Chương trước
Chương sau
Xem ra y càng ngày càng càn rỡ, ỷ có Phí Mặc và Chu Trường Hà làm chỗ dựa ra sức đè ép Phó Chủ tịch huyện vào góc chết, nếu không xuất thủ sau này mọi người đều đái trên đầu mình mất.
-Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng anh nói chuyện chú ý một chút, tại sao có thể vu oan cho người khác lung tung như vậy, hừ.
Phí Mặc nhìn qua, cảm thấy Diệp Phàm đang lấy quan thế áp người.
-Ha ha ha, Bí thư Cổ, tôi có chuyện cần báo cáo một mình với anh.
Diệp Phàm đột nhiên cười nói.
-Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người sao?
Cổ Bảo Toàn hơi có vẻ ngạc nhiên.
-Chuyện này không dễ xử lý, tôi muốn báo cáo với anh trước để xin chỉ thị thì tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
-Được!
Cổ Bảo Toàn liếc mắt nhìn mọi người gật đầu, hai người đi đến một gian phòng nhỏ cách vách.
- Bí thư Cổ, tôi cho rằng Hoàng Hải Bình không thể đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền được nữa, nếu như tiếp tục tôi sợ mười mấy vạn nhân khẩu thị trấn sẽ bị y hút cạn sạch. Kinh tế Lâm Tuyền không thể đi lên sẽ kéo chân kinh tế toàn bộ huyện. Đó là đòn trí mạng.
Diệp Phàm nói.
-Sao! Cậu có chứng cớ gì chứng minh Hoàng Hải Bình không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thị trấn, đồng chí Diệp Phàm, chúng ta đều là Đảng viên, phải có nguyên tắc giai cấp, không thể tùy tiện nói một đồng chí là…
Cổ Bảo Toàn thận trọng nói.
Thật ra trong đáy lòng y vô cùng hưng phấn, nếu như đồng chí Diệp Phàm thật sự có chứng cớ kéo Hoàng Hải Bình xuống, tin tưởng Phí Mặc nhất thời có chút trở tay không kịp. Mình có thể thừa cơ lập tức thu xếp người của mình lên nhậm chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền. Lâm Tuyền là một thị trấn lớn, có vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu của Ngư Dương. Nếu nắm được Lâm Tuyền chẳng khác nào phá vỡ được xu thế thống nhất Ngư Dương của Phí gia.
- Ở đây, anh xem đi, giao dịch của nguyên nhà máy giấy Ngư Dương và nhà máy giấy các-tông Long Hưng của Thủy Châu.
Diệp Phàm lộ ra ngay lá bài tẩy cuối cùng, cuối cùng còn bồi thêm một câu:
-Bí thư Cổ, đây là là đầu mối trọng yếu do Triệu Thiết Hải Giám đốc Sở Công an thị trấn Lâm Tuyền cung cấp.
Sau đó tôi tự mình đến Thủy Châu kiểm tra. Con sâu làm rầu nồi canh, đoán chừng còn không dừng lại ở những thứ này, đây có lẽ chỉ là một góc núi băng.
Khoản tiền tham ô đã lên đến 130 vạn, tuy nhiên may là ông chủ của nhà máy giấy các-tông Long Hưng được tôi thuyết phục giáo dục đã chủ động bù lại khoản tiền 130 vạn này.
Hiện tại tờ chi phiếu vẫn còn nằm trong tay tôi, tôi vốn muốn cầm về trả cho công nhân của Nhà máy giấy Lâm Tuyền. Tuy nhiên sau đó tôi vội vã dời khỏi Lâm Tuyền, hơn nữa cửa ải cuối năm đến, tôi cũng sợ đánh rắn động cỏ, cho nên chuyện này tôi nhất thời đặt sang một bên.
-Khốn kiếp!
Trong nhà truyền đến đến tiếng hét thật lớn, sau khi nhìn xong chứng cớ, Cổ Bảo Toàn giận đến mức đôi môi run rẩy.
-Cậu dám lấy nguyên tắc giai cấp đảm bảo những chứng cớ này đều là thật không?
Cổ Bảo Toàn uy nghiêm hỏi, khí thế bức người.
-Được! Bí thư Cổ, chẳng lẽ tôi tự kiếm khoản tiền 130 vạn đi gây chuyện với Hoàng Hải Bình sao? Nếu tôi có số tiền đó còn không bằng từ chức đi tiêu dao tự tại.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, nói:
-Tuy nhiên, đồng chí Triệu Thiết Hải là công thần lớn nhất, không có đầu mối y cung cấp tôi cũng không thể nào điều tra ra được, cho nên tôi hi vọng Bí thư Cổ có thể ủy thác trách nhiệm nặng nề. Đồng chí Thiết Hải từ trước tới nay đều vô cùng xông xáo, ưu tú trên chiến tuyến công an.
Diệp Phàm thừa cơ đẩy Triệu Thiết Hải ra.
-Cậu cho rằng chức vụ gì thích hợp với Triệu Thiết Hải, chúng ta đương nhiên phải khen thưởng cho công thần.
Cổ Bảo Toàn lại khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt bí hiểm, nửa cười nửa không, điển hình một con cáo già. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Vậy thì tôi nói rõ, tôi cũng không sợ Bí thư Cổ nói tôi kéo bè kết phái cái gì cả. Diệp Phàm này không có dã tâm đó, đồng chí Thiết Hải đúng là ưu tú. Trong huyết án đập Thiên Thủy lần trước biểu hiện xông pha, ngay cả ban tỉnh đều khen ngợi. Tôi nghĩ không thể làm các đồng chí lạnh lòng. Tuy nhiên chuyện này hi vọng tổ chức có thể giữ bí mật vì Thiết Hải, dù sao có một số phương diện không tiện xử lý.
Diệp Phàm nói ra yêu cầu.
-Ừ! Vậy cậu nói xem nếu như Hoàng Hải Bình thật sự đi xuống, người nào thích hợp ngồi lên vị trí đó? Lâm Tuyền là thị trấn lớn, chúng ta phải có trách nhiệm với mười mấy vạn dân chúng Lâm Tuyền, không thể để xuất hiện một người như Hoàng Hải Bình nữa.
Cổ Bảo Toàn lại hỏi, cũng không biết có ý gì, chẳng lẽ khảo nghiệm lòng tham của mình
-Chuyện này…Khi tôi còn công tác ở Lâm Tuyền, đồng chí Thiết Minh Hạ cũng không tệ, phó bí thư Tạ Đoan cũng là một người nhanh nhẹn, tôi cũng khó nói, chuyện này ánh mắt của Bí thư Cổ cao hơn tôi, tôi chỉ giới hạn ở địa phương nhỏ.
Diệp Phàm khiêm nhường nói.
-Ừ! Cậu ra ngoài trước, gọi Chủ tịch huyện Vệ và phó bí thư Phí vào đây.
Cổ Bảo Toàn cười nói.
Cổ Bảo Toàn lần này trái lại cười vui vẻ, thầm nghĩ:
"Tiểu tử này, đúng là rất hiểu chuyện. Mặc dù nói có chút tham thế, tuy nhiên trái tim hắn trái lại rất trong sạch, có thể suy nghĩ cho bằng hữu, có lẽ Triệu Thiết Hải và Thiết Minh Hạ cũng có quan hệ không tệ với hắn."
Sau khi Vệ Sơ Tinh và Phí Mặc tiến vào, nửa giờ sau ba người đi ra. Vẻ mặt bọn họ đều tương đối nghiêm túc, Phí Mặc có vẻ lo lắng hơn, giống như gặp xui xẻo, không lâu sau quyết định được đưa ra.
Hoàng Hải Bình tạm thời cách chức tiếp nhận điều tra, do Ủy ban kiểm tra lập án, Phòng Công An huyện và Viện Kiểm sát phối hợp giúp đỡ điều tra.
Chức vụ Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền tạm thời do phó Bí thư Tạ Đoan con trai Tạ Cường đảm nhiệm, bổ nhiệm đồng chí Triệu Thiết Hải làm phó Cục trưởng cục Công An huyện kiêm nhiệm Cục trưởng phân cục công an thị trấn Lâm Tuyền, chịu trách nhiệm công tác công an của hai xã và sáu thị trấn xung quanh Lâm Tuyền.
Huyện đốc thúc đồng chí Diệp Phàm lập tức khởi động công trình xây đường xá đập Thiên Thủy, trong huyện thành lập một ban chỉ huy, đồng chí Diệp Phàm làm tổng chỉ huy.
-Khốn kiếp! Con xem, Hoàng Hải Bình đã gây ra chuyện rắc rối gì.
Sau khi Phí Mặc về nhà đập nát ấm trà đã dùng mười mấy năm thành mảnh nhỏ, quát lên với con trai Phí Vũ Vân.
-Cha! Lúc ấy Hoàng Hải Bình có nói với con là chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương đã xử lý xong xôi. Mẹ kiếp! Xử lý cái rắm, để lại cái đuôi lớn như vậy còn nói là xử lý, đáng đời!
Phí Vũ Vân tức giận trả lời.
-Con nói cha phải nói gì! Thật là quá mất mặt!
Phí Mặc thở dài, liếc mắt nhìn con trai nói:
-Chuyện của con xử lý xong chưa, chuyện này chỉ sợ Cổ Bảo Toàn kêu người âm thầm tiếp tục điều tra, nếu như tra ra con thì phiền toái.
-Ha ha ha…Cha, tuyệt đối không có chuyện gì. Con đã sớm rời tay rồi
Phí Vũ Vân tự tin nói.
-Con rời tay là tốt. Lần này đành phải hy sinh Hải Bình, không được việc gì. Ài! Vị trí Chủ tịch một thị trấn lớn lại bị tên tiểu tử Tạ gia chiếm mất, hừ!
Phí Mặc mắng.
-Cha! Chuyện lần này nhất định là do Diệp Phàm làm ra, mẹ kiếp, tiểu tử này quả thực muốn ăn đòn! Nếu không con kêu người dạy dỗ hắn, cũng coi như cảnh cáo, nếu không…
Phí Vũ Vân cười khan nhìn lão đầu tử.
-Dạy dỗ! Con có thể dạy dỗ được mấy người, gần đây đừng động vào bất cứ người nào, nếu không sẽ thành lạy ông tôi ở bụi này?
Phí Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói.
-Cha! Hoàng Hải Bình còn đang đứng ngoài cửa, nói là muốn giải thích với cha.
Phí Vũ Vân nói.
-Kêu y cút đi! Lúc này cha không muốn gặp y, đồ ngu, đồ vô dụng! Đáng tiếc, ban đầu tại sao cha lại kêu y đi đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, đúng là mắt mù!
Phí Mặc vung tay lên giống như đuổi ruồi, rất chán ghét.
-Bí thư Cổ, 130 vạn không đầu tư vào nhà máy giấy Lâm Tuyền cũng được, tuy nhiên chuyện của nhà máy giấy vẫn chưa được giải quyết, phải làm sao đây?
Vệ Sơ Tinh ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn Cổ Bảo Toàn.
-Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông!
Cổ Bảo Toàn thản nhiên thốt ra một câu danh ngôn điển tích.
-Tháo chuông phải tìm người buộc chuông!
Vệ Sơ Tinh lẩm bẩm những lời này, chân mày đột nhiên nhếch lên, cười nói:
-Ý tứ của anh là kêu Diệp Phàm ra tay?
- Phải!
Cổ Bảo Toàn trả lời.
-Tuy nhiên chuyện này có hơi khó khăn! Hắn chỉ phân quản chiêu thương và thu hút đầu tư, khoa học kỹ thuật, ban kho khu, cục Tôn giáo. Lâm Tuyền hiện tại không nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm của hắn, tôi lo lắng hắn sẽ tìm cớ từ chối, anh chàng này tính tình bướng bỉnh đến mức trâu bò cũng không kéo lại được. Hơn nữa lần này hắn kiếm được về 130 vạn, túm được Hoàng Hải Bình hắn chính là công thần số một.
Vệ Sơ Tinh lắc đầu cảm thấy chuyện này tương đối khó làm.
-Ha ha ha, cô điều chỉnh phạm vi phân quản của Phó Chủ tịch huyện một chút không được sao. Công nghiệp cũng để cho hắn đi tụ tập tham gia góp vui, mục đích của chiêu thương và thu hút đầu tư là gì, đương nhiên vì mở nhà máy thành lập công ty kiếm tiền, chiêu thương và công nghiệp hợp làm một khối càng có lợi cho triển khai công tác, hỗ trợ lẫn nhau!
Cổ Bảo Toàn mỉm cười bình thản như đã tính trước trong lòng.
-Công nghiệp là một mảng rất lớn do Phó Chủ tịch huyện Tiếu Y Lâm chủ quản, nếu mạo muội điều chỉnh đồng chí Tiếu Tuấn Thần có lẽ sẽ có ý kiến, nghe nói Tiếu Y Lâm là em họ của y, chuyện này có chút khó làm.
Vệ Sơ Tinh cảm thấy nhức đầu, Ngư Dương quá phức tạp, giống như phía sau mỗi Phó Chủ tịch huyện đều có một đại gia tộc, rút dây động rừng.
Các mảng mà các chức phó phân quản tốt hay không tốt, thể hiện quyền lực lớn hay không lớn. Phó Chủ tịch huyện phân quản công an, tài chính rõ ràng có thực quyền lớn hơn Phó Chủ tịch huyện phân quản văn hóa, vệ sinh.
-Ha ha ha, Công nghiệp đương nhiên vẫn là Tiếu Y Lâm chủ quản, tuy nhiên chúng ta có thể có đường tắt khác.
Cổ Bảo Toàn nói.
-Đường tắt khác, mà lại để cho Diệp Phàm nhúng tay vào Nhà máy giấy Lâm Tuyền, muốn vẹn cả đôi đường, để tôi suy nghĩ.
Vệ Sơ Tinh nhắm mắt suy tư, không lâu sau, cô ta mở mắt ra cười nói:
-Bí thư Cổ, tôi có một ý tưởng, trước kia đồng chí Diệp Phàm đề xuất thành lập "Bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền", mặc dù sau đó phương diện tài chính gặp trở ngại lớn, tuy nhiên chúng ta trái lại có thể một lần nữa thiết lập vòng tròn phát triển kinh tế mang tính khu vực địa phương nhỏ lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, giống như hiện giờ một số thành phố lớn thiết lập khu quy hoạch, chúng ta cũng có thể xây dựng "Vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền", lấy tốc độ phát triển kinh tế của Lâm Tuyền thúc đẩy phát triển kinh tế hai xã, năm thị trấn khác xung quanh, chỉ cần phát triển vòng tròn này, thu nhập GDP của huyện chúng ta có thể được đề cao trên quy mô lớn, có lẽ còn có thể kéo theo kinh tế toàn huyện phát triển cao độ.
-Được! Không tệ! Suy nghĩ này của cô mới mẻ, gan dạ hơn ý tưởng của tôi. Đồng chí Diệp Phàm chính là trung tâm của vòng phát triển kinh tế này, có thể xây dựng ban chỉ huy, thống nhất sáu thị trấn hai xã, thành lập ban Quản lý hoặc là ban Đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền. Bí thư Đảng ủy chính là Diệp Phàm, còn Đảng ủy viên do bí thư sáu thị trấn, hai xã đảm nhiệm, vừa đủ 9 người, là huyện trong huyện! Rất hay…
Cổ Bảo Toàn thoáng cái liền nghĩ đến nhiều vấn đề như vậy, trái lại mạnh dạn uỷ quyền.
-Vậy để tôi về tổ chức, xây dựng phương án cụ thể.
Vệ Sơ Tinh mỉm cười bước đi.
Cô ta thầm nghĩ:
"Diệp Phàm à Diệp Phàm, xem anh còn muốn từ chối thế nào, đến lúc đó anh là Bí thư khu kinh tế Lâm Tuyền. Chuyện của nhà máy giấy Lâm Tuyền đương nhiên cũng thuộc về anh, tuy nhiên cứ như vậy quyền lực của tiểu tử này xem ra còn uy phong hơn Phó chủ tịch, thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần, phát triển kinh tế của sáu thị trấn hai thị xã tốt nhất của Ngư Dương đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, lẽ nào Bí thư Cổ không sợ nuôi hổ gây họa, cuối cùng uy hiếp lại mình?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.