Chương trước
Chương sau
Hạ Giai Trinh suy nghĩ linh tinh, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cũng không nói những chuyện đó, lo lắng nói:
-Sau này không biết làm thế nào. Ài, chỉ là Tạ Trụ Sơn đó không dễ làm việc chung.
Em đến thị trấn Quy Hồ mấy ngày, chỗ nào cũng bị quản chế. Trong 5 đồng chí của hội nghị Đảng ủy thì có ba người nghe lời y. Sau khi tiếp nhận em muốn tiếp tục thi hành kế hoạch của đồng chí Liễu Chính, tuy nhiên Tạ Trụ Sơn hình như có suy nghĩ của mình.
Y cũng không đặc biệt nhiệt tình với chuyện sửa đường, thời gian trước khi Liễu Chính còn đang ở đấy, y cũng chỉ giả vờ, hiện tại Liễu Chính vừa đi, Tạ Trụ Sơn cho rằng em đoạt chiếc ghế Bí thư của y, cho nên cứ gây khó dễ với em.
Sáng hôm nay em chủ trì cuộc họp Đảng ủy lần đầu tiên, thương lượng sửa đường làm thế nào phát động quần chúng, kèm theo một chuỗi các con đường nhỏ có liên quan đến Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, nếu đã có cơ hội tốt thì nên lợi dụng.
Ai ngờ Tạ Trụ Sơn lập tức sai mấy Đảng ủy viên khác của y nhảy ra ngăn cản, nói là thị trấn Quy Hồ đã không chịu nổi gánh nặng, có thể sửa con đường chủ đạo đã rất tốt rồi.
Đường nhỏ ở nông thôn quan tâm đến làm gì. Cho dù là rải đá vụn, san bằng cũng không có bao nhiêu tác dụng đề cao tốc độ kinh tế.
Em giải thích hồi lâu cũng vô dụng, kết quả không khó tưởng tượng. Năm Đảng ủy viên trong Đảng ủy thị trấn, ba phiếu phản đối, một phiếu vứt bỏ quyền, ài… Chủ nhiệm Diệp, anh nói xem, có phải em không thích hợp giữ vị trí bí thư của thị trấn nữa. Em là một cô gái, không có uy tín, không ai tin, có phải không làm được chuyện gì hay không?
Hạ Giai Trinh lộ ra vẻ như đưa đám.
-Đừng nóng vội, em vừa tới, người khác còn chưa hiểu em, chuyện này là bình thường. Chúng ta có thể từ từ, thử cấu kết với các Đảng ủy viên, tranh thủ thông cảm của bọn họ. Đương nhiên, đối với một số phần tử ngoan cố thì phải chọn lựa biện pháp cần thiết, hạ thủ tuyệt đối không hàm hồ gì cả.
Diệp Phàm nói xong, trong mắt tràn đầy nghiêm nghị.
-Ài, đúng là khó khăn! Tạ Trụ Sơn là người của Tạ gia Ngư Dương, nghe nói là em họ của Tạ Cường. Em làm sao dám hạ thủ với y?
Hạ Giai Trinh lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.
-Ha ha, nếu như không dễ hạ thủ đối với y, chúng ta sẽ tìm cách khác, làm y mất quyền lực toàn diện là được. Giai Trinh, sau này anh không cho phép em dùng loại phương thức tự làm mình tổn thương để dày vò bản thân. Em tin anh đi, ở Ngư Dương em còn có anh đứng sau lưng ủng hộ, ngày mai anh sẽ tới thị trấn Quy Hồ, nói chuyện với ba Đảng ủy viên kia, hừ! Nếu bọn họ thật sự không thức thời, anh cũng phải suy nghĩ loại bỏ. Người muốn ngồi lên vị trí của Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta rất nhiều.
Diệp Phàm lộ vẻ mặt lạnh lùng.
-Anh… ủng hộ em!
Hạ Giai Trinh lẩm bẩm. Trong lòng buồn bực, thầm nghĩ, anh không kéo em xuống là được rồi, còn chịu ủng hộ em. Ban đầu khi đề cử, anh đã phản đối em trước mặt Bí thư Cổ, làm sao chịu ủng hộ em, nhất định là nói lời dễ nghe dụ dỗ tôi.
-Cám ơn!
Hạ Giai Trinh nhỏ giọng nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, khẽ nói:
-Chủ nhiệm Diệp. Anh cho em dựa một lát được không?
-Dựa….Được.
Diệp Phàm hơi sững sờ, đỡ lấy Hạ Giai Trinh, để cô ta dựa vào bả vai mình, hai người dựa vào nhau trên giường, cứ im lặng như vậy, không ai nói chuyện, chỉ có một loại không khí khó hiểu bao phủ, không nói rõ được, hai người đều mơ hồ có cảm giác.
-Em gọi anh một tiếng Diệp đại ca được không?
Hạ Giai Trinh lẩm bẩm nói.
-Tùy em.
Diệp Phàm nói.
-Anh Diệp. Anh nói phụ nữ lăn lộn quan trường có phải khó hơn hay không?
Hạ Giai Trinh lo lắng nói.
-Nếu so sánh với đàn ông, đúng là khó khăn rất nhiều. Một số đàn ông sắc tính chưa đổi, thường xuyên quấy rầy các em. Tuy nhiên anh tin cùng với tiến bộ xã hội, vị trí của phái nữ đang từng bước đề cao. Hiện tại quốc gia không phải đã sớm đề xướng nam nữ bình đẳng, chẳng qua cũng cần phải có một quá trình tiến dần, anh nghĩ mùa xuân của các em sớm muộn sẽ đến thôi.
Diệp Phàm nhẹ giọng an ủi.
-Hi vọng như anh nói!
Hạ Giai Trinh ấp úng, cuối cùng vẫn phải không hỏi Diệp Phàm tại sao phản đối chuyện mình đảm nhiệm Bí thư thị trấn Quy Hồ.
Sáng ngày thứ hai.
Lôi Thản tiên sinh của "Cổ Lưu Các" Thủy Châu đến.
-Lôi tiên sinh, thứ màu trắng nửa đêm xuất hiện ở nhà ngài gần đây có làm loạn không?
Diệp Phàm hỏi.
-Nó rất ít ra ngoài làm loạn. Thật ra thì cũng chưa tới mức gọi là làm loạn, chỉ lấy trộm một số đồ chơi trẻ con, cũng không nguy hại đến người nào trong nhà.
Tuy nhiên có một thứ đồ thần bí như vậy, còn chưa làm rõ, người trong nhà lúc nào cũng lo sợ khối cương thi thần bí đó phát sinh biến hóa gì đó.
Thật ra theo phương diện nghiên cứu khoa học mà nói chuyện đó không có khả năng, cương thi chỉ là một loại thi thể không thối nát mà thôi, cũng không thể sống lại thật sự.
Ngoài mặt Lôi Thản nhìn như bình thản, thực sự trong lòng tương đối lo lắng, có lẽ là sợ cha mình bắt y hỏa táng khối cương thi. Người này yêu đồ cổ điên cuồng, thật là hiếm có.
-Được! Qua tháng này tôi sẽ đến Thủy Châu học tập, đến lúc đó phải xem xem rốt cuộc là đồ vật thần bí gì.
Diệp Phàm cười cười, liếc mắt nhìn Lôi Thản cả người mặc đồ cổ trang lại nói:
-Không biết Lôi tiên sinh lần này tới chuẩn bị đầu tư bao nhiêu.
-Nhiều như vậy đủ chứ!
Lôi Thản xòe ra ba đầu ngón tay.
-Được! Có 300 vạn, hơn nữa Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi bỏ ra 100 vạn, tổng cộng 400 vạn mới có thể làm du lịch hình thức tìm tòi bí mật. Tôi tin tưởng tìm tòi bí mật hoàng tuyền địa phủ nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều du khách yêu thích mạo hiểu tìm đến, đến lúc đó Lôi tiên sinh cứ đợi mà đếm tiền, ha ha ha.
Diệp Phàm cười sảng khoái.
-Tôi không có hứng thú đếm tiền, chủ yếu chỉ muốn làm rõ "Mặc Châu nhị lang" và "Thủy Châu nhị phu" rút cuộc là chuyện gì. Trong lịch sử, thật ra có rất nhiều chỗ truyền kỳ và thần bí, các nhà khảo cổ học tại sao luôn thích thú tìm kiếm cổ mộ và những bộ xương người chết không biết mệt, hay chỉ vì chữ "Bí" làm cho thích thú. Từ sâu trong đáy lòng nhiều người luôn không yên bình, chưa tìm hiểu được rõ ràng sẽ không bỏ qua.
Lôi Thản vừa nhắc tới tìm tòi bí mật đồ cổ thoáng cái hai mắt đã sáng bừng, giống như biến thành một người khác.
"Ài! Người này chơi đồ cổ đến điên mất rồi"
Diệp Phàm ngầm thở dài một tiếng, cười nói:
-Được! Lôi tiên sinh không để ý đến tiền bạc, nhưng tôi là người phụ trách Khu kinh tế Lâm Tuyền, dù sao cũng phải lo lắng cho cuộc sống của mười mấy vạn dân chúng nơi này.
Tôi cần tiền, có lẽ có người nói Diệp Phàm này là một người thô tục, điểm này tôi không hề để ý, chỉ cần có thể giúp cho cuộc sống của mọi người tốt hơn một chút, cho dù là chuyện khó khăn, thô tục thế nào tôi cũng sẽ làm, ha ha ha…
-Chủ nhiệm Diệp không phải là tục nhân, hoàn toàn ngược lại, anh là một người có phẩm chất cao thượng, có thể chân chính làm một vị quan tốt lo lắng cho nhân dân, có lẽ có người cho rằng Chủ nhiệm Diệp chọn lựa phương thức không thỏa đáng, thật ra tôi muốn nói một câu của vĩ nhân "Bất kể mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuột thì là mèo tốt".
-Ha ha ha….
Bên trong phòng làm việc vang lên tiếng cười thoải mái của hai người. Thật ra Lôi Thản nhìn qua cũ kỹ, kỳ thực rất hiện đại.
Tuy nhiên khi nói với Tạ Đoan và Mâu Dũng ở trấn Lâm Tuyền về chuyện tu sửa khai phá Chung Húc Thánh Quân cung ở Quỷ Anh Than thành hạng mục du lịch, hai người đều ra sức ngăn cản, chính vì không muốn trả tiền.
-Chủ nhiệm Diệp, người Lâm Tuyền chúng tôi ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, làm gì còn tốn công phu bỏ tiền mua vé vào Hoàng tuyền địa phủ gì đó, chẳng qua là một sơn động bình thường lại thêm mấy bộ hài cốt mà thôi.
Vừa nghe nói thị trấn Lâm Tuyền phải bỏ ra 100 vạn, Tạ Đoan đã biến sắc, thương lượng với Mâu Dũng một lát, nhất quyết giữ chặt túi tiền, không bỏ ra đồng nào.
-Tôi cho rằng Chủ tịch thị trấn Tạ nói rất đúng, một số danh sơn đại châu cũng bởi vì Ngư Dương chúng ta quá vắng vẻ, căn bản không thu hút được du khách.
Hạng mục này đầu tư mấy trăm vạn đến lúc nào mới thu hồi được vốn? Nếu không có ai tới mấy trăm vạn có thể bị trôi theo dòng nước.
Chủ nhiệm Diệp, anh cũng biết, danh tiếng thị trấn Lâm Tuyền dễ nghe, cái gì là khu kinh tế, thị trấn trung tâm trấn….
Thật ra tài chính cũng rất khó khăn, gần đây chuyện mở rộng đường, rồi xây mới trạm xe còn không kiếm đâu ra tiền, chứ đừng nói đến mù quáng đầu tư vào tìm tòi bí mật hang động gì đó.
Mâu Dũng nói thẳng không ngại ngần, cũng không coi trọng hạng mục này.
Diệp Phàm vốn tính toán khu kinh tế ra 100 vạn, thị trấn Lâm Tuyền bỏ ra 100 vạn, cộng thêm 300 vạn của Lôi Thản tổng cộng có 500 vạn là có thể làm được.
Hơn nữa bởi vì nơi này ở thị trấn Lâm Tuyền, mặc dù Lôi Thản không để ý đến tiền bạc, cho nên Khu kinh tế Lâm Tuyền và thị trấn Lâm Tuyền mỗi nơi chiếm ba thành cổ phần, Lôi Thản trái lại chỉ chiếm bốn thành cổ phần. Sau này có thu hoạch thì đợi đếm tiền là được. Ai ngờ ánh mắt Mâu Dũng và Tạ Đoan lại hẹp hòi như vậy, chỉ nhìn thấy số tiền đầu tư trên trăm vạn trước mắt, không nghĩ đến lợi ích thu được lâu dài sau này.
Có lẽ hai người bọn họ cũng nghĩ đến, một là hai người cũng không thể ở Lâm Tuyền lâu dài, đối với Mâu Dũng mà nói chỉ là tới đây tìm cơ hội, có lẽ không lâu nữa sẽ rời khỏi, cho nên càng không muốn bỏ ra 100 vạn.
Còn Tạ Đoan cũng có tiền đồ rất tốt trước mặt, đương nhiên cũng không muốn đem một số tiền lớn đập vào hạng mục trong thời gian ngắn không có bao nhiêu thu hoạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Thu nhập du lịch cần phải đầu tư lớn, nhìn thấy hiệu quả kinh doanh tương đối chậm. Hơn nữa ở thị trấn Lâm Tuyền làm hạng mục tìm tòi bí mật hang động như vậy nguy hiểm tương đối lớn, đến lúc làm tốt lại rơi vào tay người khác thì khóc không ra nước mắt, cho nên Tạ Đoan và Mâu Dũng căn bản không coi trọng hạng mục này.
-Bí thư Mâu, Chủ tịch thị trấn Tạ, nếu thị trấn Lâm Tuyền các anh không muốn đầu tư vào hạng mục này. Tôi cũng không thể làm gì khác hơn là chọn lựa phương thức kinh doanh tiến cử hùn vốn.
Tôi sẽ đi mấy nơi thu nạp tài chính, tuy nhiên lời không hay tôi xin nói trước, đến lúc đó nếu doanh lợi của hạng mục này không nhỏ, thị trấn Lâm Tuyền cũng đừng nói nhỏ sau lưng.
Hôm nay bí thư Hạ, bí thư Tống, bí thư Phí đều đang ở đây, cộng thêm hai phó Chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi, chuyện này do chủ nhiệm Đinh ghi chép lại.
Anh ấy sẽ ghi chép một tờ biên bản hội nghị chính thức, sau đó xin mời hai vị ký cho, biểu thị thái độ, tránh cho sau này lại thắc mắc.
Đương nhiên, Chung Húc Thánh Quân cung trước kia do nhân dân Lâm Tuyền xây dựng. Chúng tôi sẽ bỏ ra 80 vạn mua đứt, các vị thấy thế nào?
Diệp Phàm nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tạ Đoan và Mâu Dũng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.