có thể kéo nông nghiệp phát triển mạnh, có lợi cho công tác khai triển nông nghiệp mỗi thôn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phó Chủ tịch thị trấn phân quản nông nghiệp Phượng Bảo Sơn hơi chần chờ một chút, mịt mờ liếc mắt nhìn khuôn mặt hắc khí của Tạ Trụ Sơn, cũng cố lên gân biểu lộ thái độ.
Y thấy nhìn tình hình này không biểu lộ thái độ nhất định là không được, nếu như Chủ nhiệm Diệp báo cáo chuyện mình tham ô tiền sửa đường lên cấp trên, có thể không mất chức, bởi vì số tiền này không chảy vào túi riêng của mình, tuy nhiên, rất có thể bị xử phạt, nghiêm trọng có lẽ mất mũ cũng bình thường.
Nghe nói Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình có Phí Mặc cường đại chống đỡ, cuối cùng còn không phải bị Chủ nhiệm Diệp báo cáo cho Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn lột mất mũ, bây giờ còn đang trong ngục giam hát "Nước mắt sau song sắt". Mình không thể so sánh với Hoàng Hải Bình.
-Tôi hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của Chủ nhiệm Diệp và Bí thư Hạ, cuộc sống của nông dân quá khổ rồi, nếu như ngay cả đường cũng không có mà đi thì mấy Đảng ủy viên chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, trong lòng tôi thật sự hổ thẹn!
Bạch Gia Sơn dứt khoát biểu lộ thái độ, lại len lén liếc nhìn Tạ Trụ Sơn.
"Xem ra Bạch Gia Sơn là một đối tượng có thể lôi kéo"
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ.
Tất cả mọi người trong phòng đều chăm chú nhìn chằm chằm Chủ tịch thị trấn Tạ Trụ Sơn.
-Chủ nhiệm Diệp, mặc dù nói tôi đã điều động một phần tiền của thôn Tiền Đường, thôn Cổ Cẩu để đặt mua xe. Tuy nhiên chiếc xe Santana tôi lái trước kia vốn đã vượt qua niên hạn báo hỏng mấy năm rồi.
Hơn nữa đường đi của thị trấn Quy Hồ chúng tôi thật sự hư hỏng, cho dù là xe mới cũng không dùng được mấy năm đã thành xe phế liệu.
Tôi làm như vậy cũng là vì công tác, nếu như không có xe xuống nông thôn, đi huyện hội họp gì đó cũng không thuận tiện, nếu làm lỡ chuyện lớn thì phiền toái.
Hơn nữa, cho dù có điều động một chút tài chính sửa đường cũng là có nguyên do. Chuyện này ở Ngư Dương chúng ta cũng không phải không có tiền lệ, có thể nói là nhìn mãi quen mắt, cũng không xem là gì.
Tạ Trụ Sơn ỷ có anh họ Tạ Cường Trưởng ban Bộ chỉ huy quân sự chống đỡ. Y cũng không thèm đặt Diệp Phàm trong mắt. Lời nói hết sức ngông cuồng, cũng bất chấp cảm giác của Diệp Phàm.
Sắc mặt Hạ Giai Trinh nhất thời khó coi, khi đang muốn phát biểu Diệp Phàm đã hừ lạnh một tiếng nói:
-Chủ tịch thị trấn Tạ, xem ra anh tham ô khoản tiền của thôn Tiền Đường là có lý do phải không? Người ta khó khăn lắm dựa vào quan hệ tình cảm lấy được mười mấy vạn sửa đường, con đường đó anh cũng nhìn thấy rồi, xe căn bản không cách nào đi qua được. Anh lại có thể đại ngôn phát biểu, nói là có nguyên nhân. Nếu như quan viên nào cũng làm việc giống như như anh, vậy dân chúng làm sao mà sống, còn có hi vọng gì, anh căn bản không xứng làm Chủ tịch thị trấn.
-Chủ nhiệm Diệp, anh nói quá nghiêm trọng rồi. Tạ Trụ Sơn này chẳng qua chỉ dịch chuyển 10 vạn, có người còn chuyển mười mấy vạn thậm chí mấy trăm vạn mấy ngàn vạn thì sao chứ? Hơn nữa số tiền này tôi cũng không nhét vào túi tiền của mình, cũng là vì việc công. Nếu làm việc công cũng phạm pháp, vậy hóa ra toàn bộ Hoa Hạ này là tội nhân. Còn cái gì không xứng chức, Tạ Trụ Sơn này khảo hạch hàng năm đều là ưu tú, có chỗ nào không xứng chức chứ?
Tạ Trụ Sơn lúc này thật giống một tên đồ tể, công khai chống đối Diệp Phàm.
-Xem ra một vài đồng chí nào đó trong chúng ta có thành kiến rất lớn về tư tưởng, các vị căn bản không đứng trên lập trường lợi ích của người dân.
Đối với là chuyện này tôi vốn có ý nghĩ trị bệnh cứu người, muốn cho một số đồng chí phạm sai lầm cơ hội để thay đổi, cho nên chỉ muốn xử lý trong nội bộ là được. Nếu Chủ tịch thị trấn Tạ đã đề xuất làm chuyện chung, vậy chúng ta cứ giải quyết công khai đi.
Diệp Phàm càng nghiêm túc, quay đầu nói với Phượng Bảo Sơn:
-Phó Chủ tịch thị trấn Phượng, anh làm người ghi chép, ghi lại toàn bộ những lời đồng chí Tạ Trụ Sơn vừa nói.
-Hừ!
Tạ Trụ Sơn hừ một tiếng, Phượng Bảo Sơn khổ sở nhìn Diệp Phàm, lại len lén liếc nhìn Tạ Trụ Sơn, không dám nhích người đi lấy sổ ghi chép.
-Sao vậy? Đồng chí Bảo Sơn không rõ thân phận của mình có phải không? Nếu quả thật như vậy, để tôi đề nghị đảng ủy khu kinh tế suy nghĩ bố trí công tác lại cho đồng chí.
Ngôn từ của Diệp Phàm lại càng sắc bén, giống như kim châm hướng về phía Phượng Bảo Sơn vốn đang do dự.
-Diệp...... Chủ nhiệm Diệp, tôi đi lấy bút và sổ ngay.
Phượng Bảo Sơn cũng không dám dông dài, lập tức chạy ra ngoài, không lâu sau cầm sổ ghi chép hội nghị trở lại.
-Họ Diệp kia, anh thật sự muốn giải quyết việc chung có phải không?
Tính tình đồ tể của Tạ Trụ Sơn bộc phát rồi, y chưa từng bị tức giận như thế ở Ngư Dương, cho nên, người này cũng bất chấp tất cả, công khai chống đối lãnh đạo khu kinh tế Diệp Phàm.
-Anh cứ nói đi?
Diệp Phàm rút ra điếu thuốc, sau khi châm lửa bình tĩnh liếc nhìn Tạ Trụ Sơn.
-Hừ! Tôi xem anh có thể làm gì tôi? Móa nó!
Tạ Trụ Sơn nhíu lông mày, còn mắng một câu lời thô tục, bắt đầu quyết ăn thua đủ rồi.
-Tôi có thể làm gì anh chứ? chẳng qua…
Diệp Phàm dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn mấy người, giọng nói đột nhiên lớn lên:
-Nếu đồng chí Tạ Trụ Sơn vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, đồng chí đã không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thị trấn thị trấn Quy Hồ nữa. Tôi lấy thân phận bí thư Đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền thận trọng tuyên bố, đồng chí Tạ Trụ Sơn tạm thời bị cách chức, tiếp nhận điều tra của Ủy ban kiểm tra, cục Công an, phòng Tài vụ của Khu kinh tế Lâm Tuyền. Chức vụ Chủ tịch thị trấn chức tạm thời do đồng chí Bạch Gia Sơn đảm nhận.
Diệp Phàm vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
Tạ Trụ Sơn lại càng tức giận, quát:
-Mẹ kiếp, đồ nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh cũng dám giáo huấn lão tử. Lão tử nhìn xem, xem ai có thể bãi miễn chức vụ của lão tử, hừ.
Tạ Trụ Sơn đột nhiên nghĩ đến bất mãn của Tạ Cường đối với Diệp Phàm, đương nhiên chính là chuyện Trang Hồng Ngọc được Diệp Phàm điều đến Khu kinh tế Lâm Tuyền, cảm thấy nếu đối đầu với Diệp Phàm, anh họ Tạ Cường không thể không giúp mình. Cho nên, thoáng cái mạnh bạo lên, ngay cả lời thô tục cũng quăng ra.
-Chưa đủ lông đủ cánh, anh nói thêm câu nữa.
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
-Chính là không có đủ lông đủ cánh chứ thế nào? Đoán chừng mẹ cậu cũng không dài lông….ha ha ha.
Tạ Trụ Sơn đột nhiên cười sằng sặc, giống như người điên, đoán chừng bị Diệp Phàm chọc giận rồi.
-Bốp….
Một tiếng vang thật lớn.
Mọi người cảm giác như hoa mắt, thân hình khổng lồ của Tạ Trụ Sơn đã bay ra hơn hai thước, trên môi đầy vết máu.
- Chủ tịch thị trấn Phượng, ghi chép lại, Tạ Trụ Sơn trong hội nghị đảng ủy công khai ô nhục lãnh đạo, không phục tùng khuyên can của tổ chức, một mình tham ô khoản tiền 10 vạn cho mình hưởng thụ, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc sống của dân chúng thị trấn Quy Hồ, chuyện này nhất định phải nghiêm túc xử lý, tôi sẽ báo cáo lên Bí thư huyện ủy Cổ chuyện này......
Diệp Phàm hừ nói, thu hồi quả đấm.
-Được..... được, tiểu cẩu Diệp Phàm, ngươi cứ chờ đấy.
Tạ Trụ Sơn cố chịu đau, bò dậy, xông ra ngoài.
Đêm khuya.
Bên trong phòng làm việc của Hạ Giai Trinh vẫn sáng đèn.
-Chủ nhiệm Diệp, chuyện này càng làm loạn càng lớn, cái tát của anh không nhẹ, có thể tạo ra Tạ gia quần công hay không?
Hạ Giai Trinh hơi có chút lo lắng, nhíu chặt chân mày.
-Quần công, có lẽ có, tuy nhiên anh tin tưởng, Tạ gia cho dù muốn công kích anh cũng không dễ dàng, anh là người bình sinh hận nhất người mắng mẹ mình, ai dám mắng mẹ anh cho dù là hoàng đế lão tử cũng phải tát y một cái, hừ!
Diệp Phàm tức giận mắng.
Sáng ngày thứ hai, tin tức lớn nhất Ngư Dương được truyền ra. Phó Chủ tịch huyện Diệp kiêm chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền tát Tạ Trụ Sơn Chủ tịch thị trấn thiếu chút nữa rớt răng cửa, có người nói Phó Chủ tịch huyện Diệp là người thô kệch, động thủ động quyền, đánh thuộc hạ.
Cũng có người nói Phó Chủ tịch huyện Diệp là nam nhi thẳng tính, vì dân làm chủ, còn có người nói chân tướng thật ra là Phó Chủ tịch huyện Diệp và Tạ Trụ Sơn tranh giành nhân tình, cuối cùng không hợp mới tung quyền đánh nhau, cũng có người nói là Chủ nhiệm Diệp xuống nông thôn kiểm tra, khổ nỗi Chủ tịch thị trấn Tạ Trụ Sơn chiêu đãi không chu toàn, bao tiền lì xì quá nhỏ, cuối cùng trong cơn tức giận......
Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn truyền ra càng ngày càng tà, đến cuối cùng đương nhiên là chấn động cả quan trường Ngư Dương.
Đương nhiên, trái lại người của thị trấn Quy Hồ về căn bản đều hiểu được Tạ Trụ Sơn nuốt tiền sửa đường, bị Chủ nhiệm Diệp chính trực giận đến mức tát một cái hộc máu, Chủ nhiệm Diệp là vị quan tốt, vì dân làm chủ vị. Những điều này là do Trương Khiêu Tam tuyên truyền khắp nơi, bởi vì ngày thứ hai sửa đường lại bắt đầu rồi, bọn họ vừa sửa đường vừa lẩm bẩm Chủ nhiệm Diệp tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.