Chương trước
Chương sau
Đừng! Em không cho phép anh làm như vậy, anh còn có tiền đồ, là một con rồng chờ ngày bay lên, em không muốn làm phiền anh, chuyện này em đã quyết định, yêu em đi. Đêm nay là đêm cuối cùng em thuộc về anh.
Phương Nghê Muội nhắm hai mắt, ôn nhu chân thành.
Quần áo phút chốc bay tán loạn, hai thân thể quấn vào nhau lăn lộn, trong nhà chỗ nào cũng lưu lại dấu vết.
Năm giờ sáng.
Diệp Phàm hôn một lần cuối cùng Phương Nghê Muội, lẩm bẩm nói:
- Em, em vĩnh viễn ở trong lòng anh, anh xin lỗi em, anh là một thằng hèn. Anh sẽ chiếu cố cho em trai em, anh thề!
Diệp Phàm đi xuống lầu, Phương Nghê Muội cũng từ giả vờ ngủ say mở hai mắt ra, lẩm bẩm nói:
- Tình này chỉ đợi thành hồi ức, anh, anh đi thật tốt, em vĩnh viễn nhớ đêm nay.
Ba ngày sau, vào 8 giờ sáng.
Hội nghị đảng ủy của Khu kinh tế Lâm Tuyền lần đầu tiên khai mạc.
Người đã sớm đến đông đủ, chỉ còn thiếu người phát biểu.
Đồng chí bí thư Đảng ủy Diệp Phàm lạnh nhạt ngồi chỗ đầu tiên của chiếc bàn hội nghị hình chữ nhật.
Bên trái là Phó Chủ nhiệm Thường vụ đồng chí Trương Quốc Hoa, từ thị ủy điều thẳng xuống, kiêm chức Trợ lý Chủ tịch huyện, là một trung niên nhìn qua rất dễ gần, nghe nói mới 32 tuổi, ngồi thẳng tắp ra vẻ uy nghiêm.
Ngồi bên phải là Ngọc Xuân Thiền, nghe nói là chị họ của Ngọc Thế Hùng, từ Đoàn Thanh niên thành phố xuống, cũng kiêm chức Trợ lý Chủ tịch huyện, cũng khá xinh đẹp.
Phía dưới chính là người đứng đầu của sáu trấn hai xã.
Thị trấn Lâm Tuyền bí thư Mâu Dũng.
Thị trấn Nam Khê bí thư Chung Minh Đào.
Thị trấn Vũ Khê bí thư Phí Tiểu Nguyệt.
Thị trấn Giác Lâm bí thư Tống Ninh Giang.
Thị trấn Tà Nham bí thư Thái Đại Giang.
Xã Khanh Hương bí thư Phí Quốc Tư.
Xã Sài Mộc bí thư Triệu Đĩnh.
Diệp Phàm nhìn lướt qua, thầm nghĩ, những người này thật đúng là biết điều, ngồi đúng theo địa vị kinh tế của mỗi người.
Ví dụ như thị trấn Lâm Tuyền kinh tế tốt nhất nên Mâu Dũng ngồi bên cạnh Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa, thị trấn Nam Khê đứng hàng thứ hai Chung Minh Đào ngồi bên cạnh Ngọc Xuân Thiền. Quan trường chính là như vậy, tự có quy tắc ngầm không nói ra mà mọi người đều hiểu, tuyệt không rối loạn.
Đinh Hương Muội hiện giờ làm Chánh văn phòng Khu kinh tế Lâm Tuyền, ngồi ở một góc ghi chép.
- Các đồng chí, cửa ải cuối năm đã qua gần một tháng rồi. Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta rốt cục thành lập, ánh mắt lãnh đạo huyện đều nhìn chằm chằm vào đây, chúng ta nói ngắn gọn thôi.
Bây giờ cần gấp nhất chính là đem bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền thực hiện, để cho bản đồ quy hoạch biến thành công lộ trên thực tế. Vấn đề tài chính ngoài mặt hôm đó mọi người đều thấy là 3150 vạn
Trên thực tế thì chưa quá 2600 vạn, chắc cũng chỉ được 2600 vạn. Phải dựa vào 2600 vạn mà muốn xây dựng công lộ Khu kinh tế Lâm Tuyền có mặt đường rộng 10 mét, cộng thêm vỉa hè bên cạnh thì nói thật
lổ hổng tài chính đạt tới hơn ngàn vạn. Hơn nữa Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta cũng không thể ở nhờ mãi địa bàn thị trấn Lâm Tuyền, phải có nhà làm việc của mình, nhà cũng không thể quá khó coi, đây là vấn đề công trình thể diện.
Là vấn đề hình tượng của Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta, để xây được một tòa nhà tầng lớn chắc cũng phải đến 500 vạn.
Khấu trừ như vậy chỉ còn lại 2100 vạn. Mọi người nói một chút đi, đường này làm sao để sửa, sửa từ đâu, phân phối tiền như thế nào.
Diệp Phàm nói tới đây, thấy tất cả mọi người đều nhìn vẻ dò hỏi thì cười cười không nói.
Hiện trường trầm mặc một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bí thư Phí Tiểu Nguyệt vẫn một bộ dạng gái quê cười một tiếng giả bộ hết sức kinh ngạc, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, không phải là 3180 sao? làm sao thoáng cái chỉ còn lại 2600 vạn, vậy 500 vạn kia....
Điều mà Phí Tiểu Nguyệt nói cũng là tiếng lòng của mọi người, chỉ là cô nói có một nửa dẫn tới mọi người đều nhìn vào Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha, tôi nghĩ chuyện này có quan hệ với thị trấn Lâm Tuyền, để đồng chí Mâu Dũng nói một chút đi.
Diệp Phàm làm một hớp trà, cười nhạt.
Hắn vừa nói như vậy, mọi người lại quay sang Mâu Dũng:
- Ai! Là như vậy, cửa ải cuối năm ngoái thị trấn chúng tôi thật sự khổ sở, Nhà máy giấy Lâm Tuyền hơn ngàn công nhân viên chức chưa phát lương, dù sao cũng phải có tiền cho bọn họ mừng năm mới.
Cho nên 100 vạn mà hải quan Thủy Châu quyên tặng lấy ra để phát, 300 vạn mà mỗi cục trong hội nghị thường vụ huyện quyên tặng khuyến vạn cũng dùng chừng 200 vạn.
200 vạn mà Cục trưởng Cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng đưa xuống thì huyện cũng dùng chừng 100 vạn, còn lại 100 vạn cũng dùng vào công trình của Quỷ Anh Than.
Bởi vậy thoáng cái đã dùng đi 400 vạn.
Không khéo chính là sau năm mới ở nhà máy thép Kim Ngưu vốn là thuộc về Ủy ban kinh tế thương mại huyện cũng xảy ra bãi công kháng nghị, nhà máy thép Kim Ngưu lại đóng ở Lâm Tuyền, huyện chỉ thị cho dù thế nào cũng phải dẹp yên sự phẫn nộ của hơn một ngàn công nhân.
Bởi vì trong nửa năm vừa rồi, mỗi tháng bọn họ chỉ nhận được 100 đồng tiền lương, thật sự chịu không nổi, thấy công nhân Nhà máy giấy Lâm Tuyền nhận tiền lương thì rối loạn, kết quả không có biện pháp nên lại trích trong số tiền sửa đường, hiện giờ chỉ còn 2600 vạn, ài…
Vẻ mặt Mâu Dũng bất đắc dĩ, hận không đào được hầm ngầm hoặc dùng độn thuật chui vào bỏ chạy.
Nghe Mâu Dũng nói như vậy, mấy đảng ủy viên ngồi đây, ngoại trừ Diệp Phàm thì đều dài mặt như lừa.
Cả đám thầm nghĩ:
- Hừ! 3000 vạn này thuộc về Khu kinh tế Lâm Tuyền, bị thị trấn Lâm Tuyền các ngươi chuyển đi 500 vạn, chiếm hai thành tổng tài chính, dùng số tiền này cũng có thể xây được cao ốc làm việc của khu, quá độc đi
Thái Đại Giang nhịn không nổi đầu tiên, phát pháo nói:
- Bí thư Mâu, tiền là của khu kinh tế, hiện giờ bị thị trấn Lâm Tuyền dùng đi hơn 500 vạn, chuyện này nên xử lý như thế nào, kính xin bí thư Mâu nói cho mọi người nghe một chút.
- Đúng! không sai! Đó là tiền khu kinh tế, nếu như nói là mười mấy vạn thì xét đến khó khăn đặc thù của thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi cũng không muốn nói gì, nhưng là 500 vạn.
Hiện giờ mỗi nơi đều có chỗ khó xử của mình. Lâm Tuyền đã coi là không tệ rồi.
Phí Tiểu Nguyệt nói tới đây, quay đầu nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, số tiền kia nếu như nói là cấp cho Lâm Tuyền còn có chút đạo lý, nếu không, thiếu hụt lớn như vậy thì làm sao để sửa đường. Tôi nghĩ bí thư Mâu cũng phải hẹn ngày trả mới đúng, kéo dài như vậy không phải là cách.
Mâu Dũng là cháu Ngọc Hoài Nhân, Phí gia và Ngọc gia vốn hục hắc nên Phí Tiểu Nguyệt thừa cơ làm khó dễ.
- Tôi cảm thấy bí thư Phí nói có lý 500 vạn chiếm gần hai thành, là con số không nhỏ. Nói như xã Khê Khanh chúng tôi để bắc được cây cầu nối thông với thị trấn Tà Nham mà năm vạn dân đã nghĩ hết cách rồi.
Chỉ thiếu nước quỳ xuống xin lãnh đạo, 500 vạn hoàn toàn có thể sửa một câu cầu lớn rồi. Chuyện này bí thư Mâu phải nói rõ mới được, kính xin Chủ nhiệm Diệp giữ cân bằng.
Nếu không, cũng phải cho chúng ta xã Khanh Hương chúng ta 500 vạn, chỗ chúng ta cần tiền để xây cầu. Đó là thứ mà cả nửa thế kỷ nay nhân dân Khanh Hương trông mong.
Phí Quốc Tư là người của Phí gia, Phí Tiểu Nguyệt phát biểu, y đương nhiên ủng hộ vô điều kiện. Hơn nữa khẩu khí tương đối nghiêm nghị, có chút tư thế bức cung.
Trợ lý Chủ tịch huyện, phó chủ nhiệm khu kinh tế Ngọc Xuân Thiền vừa thấy tình thế không ổn, tính ra Mâu Dũng coi như là bậc cháu chắt của mình, vội vàng mở miệng phát biểu, nói:
- Không thể nói như vậy, tình huống của thị trấn Lâm Tuyền mọi người cũng rõ ràng.
Tiền thân của nhà máy giấy Lâm Tuyền là nhà máy giấy Ngư Dương, lúc ấy người đề xuất cải cách chính là Chủ nhiệm Diệp, lúc ấy huyện ủy cũng tương đối coi trọng.
Nhà máy sắt cứng Kim Ngưu thật ra là xí nghiệp của huyện, hoàn toàn là vì tình huống đột phát dẫn tới, nói ra Bí thư Mâu đã giúp huyện rất nhiều.
Hơn nữa lúc ấy Khu kinh tế Lâm Tuyền còn chưa thành lập, khoản tài chính coi như là tất cả của thị trấn Lâm Tuyền, bởi vì đường tu sửa đều nằm trong khu vực của Lâm Tuyền!
Cho nên chuyện này không quan hệ nhiều lắm với đồng chí Mâu Dũng, y là người có công, nếu đã dùng thì cũng dùng xong rồi, chúng ta đừng nghĩ linh tinh.
- Phó Chủ nhiệm Ngọc, cũng không thể nói như vậy. Lúc ấy khi quyên tặng người ta có nói rõ, số tiền kia dùng để cho sửa đường theo bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, tại sao có thể nói là tiền của thị trấn Lâm Tuyền, lời nói này không đúng. Chuyện của huyện nên do huyện đi giải quyết, nếu Bí thư Mâu đã ra mặt thì số tiền kia cũng có thể do Bí thư Mâu lấy về. Phí Tiểu Nguyệt miệng lưỡi bén nhọn, không chút lưu tình đối đầu với Ngọc Xuân Thiền. Phí gia hơi mạnh hơn so với Ngọc gia, cho nên Phí Tiểu Nguyệt cũng không cần sợ hãi Ngọc gia, cho nên cô ta cũng không kiêng kỵ những người khác.
- Hừ! Nguyên Bí thư thị ủy thành phố Dương Quốc Đống rút ra100 vạn, nhưng trên tay Chủ nhiệm Diệp phát ra ngoài, lúc ấy không có bàn giao cho Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình trước khi chuyển giao.
Quỷ Anh Than hiện tại đã xác định là khu công nghiệp của Khu kinh tế Lâm Tuyền, cần phải nghĩ cho toàn thể kinh tế, cho nên số tiền sửa sang lại Quỷ Anh Than không nên tính trên đầu thị trấn Lâm Tuyền.
Nhà máy thép Kim Ngưu là việc mà huyện trực tiếp ép xuống, tất cả mọi người đều ở trong thể chế quan trường, thượng cấp ra lệnh có thể không phục tùng sao?
Mâu Dũng cũng nổi giận, khí thế thái tử gia thành phố bắt đầu vọng động, lại có thể đem đầu mâu dẫn hướng Diệp Phàm.
Nghe y vừa nói như thế, hiện trường lại trầm mặc.
- Ha ha ha, đồng chí Mâu Dũng, thị trấn Lâm Tuyền cũng không phải chia tiền lương cho cán bộ công chức thị trấn. Lúc ấy tôi chỉ phát tiền lương thiếu cho mọi người, đây cũng là thiên kinh địa nghĩa chuyện. Vốn số tiền đó là do Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền trả, lúc ấy chỉ có thể coi là là mượn. Công trình Quỷ Anh Than cũng không cần nói, hiện tại đã xác định vì Khu kinh tế Lâm Tuyền khu công nghiệp rồi, chỗ cần dùng tiền thì phải dùng. Về phần nhà máy thép Kim Ngưu thì mỗi nơi chịu một nửa, thị trấn Lâm Tuyền còn một nửa đi!
Diệp Phàm cười bình tĩnh.
- Vậy là còn bao nhiêu?
Mâu Dũng nổi giận đùng đùng hừ nói.
- Bị Lâm Tuyền dùng đi hơn 500 vạn, ít nhất cũng phải còn 200 vạn!
Bí thư Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ phát biểu, tỏ vẻ ủng hộ Diệp Phàm.
-200 vạn đều coi là thiếu, coi như vậy đi, Lâm Tuyền sẽ xuất ra nhận 200 vạn.
Tống Ninh Giang và Thái Đại Giang đều ủng hộ Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Diệp, Lâm Tuyền đã dùng đi 300 vạn, vậy sau này tài chính sửa đường có nên hướng về nơi khác không?
Phí Tiểu Nguyệt lại bắt đầu quấy rối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.