Chương trước
Chương sau
- Người dẫn đầu một người tên là Mã Nhị Cẩu, một người tên là Hồ A Tam. Hai người đều có máu mặt ở đó, liên kết thân thích mấy nhà thành một đoàn giống như muốn làm to chuyện.
Tạ Đoan nói là lấy giáo dục làm chủ, từ từ đả thông tư tưởng bọn họ, nhưng công trình của chúng ta cũng không thể vì con đường chủ Đông Tỏa Dương mà dừng lại được.
Theo quy hoạch thì con đường chủ Đông Tỏa Dương sẽ là cổ họng của Đại quy hoạch Lâm Tuyền, nếu như bị ách tắc sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.
Thiết Minh Hạ lo lắng
Y ngần ngừ một lát rồi nói tiếp:
- Tôi thấy Tạ Đoan và bí thư Mâu đối với chuyện mở rộng Đông Tỏa Dương có kín đáo phê bình nên cũng không nhiệt tình.
Bọn họ vẫn luôn lấy cớ là chuyện mở đường này do phòng xây dựng của khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta làm chủ. Bọn họ chẳng qua chỉ phái mấy người, đến lúc động đến không nói một tiếng, thậm chí có khi còn thì thầm với mấy hộ bị cưỡng chế kia, thật giống như xem náo nhiệt.
Đáng ra chuyện này phải do bọn họ là chủ, chúng ta hiệp đồng.
Thiết Minh Hạ nói tới đây thì dừng lại.
- Lão Hạ, tôi biết Tạ Đoan và Mâu Dũng vẫn phản đối chuyện mở rộng đường, lần trước họp đảng ủy cũng kiên quyết phản đối. Tuy sau đó bị tập thể đè xuống nhưng vẫn cam lòng không muốn, nhưng đây là xu hướng chung rồi, bọn họ đâu thể trì hoãn được gì. Như vậy đi, anh bảo Thiết Hải ra mặt nói chuyện với Mã Nhị Cẩu và Hồ A Tam xem sao?
Diệp Phàm thản nhiên, cũng không ra vẻ khẩn trương.
- Không thể! Chủ nhiệm Diệp, bảo đồn công an ra mặt có thể sẽ có hậu quả ngược, nếu bọn họ làm loạn lên thì phiền toái.
Thiết Minh Hạ nóng nảy, thiếu chút nữa kêu lên.
- Nói cũng phải, lấy cưỡng chế mạnh thì chính là lại lâm vào hạ phong, lực ép vào càng lớn thì đàn hồi càng mạnh. Cán bộ chúng ta sợ nhất là quần chúng kêu oan.
Vậy thì nghĩ biện pháp khác đi, tối nay anh đặt một bàn ở Xuân Hương tửu lâu, tôi muốn mời người ăn cơm.
Về phần Lâm Tuyền, anh gọi điện thoại cho Tạ Đoan, nói tôi yêu cầu trong thị trấn cử ra một phó chủ tịch hoặc phó bí thư cầm đầu tổ làm việc chuyên trách xử lý việc giải tỏa Đông Tỏa Dương.
Chuyện này tuyệt không cho phép kéo dài, nếu như bởi vì kéo dài tạo thành chậm trễ với Đại quy hoạch Lâm Tuyền thì sẽ tìm bọn họ để hỏi.
Trong mắt Diệp Phàm đột nhiên bắn ra một tia hàn quang, thầm nghĩ:
" Xem ra trong lòng Tạ Đoan và Mâu Dũng không phục a! Không phát chút uy thì không được, lại xem chủ nhiệm mình là bùn đất. Lúc cần tiền thì mò tới, lúc có chuyện thì lẩn đi......"
- Được rồi, tôi đi nói một chút.
Thiết Minh Hạ cũng cảm thấy ánh mắt Diệp Phàm biến hóa, thầm nghĩ, " Kỳ quái, ánh mắt chủ nhiệm Diệp làm sao đột nhiên trở nên sắc bén như vậy, thật giống như có ghim người. Cũng tốt, để cho tên kiêu ngạo Tạ Đoan và Mâu Dũng này thành hai con ếch bị ghim một chút cũng tốt."
- Tuyên Thạch, gần đây công trường khai thác đá làm ăn như thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Tốt vô cùng! Bận đến nỗi đến cả ngồi một chút cũng không yên, cả đầu mối đập nước Thiên Thủy đều dùng đá chúng em, công ty Hải Thiên của Mặc Hương rất tốt.
, dự cho khoản tiền 20 vạn vật liệu đá cho chúng em. Cái này em biết là nhìn vào mặt mũi Diệp ca.
Chuyện này thật đúng là được cảm tạ anh, nếu như kiếm tiền thì người nào của thôn đập Thiên Thủy đều có phần, anh luôn ưu ái cho thôn đập Thiên Thủy.
Lý Tuyên Thạch tương đối kích động.
- Vậy thì tốt! Cảm tạ thì không cần. Tôi cũng là từ trong thôn đi ra, mẹ nuôi cũng cần các cậu thường xuyên chiếu cố, nói ra tôi còn cần cảm tạ các cậu. Chút tiền này có là gì, sau này thông đường thì tôi sẽ làm cho Thiên Thủy giàu lên. Tuy nhiên có chuyện cần cậu làm, tối nay tôi mời khách ở Xuân Hương tửu lâu, cậu bảo Tiếu Hổ Thạch và Hồ Thất tới đó cho toi, tôi sẽ chiêu đãi bọn họ, ha ha......
Diệp Phàm nói rất bình thản nhưng Lý Tuyên Thạch nghe xong thì chấn động.
:
- Bọn họ chọc phải Diệp ca rồi phải không, để em ra mặt giải quyết là được. Hai con thỏ này cũng muốn phản rồi, hừ!
Khẩu khí Lý Tuyên Thạch cũng lớn, trước kia Tiếu Hổ Thạch cùng Hồ Thất, Lý gia Lý Đức Quý xưng là Lâm Tuyền tam bá, dùng sức mạnh khống chế một chút tài nguyên cát đá của Lâm Tuyền, Lý Tuyên Thạch không có ý tứ về phương diện này nên cũng không chú ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bây giờ không giống với lúc trước, Lý Tuyên Thạch đứng đầu công trường khai thác cát đá nên dĩ nhiên không để cho hai người kia dính vào.
Hơn nữa gần đây vì tranh đoạt quyền cung cấp cát đá sửa đường mà mấy nhà đã bắt đầu vọng động. Mắt thấy Lý Tuyên Thạch một nhà phát triển an toàn, Tiếu Hổ Thạch cùng Hồ Thất có chút tức tối, Lý Tuyên Thạch đã sớm thông qua Lý Ngưu biết được những biến hóa này.
Lý Tuyên Thạch thân là cao thủ quốc thuật tam đoạn đỉnh cấp, so với Kháo Sơn Hổ còn lợi hại hơn. Bây giờ Lý gia Lý Hoành Sơn lại đã đi Liệp Báo làm lính, còn là Thượng úy Đại đội trưởng.
Vào lễ mừng năm mới khi trở về thì đã hết sức có phân lượng, nên thế lực Lý gia của thôn đập Thiên Thủy vững bước bay lên. Cái này Lý Tuyên Thạch cũng biết, một phần công lao rất lớn là của Diệp Phàm.
Đối với nhị bá của Lâm Tuyền hiện giờ là Tiếu Hổ Thạch và Hồ Thất, Lý Tuyên Thạch chỉ xem như tôm tép mà thôi.
Lý Tuyên Thạch dĩ nhiên không sợ bọn họ, công trường khai thác đá của thôn đập Thiên Thủy căn bản do người của Lý gia khống chế, trong đó có ba bốn hảo thủ nhị đoạn, không cần Lý Tuyên Thạch ra mặt, đám người Hồ Thất dĩ nhiên không thể nào lay động được.
Nghe Diệp Phàm nói muốn chiêu đãi hai hung nhân này, Lý Tuyên Thạch cũng đoán được bọn họ chắc là chọc phải Diệp Phàm.
Lý Tuyên Thạch dĩ nhiên âm thầm cao hứng, đang muốn tìm cớ cảnh cáo hai tên này, vừa lúc có được cơ hội.
Có đại chủ nhiệm Diệp Phàm ra mặt còn có uy lực hơn, người ta chẳng những có quốc gia ở phía sau chống, chủ yếu nhất chính là Diệp Phàm là một cao thủ ngũ đoạn.
Cho dù đứng một hàng Tiếu Hổ cũng chưa chắc đã sợ, đó là còn chưa nhắc tới đoàn trưởng Thiết oai phong của Liệp Báo sau lưng.
Ở trong phạm vi thị trấn thì bọn đầu gấu có thể dựa vào cơ bắp kiếm chút tiền kinh doanh, ở đâu không nói luật pháp mà phải dựa vào quyền đầu ai lớn.
Đơn giản mà nói, một thủ lĩnh chọn trúng đoạn suối nào thì bãi cát chỗ đó là của y.
Mấy người dân lương thiện nào dám chọc những hung nhân này, mặc dù có là mình phát hiện ra trước cũng không dám lên tiếng.
Hơn nữa chính quyền thị trấn cũng thu phí rất ít, đồng thời cũng không để ý mảnh đất đó là ai quản.
Dĩ nhiên, những kẻ đầu gấu này cũng rất biết điều, thường xuyên hiếu kính với đồn công an và lãnh đạo chính quyền. Có khi mấy đồn công an thị trấn lại thành bảo kê cho bọn chúng.
- Không cần, chúng ta bây giờ là xã hội pháp chế, không thể tùy tiện động chân động quyền. Cứ phải không chiến mà thắng mới là thượng thừa, ha ha.
Diệp Phàm cười cúp điện thoại.
Tiếu Hổ Thạch và Hồ Thất nhận được điện thoại của Lý Tuyên Thạch lập tức sửng sốt, trong miệng nhắc tới ba chữ - Hồng Môn yến!
- Hồ Thất, anh nói chủ nhiệm Diệp mời khách rốt cuộc vì cái gì vậy?
Tiếu Hổ Thạch bây giờ quan hệ với Hồ Thất cũng không tệ, có xu hướng kết minh để khai thác công trường đá cát.
- Chẳng phải là làm chỗ dựa cho Lý Tuyên Thạch sao, móa nó, bọn họ ăn thịt dù sao cũng phải lưu miếng súp cho chúng ta chứ, chủ nhiệm Diệp cũng không thể khi dễ người như vậy. Nếu là đường cùng chúng ta dứt khoát liều mạng, ta nhổ vào!
Hồ Thất nhổ toẹt.
- Chém người, anh có thể chém vào người nào. Chủ nhiệm Diệp cũng không cần nói, ngày đó chuyện của Đại Xuyên anh chẳng lẽ còn chưa tỉnh?
Tiếu Hổ Thạch mỉm cười, trong lòng cũng đang chửi Hồ Thất ngu xuẩn.
- Tiếu Đại Xuyên! A! Là chém không được.
Hồ Thất đột nhiên run lên, ngày đó Tiếu Đại Xuyên ở quán cơm Xuân Hương bị Diệp Phàm dùng một đôi đũa gõ gãy xương tay, chuyện này y tận mắt nhìn thấy.
Quyền đầu của Tiếu Đại Xuyên tuyệt sẽ không mềm hơn bao nhiêu so với Hồ Thất, nghe nói từ nhỏ luyện Thiết Sa chưởng, bàn tay dày như da trâu, có thể cắm vào trong chậu than mấy phút. Hồ Thất dĩ nhiên hiểu năng lực của Tiếu Đại Xuyên.
Đã như vậy mà chủ nhiệm Diệp chỉ cần một đôi đũa tre là có thể đánh gãy xương tay của gã, chẳng lẽ đũa trúc còn lợi hại hơn sắt.
Tiếu Hổ Thạch nhắc nhở làm Hồ Thất ngậm ngay miệng lại.
- Đừng bảo là chủ nhiệm Diệp, chỉ cần Lý Tuyên Thạch thôi thì anh đã có được bao nhiêu phần thắng y?
Tiếu Hổ Thạch nói thêm.
- Ai...... Tôi lầm rồi
Hồ Thất cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt xanh xao. Đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói:
- Hình như họ Lý kia có quan hệ rất tốt với Kháo Sơn Hổ, nghe người huyện thành nói Kháo Sơn Hổ còn phải gọi người ta một tiếng là Lý ca. Nếu quả thật có tầng quan hệ kia thì chúng ta nếu như muốn cùng hắn cứng rắn không có gì tốt.
- Tôi nói anh đấy, làm sao càng sống lá gan càng nhỏ. Trong huyện thành cũng không phải là chỉ có một Kháo Sơn Hổ, Ngư Dương tứ đại gia tộc tất cả đều là hổ, Kháo Sơn Hổ nếu như giúp Lý Tuyên Thạch thì chúng ta phải đi tìm hổ khác, ví dụ như Thổ Lão Hổ Phí gia kia tuyệt đối lợi hại hơn Kháo Sơn Hổ Ngọc gia, Tiếu gia, Tạ gia. Ha ha......
Tiếu Hổ Thạch cũng là một người không ngu, phân tích rành rẽ làm Hồ Thất lại phấn chấn.
Người này hô:
- Không sai! Lần trước Vũ Vân của Phí gia có đi tìm tôi. Bất quá sau lưng chủ nhiệm Diệp là quốc gia, điểm này chúng ta cũng phải chịu thiệt một chút.
- Sợ cái gì! Chủ nhiệm Diệp chỉ bất quá là phó chủ tịch huyện, cấp bậc nghe nói còn thấp hơn Phí Mặc. Hơn nữa Phí gia trong tỉnh đều có người, chủ nhiệm Diệp là một người ngoài, chúng ta cũng không cần thiết sợ hãi hắn như thế. Nếu đường cùng chúng ta liên hợp lại kêu oan đi, bây giờ làm quan chỉ sợ cái này, chúng ta viết lên mười mấy phong thơ nặc danh làm thối hắn, làm cho hắn không thể ở Lâm Tuyền phải cút đi. Con mẹ nó.
Tiếu Hổ Thạch chợt sầm mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.