Chương trước
Chương sau
Ừ! phương án cũng không tệ lắm, vừa chú ý đến công ty bản địa Ngư Dương, vừa chiếu cố đến cạnh tranh công bình của công ty bên ngoài, cũng không để lòng người lạnh quá mức.
Tạ Cường gật đầu đầu tiên.
- Ít là thiếu một chút, chẳng qua cũng đành phải như thế, tôi đồng ý với cái nhìn của huyện đội trưởng Tạ.
Tiếu Tuấn Thần nói.
- Cách này cũng có thể.
Phí Mặc gật đầu, y biết, cũng không thể ép Diệp Phàm quá mức, nếu như ép quá thì lực phản kích của tiểu tử này rất mạnh, làm hắn phát hỏa lên cứ một mực đòi giữ công bình thì không để cho công ty bản địa Ngư Dương chút mặt mũi.
Từ đại nghĩa mà nói thì thiên hạ đều làm thế cả, trừ phi hái được cái mũ Diệp Phàm, chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền đổi chủ. Tuy nhiên muốn làm vậy vào lúc này là không thể nào, từ giọng Cổ Bảo Toàn có thể thấy được sự khen ngợi đối với Diệp Phàm.
Chẳng qua Phí Mặc sau khi nói xong thì ánh mắt vô tình quét qua Tiếu Tuấn Thần, chắc cũng tính toán làm sao để đem công ty Nhật Thăng của Tiếu gia gạt đi, mọi chuyện đều do Công ty Võ Thần bên mình ôm hết.
Thật ra thì Tiếu Tuấn Thần cũng có tính toán này, hai người trong lúc vô tình nhìn nhau rồi rất tự nhiên lảng đi, giống như căn bản là không có chuyện này.
- Ừ! Chuyện này cứ định như vậy, đồng chí Diệp Phàm sau khi trở về lập tức tổ chức cho cấp dưới sửa đổi phương án, phát thông báo cho bên ngoài, chuyện này nên sớm không nên trễ, tránh cho phiền toái không cần thiết, đương nhiên, nếu như có công ty cho là thiệt muốn rút lui thì cũng để cho bọn họ rút lui, trong vòng một ngày sau khi phát thông báo. Chuyện sửa đổi kế hoạch ra sao thì tôi tin đồng chí Diệp Phàm sẽ có xử lý thích đáng.
Cổ Bảo Toàn vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.
- Bí thư Cổ, tôi nghe nói Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đã rút vốn rồi?
Ngọc Nhã Chi đột nhiên ném ra đề tài.
Nghe cô vừa hỏi như vậy, toàn thể thường vụ đều nhìn về Cổ Bảo Toàn.
- Ừ! Hiệp nghị rút vốn đều ghi lại.
Cổ Bảo Toàn khẳng định chuyện này là sự thật.
- Nghe nói bản thân đồng chí Diệp Phàm tự mình quyết định, chuyện rút vốn lớn như vậy lại không báo cáo với huyện, cũng không có thông qua hội nghị đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền, hoàn toàn thuộc về hành vi cá nhân của Chủ nhiệm Diệp.
Điểm này tôi đúng là nghĩ không ra, đây là chuyện liên quan đến con số hơn 2000 vạn tài chính! Ngư Dương chúng ta không có 2000 vạn, đồng chí Diệp Phàm làm kiểu như vậy có phải là quá thất trách không.
Phí Mặc cười quỷ dị, lộ ra vẻ tính trước, y chính là trợ lực đốt lửa rồi.
- Bí thư Cổ, loại hành vi này ngàn vạn không được. Nếu như tất cả thuộc hạ đều dối gạt lãnh đạo cấp trên, không phục tùng tổ chức, không hướng tổ chức báo cáo, Ủy ban Nhân dân chúng ta thành cái gì? Đối với hành động liên quan đến 2000 vạn tài chính khổng lồ không làm tròn trách nhiệm, tôi cho là Ủy ban kiểm tra hoàn toàn có thể lập án điều tra.
- Chu Trường Hà cảm thấy cuối cùng đã bắt được cái đuôi Diệp Phàm, l ngay cả lập án điều tra cũng nói ra, vẻ mặt rất nghiêm túc, đúng có khí thế của một bí thư Ủy ban Kỷ luật Bao Công mặt đen.
- Không làm tròn trách nhiệm! Bí thư Chu, anh tại sao phải nói tôi không làm tròn trách nhiệm?
Diệp Phàm cũng nổi giận, người này một mực giở trò, động một chút là muốn lập án điều tra, thật giống như nha môn là nhà y mở.
- Liên quan đến đầu nhập đến tài chính 2000 vạn, chuyện trọng đại như vậy anh cũng không báo cáo với Bí thư Cổ hoặc Chủ tịch huyện Vệ, chẳng lẽ còn cãi sao?
Trước hết anh đã vượt quyền nghiêm trọng rồi, làm sao anh nhìn Bí thư Cổ và tổ chức đảng. Anh không hề còn một chút nguyên tắc giai cấp, không còn vì nhân dân phục vụ, vì quốc gia phát triển xuất lực để cống hiến.
Anh nhìn xem, anh đã đem lại cho Ngư Dương tổn thất đến cỡ nào, nếu như Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền thành công có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của mấy trăm công nhân nhà máy thảm sợi tơ dệt, hơn nữa một năm cũng có thể đem lại mấy trăm vạn tài chính cho huyện.
Chỉ vì anh tự ý quyết định lỗ mãng đã tạo cho quốc gia tổn thất khổng lồ như vậy còn không coi là không làm tròn trách nhiệm sao? Đưa anh vào đại lao đã là nhẹ rồi, hừ!
Chu Trường nghiêm Hà mặt dạy người.
- Ban đầu Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ trao cho tôi quyền độc lập xử lý chuyện nhà máy, có thể tùy tình huống mà làm việc. Chẳng lẽ Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ quăng quyền còn phải thông qua đồng chí Chu Trường Hà sao?
Bọn họ làm việc chẳng lẽ còn hướng đồng chí Chu Trường Hà báo cáo xin chỉ thị? Rồi nói chuyện nhà máy tơ dệt tôi tự có ý kiến của mình, điều kiện duy nhất của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông là mở rộng khu diện tích nhà máy, cơ hồ đến chừng gần gấp đôi.
Trịnh Lực Văn của Cục Chiêu thương, chủ nhiệm Tần của Ủy ban kinh tế thương mại tổ chức một nhóm người điều tra kết luận, nếu như muốn đem khuếch trương nhà máy gấp đôi thì phải đem gần hai trăm hộ gia đình xung quanh đó dời đi, chi phí đền bù chừng hơn 2000 vạn.
Hơn nữa khoản tài chính này Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông sẽ không xuất ra một xu, huyện chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nhập vào nhà máy, không có tiền làm sao bảo người ta dời đi.
Hiện tại đã không phải là niên đại trước kia chỉ cần Ủy ban Nhân dân vừa lên tiếng quần chúng đã nghe rồi, bây giờ là xã hội pháp chế, làm cái gì cũng phải theo pháp luật.
Chuyện Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền tôi tự có biện pháp, chuyện này tôi sẽ một mình hướng Bí thư Cổ báo cáo.
Diệp Phàm thanh âm cũng lớn thêm không ít, khí thế dâng cao.
- Cạch cạch!
Cổ Bảo Toàn nhướng mày, gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc
- Đồng chí Diệp Phàm cần chú ý, đồng chí Chu Trường Hà là đại biểu thường vụ đang thảo luận, anh có thể nói ý kiến của mình, nhưng phải chú ý ngữ khí đối với cấp trên.
Sau khi nói xong liếc Chu Trường Hà, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm nói chính là sự thật, ban đầu tôi cùng Chủ tịch huyện Vệ trao quyền hắn độc lập xử lý chuyện nhà máy dệt tơ
Chuyện này đồng chí Diệp Phàm tuy nói xử lý hơi vội nhưng tôi nghĩ chắc là hắn có lý do. Đối với điều kiện hà khắc của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông thì đối với huyện đúng là rất khó khăn, họ đã không có ý đầu tư, đưa ra yêu cầu rút vốn thì chúng ta cũng không cần thiết níu giữ.
Đầu tư là hai bên cùng có lợi mới có thể làm, hơn nữa chuyện lần này đồng chí Diệp Phàm cũng coi như là đã xuất lực mạnh, Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đầu tư 300 vạn trước cũng không đòi, nói là sẽ bồi thường vì phá hủy hợp đồng
Cổ Bảo Toàn kết luận, đã vậy thì những thường vụ khác cũng không còn có lời gì để nói.
Một đòn cuối cùng của Ngọc Nhã Chi cũng không dậy nổi thanh âm gì, Chu Trường Hà sầm mặt im lặng, Phí Mặc và Tiếu Tuấn Thần có tính toán riêng, hiện tại Diệp Phàm nắm trong tay Khu kinh tế Lâm Tuyền, chuyện gọi thầu công ty nhà mình còn cần phải hắn tương trợ mới được vì thế cũng không lên tiếng. Sau khi hội nghị thường vụ tan cuộc thì Cổ Bảo Toàn nghiêm mặt nói với Diệp Phàm:
- Xế chiều đến tới phòng làm việc của tôi thảo luận với Chủ tịch huyện Vệ.
Hơn 3 giờ chiều, Diệp Phàm mới vào phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn.
- Hừ! Chuyện lần này anh làm không thỏa đáng, đầu tư tài chính 2000 vạn mà anh nói cho ký thì ký. Cũng quá không đem Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta vào mắt, anh không còn có một chút tính nguyên tắc giai cấp, một chút quan niệm tổ chức nào. Còn chuyện gọi thầu, dĩ nhiên phải chiếu cố công ty bản địa vì đây nghĩ cho việc phát triển kinh tế địa phương, đừng có mà nghĩ đến cái gì chánh nghĩa, công bình, cái gì cũng phải trên cơ sở nhất định, còn là chưa chín chắn a!
Diệp Phàm vừa đặt mông xuống thì Cổ Bảo Toàn đã trút cho một tràng.
- Bí thư Cổ, anh phê bình rất đúng. Chẳng qua c huyệnTập đoàn Phi Vân Hồng Kông đầu tư thì anh cũng thấy, người ta căn bản không có thành ý. Thay vì dây dưa làm cả hai đều khổ sở chi bằng dứt khoát, nhưng bọn họ cũng đã nói bồi thường 300 vạn, cái này tôi cũng phải nói một phen lời lẽ.
Diệp Phàm giải thích.
- Anh còn có công có phải không? Ánh mắt không được quá chỉ nhìn chằm chằm vào hiệu quả và lợi ích ngắn hạn, phải nhìn vào lâu dài. Nếu như bơm tiền thành công sau này có thể mang đến bao nhiêu lần 300 vạn, cũng giải quyết được chuyện nhà máy tơ dệt thảm sợi.
Cổ Bảo Toàn giáo huấn
- Bí thư Cổ nói cách giải quyết ra sao, chi phí di dời không thấp, nếu như Ngư Dương chúng ta có thể lấy chừng đó thì tự mình có thể cứu sống nhà máy rồi, còn muốn mời Tập đoàn Phi Vân làm gì?
Diệp Phàm cãi bướng.
- Cái đó thì từ từ tính, chúng ta suy nghĩ sẽ có biện pháp, vậy mà anh một phát cắt đứt.
Tổn thất lâu dài của huyện là không thể đo lường, anh quả thực là tội nhân Ngư Dương, lấy cái nhìn của tôi đem anh trở về làm thôn quan đập Thiên Thủy còn ngại chướng mắt, hừ!
Vệ Sơ Tinh một phát khai pháo.
Giọn cô ta tràn đầy tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm như muốn ăn thịt người, phong độ của Chủ tịch huyện hoàn toàn đánh mất. Bởi vì kinh tế là Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh chủ quản, nếu không khôi phục thì cô ta trực tiếp bị ăn gậy.
- Hừ! Có biện pháp, anh nói biện pháp cho tôi nghe xem. Người ta đều nói lên rút vốn rồi, theo tin tức có thể tin, Tập đoàn Phi Vân bọn họ đã đàm phán với thành phố Phúc Xuân.
Giao thông Ngư Dương chúng ta là một trở ngại rất lớn, kinh tế lại càng thảm hại hơn nữa, bản thân tôi muốn thỉnh giáo Chủ tịch huyện Vệ một chút xem chị có biện pháp gì để kéo lại Tập đoàn Phi Vân.
Diệp Phàm tức giận, thầm nghĩ bà cô này sao mà hung hăng thế, lão tử lại đem ra làm thịt bây giờ.
- Nói chuyện sao vậy, nói với Chủ tịch huyện Vệ như vậy sao! Anh tôn kính lãnh đạo vậy có phải không? Có còn chút tổ chức quan niệm hay không, anh đó, lẽ ra hôm nay trong hội nghị thường vụ tôi phải để cho mọi người kiểm điểm anh nghiêm khắc mới được.
Cổ Bảo Toàn gõ bàn, nghiêm nghị quát Diệp Phàm.
- Shit! Các ngươi hung hăng thì được, lão tử thì không chắc.
Diệp Phàm oán thầm Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh, trên mặt cũng đổi thành bình tĩnh, cười nói:
- Thật xin lỗi, tôi hơi nóng nảy.
- Không quản rồi, ban đầu anh bảo đảm với tôi và Bí thư Cổ, nói là chuyện của nhà máy tơ dệt sẽ do anh làm chủ, chúng tôi cũng đã đáp ứng ủy quyền cho anh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Bây giờ ngược lại thì sao. Tốt! Hôm nay trước mặt Bí thư Cổ, Vệ Sơ Tinh tôi đáp ứng nếu giải quyết xong chuyện nhà máy tơ dệt thì việc quản lý nó sẽ do Khu kinh tế mà không thuộc về Ủy ban kinh tế thương mại huyện.
Vấn đề tiền lương công nhân, phúc lợi, dân sinh, cuộc sống đều do mình anh giải quyết, bất kể thế nào huyện cũng sẽ không nhúng tay.
Hừ! Để sau này anh làm sao? Thật hết chỗ nói. Làm sai rồi khẩu khí còn cứng như thế, quả thực chính là đá hầm cầu vừa thối vừa cứng.
Vệ Sơ Tinh trừng trừng mắt hạnh, thật giống như giận dỗi, lại có thể đem toàn bộ chuyện nhà máy dệt đóng gói cho Diệp Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.