Chương trước
Chương sau
- Đúng…đúng, thượng đế là cái rắm, Tam Thanh đạo tôn, đại ca, nếu thật sự có thể vào đơn vị bộ đội thần bí đó, tiểu đệ này có phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng phải đi Hồng Kông va chạm, nữ cường nhân là cái quái gì, chúng ta là Bá Nhạc thuần phục ngựa, còn không dễ như trở bàn tay.
Tề Thiên thoáng cái thế khí ngẩng cao, hưng phấn đến nỗi ngay cả gương mặt đều đỏ rừng rực.
-Giới thiệu là được, chẳng qua còn phải khảo hạch, nghe nói khảo hạch tương đối khó khăn, tuy nhiên tôi có thể đề cử cậu vào tổ dự bị, từ từ đi, chuyện này không vội, như thế nào đây? Còn có một điểm, chuyện này cấp cơ mật, không được để lộ bí mật nửa câu, ngay cả bạn gái của cậu, nhân tình, cha cậu cũng không được!
Diệp Phàm vô cùng nghiêm nghị.
-Dạ! em sẽ kiên quyết giữ bí mật, tuyệt không tiết lộ nửa câu. Liệp Báo có kỷ luật, tổ Đặc cần lại càng có kỷ luật sắt. Đại ca, lão đầu tử hiện tại cũng không biết anh đang ở trong Liệp Báo, không ngờ đại ca lại là tổ A, chuyện này đại ca nhất định phải giúp em! Tề Thiên này nằm mộng cũng muốn vào bộ đội thần bí, dù chết cũng cam lòng.
Tề Thiên nói chuyện như đinh đóng cột. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Chết chóc cái gì, huynh đệ chúng ta phải sống vui vẻ mới đúng. Tuy nhiên tôi cũng phải nói rõ với cậu, tổ Đặc cần quốc gia càng nguy hiểm, so với Liệp Báo càng nguy hiểm gấp mười lần, đi thi hành nhiệm vụ bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Hơn nữa, nếu cậu thành đội viên tổ dự bị, để có thể trở thành một thành viên chính thức, nhiệm vụ nguy hiểm càng lớn.
Có lẽ còn chưa trở thành đội viên chính thức đã mất mạng, cậu phải suy nghĩ kỹ càng. Đương nhiên, về tổ cơ mật không thể nói với cha cậu, tôi tin cha cậu trước kia làm quan lớn trong quân đội, có lẽ cũng đã được nghe nói tới tổ A Đặc cần.
Chuyện có nên gia nhập bộ đội trái lại cậu có thể thương lượng với cha cậu một chút. Cậu nói là lãnh đạo tổ A nhìn trúng cậu, hỏi ý kiến người nhà là được, không được rò rỉ tôi ra.
Diệp Phàm thận trọng nói.
-Không cần, thủ trưởng! Em thỉnh cầu trở thành đội viên dự bị. Thủ trưởng! Em không sợ chết, em thích cuộc sống như vậy. Da ngựa bọc thây, vinh quang.
Tề Thiên không chút do dự.
-Tốt! Có tin tức tôi sẽ báo cho cậu.
Diệp Phàm cũng vô cùng nghiêm túc nói, khi nói chuyện nghiêm túc, Tề Thiên phải gọi hắn là thủ trưởng.
-Cám ơn đại ca! Tối nay em sẽ chạy tới Hồng Kông, em nhất định sẽ hoàn thành chuyện này. Đại ca chờ tin tốt đi.
Tề Thiên vội vàng, phút cuối cùng cúp điện thoại vẫn không quên dặn dò một câu:
-Đại ca chuyện kia ngàn vạn đừng quên, em chờ
-Ai! Không biết chuyện này mình làm có đúng không nữa?
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm thở dài nói, hai mắt có vẻ mơ màng, giới thiệu Tề Thiên vào tổ Đặc cần, tiền đồ đương nhiên lớn hơn rất nhiều, nhưng lại càng nguy hiểm, từ trong đáy lòng, Diệp Phàm không muốn mất đi hảo huynh đệ này.
-Bí thư Cổ, gần đây chuyện gọi thầu của khu kinh tế đang sôi lên sùng sục, người khen ngợi cũng có, người mắng chửi cũng có. Anh xem, mới vừa rồi đồng chí Ngưu Lập Phú của Ban thông tin đưa tới trên trăm lá thư, tất cả đều là tiếng hô phản đối, hô hào huyện ra mặt can thiệp vào cách làm độc đoán của đồng chí Diệp Phàm, nói là tiền của người Ngư Dương không thể để cho người bên ngoài vớt sạch được, bất lợi cho phát triển kinh tế Ngư Dương, bất lợi giải quyết lực lao động thặng dư của Ngư Dương.
Phó Chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần đưa cho Cổ Bảo Toàn một chồng thư tín.
-Ừ, để tôi xem qua.
Cổ Bảo Toàn không tỏ thái độ, nhanh chóng lật xem, đốt thuốc lá, trầm mặc một hồi, hỏi:
-Lão Tiếu, anh có suy nghĩ gì?
-Từ trình tự gọi thầu công trình đã nói, Chủ nhiệm Diệp làm không có gì đáng chê trách, quang minh chính đại, bây giờ quốc gia đang ra sức ngăn chặn vấn đề ăn bớt công trình, Tích Ninh năm ngoái vì chuyện sửa đường, có mấy quan lớn của Sở Giao thông đã rớt đài.
Tuy nhiên hiện trạng Ngư Dương chúng ta lại làm cho người khác bối rối, lao động thặng dư đặc biệt nhiều
Trên bảng thống kê huyện chúng ta nói lao động thặng dư chiếm hai thành, tôi thấy không dừng ở con số này, ngoài đường đầy những kẻ không có công ăn việc làm, rỗi hơi, những người này dễ gây chuyện nhất, vì không có việc làm, trong túi không có tiền.
Thế nhưng bọn họ lại muốn có tiền tiêu xài, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ăn trộm móc túi, thậm chí đột nhập vào nhà ăn trộm, chuyện cướp bóc tháng trước đã xảy ra rồi.
Tiếu Tuấn Thần cũng không nói mình ủng hộ hay đồng ý, tuy nhiên ý tứ cũng là muốn kiếm nhiều tiền hơn cho huyện.
-Đúng, công trình lớn vượt qua 3000 vạn, nếu để cho người Ngư Dương tiếp nhận, chí ít cũng có thể kiếm về hơn 1000 vạn.
Nguyên liệu, sức lao động, tiêu phí…một khoản thu vào khả quan. Ngư Dương chúng ta đa phần là nông nghiệp, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người.
Dù sao cũng phải để cho bọn họ kiếm cơm ăn, cùng cực dễ sinh biến. Tuy nhiên cách làm của đồng chí Diệp Phàm rất công chính, đạo nghĩa, cậy mạnh cưỡng chế hắn sửa đổi phương án gọi thầu rất có thể sẽ khiến hắn ghét, thậm chí tức giận.
Lúc ấy cũng đã nói, huyện chúng ta cấp cho Khu kinh tế Lâm Tuyền quyền tự do rất lớn, phát huy năng lượng đầy đủ của bọn họ, huyện chỉ giám sát, chuyện này rất khó làm!
Cổ Bảo Toàn thở dài.
Sau khi hút được nửa điếu thuốc, hình như hạ quyết tâm, nói:
-Chuyện này để Hội nghị Thường ủy thường ủy bàn bạc đi, dù sao cũng liên quan đến đại công trình 3000 vạn.
-Bí thư Cổ, Tập đoàn Phi Vân rút vốn rồi.
Tiếu Tuấn Thần vừa đi Vệ Sơ Tinh vội vã đi vào.
-Cái gì? Tại sao?
Cổ Bảo Toàn cả kinh đứng lên, chuyện này là hiện tượng rất hiếm thấy, có thể khiến Cổ Bảo Toàn biểu hiện mất bình tĩnh như vậy.
-Một giờ trước, người phụ trách tạm thời của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông ở Ngư Dương là Tiếu Ngạo Sương nói là nhận được chỉ thị của tổng bộ, nói là xét thấy Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương không thể mở rộng nhà máy như hứa hẹn, mà điều kiện của Ngư Dương cũng không bằng Phúc Xuân, cho nên đề xuất rút vốn.
Vệ Sơ Tinh kích động nói.
-Chuyện này Chủ nhiệm Diệp có báo cáo với cô không?
Cổ Bảo Toàn nhướng mày.
-Không có! Đồng chí Trịnh Lực Văn của cục Chiêu thương mới tới báo cáo, nói là đã hoàn thành hiệp nghị rút vốn với Tập đoàn Phi Vân, hiệp ước đã ký, còn nói người ta muốn rút vốn chúng ta ngăn chặn cũng không ngăn được.
Vệ Sơ Tinh tức giận nói.
-Chuyện lớn như vậy Chủ nhiệm Diệp không báo cáo cho cô, chí ít khi Tập đoàn Phi Vân báo rút vốn, hắn phải báo cáo với huyện ủy, sao qua loa như vậy, báo cho đồng chí Diệp Phàm, kêu hắn lập tức trở về huyện, giải thích rõ cho tôi, hừ!
Cổ Bảo Toàn cũng khó giữ được bình tĩnh, đập bốp lên bàn.
Tập đoàn Phi Vân ở trong mắt của y là một con rùa đẻ trứng, vất vả lắm mới câu được một con đột nhiên lại trốn thoát mất, càng tức giận là Diệp Phàm có thể độc đoán ngang ngược như vậy, chuyện lớn như vậy không báo cáo với huyện, bản thân tự mình quyết định.
-Tôi mới liên lạc, hắn đi thành phố rồi.
Sắc mặt Vệ Sơ Tinh lại càng khó coi, gần như xanh mét.
-Hắn đi thành phố làm gì, không ở Lâm Tuyền giải quyết công việc của khu kinh tế lại chạy đi thành phố, thật là trẻ tuổi tính tình ham chơi.
Cổ Bảo Toàn hừ một tiếng, đột nhiên xoay người hỏi:
-Khoản tiền dự chi 300 vạn đợt đầu của Tập đoàn Phi Vân xử lý như thế nào?
-Trịnh Lực Văn nói, Chủ nhiệm Diệp và tiên sinh Tiếu Phi Thành bàn bạc qua điện thoại, cuối cùng Tập đoàn Phi Vân gánh chịu trách nhiệm vi phạm hợp đồng, số tiền 300 vạn xem như đền bù hợp đồng,
Vệ Sơ Tinh nói.
-Ai
Cổ Bảo Toàn như quả bóng hết khí, ngồi phịch xuống ghế.
-Báo cho Diệp Phàm, kêu hắn sáng sớm ngày mai đến phòng họp Hội nghị thường ủy, hắn phải báo cáo với các Thường vụ chuyện liên quan đến gọi thầu của khu kinh tế, cũng phải giải thích với mọi người chuyện Tập đoàn Phi Vân rút vốn lần này, chuyện này quá lớn, hồ đồ!
Cổ Bảo Toàn chỉ tiếc rèn sắt không thành.
-Đúng rồi, hắn có nói đi thành phố làm gì không?
-Hắn nói đi thành phố giải quyết chuyện địa bàn chính quyền xã Khanh Hương bán lại cho Tập đoàn điện lực, cùng đi có Mâu Dũng và Tạ Đoan. Hắn nói chuyện này không thể kéo dài được nữa, chỉ sợ chậm thì sinh biến.
Vệ Sơ Tinh nói.
-Ừ! Thôi đi, chuyện kia cũng liên quan đến đến khoản tiền lớn 800 vạn, nếu như có thể lấy về được coi như là công lao lớn.
Sắc mặt Cổ Bảo Toàn hòa hoãn một chút.
-Bí thư Mâu, tôi cảm thấy huyện chúng ta có phải cho Chủ nhiệm Diệp quyền lực quá mức hay không, Khu kinh tế Lâm Tuyền sắp biến thành khu tự trị rồi, nói khó nghe chính là huyện trong huyện.
Vệ Sơ Tinh cuối cùng cũng thốt ra những lời bất mãn.
-Quyền lực lớn, tuy nhiên trách nhiệm cũng lớn, chúng ta không phải ép hắn trong hai năm mục tiêu là tăng trưởng GDP năm phần trăm hay sao? Nếu như vừa muốn áp gánh nặng xuống, lại muốn trói tay chân bọn họ, làm sao có thể hoàn thành mục tiêu.
Tiểu tử này tật bệnh không ít, chẳng qua khả năng lớn hơn, thời gian trước không phải lthoáng cái kiếm được 3000 vạn quyên tặng, tiền mặt cũng có khoảng 2600 vạn.
Thể diện rất lớn, nhân mạch rất rộng! Tiền đồ rộng, hơn nữa tầm mắt rộng rãi, ngay cả Phó Chủ tịch thành phố Lô cũng phải khen thưởng.
Ông ấy nói là người này hoàn toàn có thể đảm đương chức vụ Cục trưởng Cục Chiêu thương thành phố, ý tứ là để chúng ta Ngư Dương không biết trọng dụng nhân tài. Chủ tịch huyện Vệ, cô có tin, nếu chúng ta chịu thả người, đoán chừng Phó Chủ tịch thành phố Lô nhất định sẽ bắt hắn đến Cục Chiêu thương thành phố. Lúc đó tiểu tử này chỉ lưu lại danh hiệu "Đại sư hóa duyên".
Cổ Bảo Toàn trái lại khen ngợi Diệp Phàm một phen
-Phương diện năng lực tôi không có nói gì, chúng ta đúng là cần người tài giỏi như thế. Chẳng qua hắn xử lý một số chuyện có vẻ thô bạo, chỉ sợ hắn có chút thiếu sót ở phương diện làm việc với đồng nghiệp, điều khiển cấp dưới. Khu kinh tế Lâm Tuyền liên quan đến sáu thị trấn hai thị xã, tựa hồ chiếm một nửa sự vụ huyện chúng ta. Nhân viên đông, công việc phức tạp, hắn có thể giành được tín nhiệm hay không.
Vệ Sơ Tinh cũng nói ra lo lắng của mình.
-Ngọc không mài không sáng, con người đều có quá trình trưởng thành. Nếu chúng ta sợ này sợ kia, vậy hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một con chim non, vĩnh viễn cũng khó bay lên trời xanh.
Hơn nữa chúng ta không phải đã sắp xếp hai Trợ lý Chủ tịch huyện phối hợp công tác với hắn, có chuyện gì tôi tin tưởng hai đồng chí Trương Quốc Hoa và Ngọc Xuân Thiền sẽ phối hợp rất tốt, còn về phương diện tín nhiệm, thật ra tiểu tử này không hề kém so với người khác. Khu kinh tế Lâm Tuyền thành lập cũng được ít ngày, phản ứng của cấp dưới tương đối tốt.
Nghe nói hắn thi hành một loạt chính sách uỷ quyền, ngay cả một trưởng phòng cấp Phó ban dưới tay hắn một năm cũng có 10 vạn tài chính. Chuyện này các phòng cục trong huyện rất khó làm được, người không có tư tâm mới làm được đại nghĩa như vậy.
Một số lãnh đạo các ngành, bọn họ sợ quyền lực trong tay mình bị người khác phân đi, quản lý chữ ký rất là chặt chẽ, phân tán quyền lực phù hợp không phải càng dễ làm việc, cũng có lợi kích thích tính tích cực của cấp dưới.
Cổ Bảo Toàn lúc này trái lại dễ dàng nói với Vệ Sơ Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.