Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy! Chuyện này không phải chỉ liên quan đến sòng bạc sao! Phó Chủ tịch huyện Diệp, chuyện này anh có thể giúp đỡ hỏi Tiểu đoàn trưởng Tề không, nhanh chóng kết thúc vụ án, nên phạt bao nhiêu tiền Ngọc gia cũng hứa hẹn giao nộp đầy đủ. Tuy nhiên hy vọng có thể thả Ngọc lão gia tử ra sớm, để cho lão gia tử cũng có thể hưởng không khí năm mới.
Tiêu Bỉnh Quốc mỉm cười vẻ dễ dàng, ý tứ thật sự cuối cùng cũng lộ ra, vòng vo mười mấy vòng cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.
- Chuyện này khó nói, tôi đã hỏi một lần rồi, giờ hỏi nữa thật sự sợ chọc ra phiền toái gì đó. Tuy nhiên nếu Trưởng ban Tiêu đã nói như vậy, phiền toái thì phiền toái, tôi sẽ hỏi lại, thành hay không thành thì cũng…
Diệp Phàm vờ vịt, gọi điện thoại trước mặt Tiêu Bỉnh Quốc.
-Tiểu đoàn trưởng Tề! Thế nào hả? Cổ Xuyên là nơi địa linh nhân kiệt, lịch sử lâu đời, rất thú vị có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Rất đẹp! Đại ca có chuyện gì sao?
Tiểu Tề hỏi tới, cằn nhằn, gọi điện làm gì, có chuyện gì cũng không nhắc một câu.
-A! Là như vậy, tôi muốn hỏi vụ án Ngọc gia, Liệp Báo chuẩn bị kết thúc lúc nào? Ngọc lão gia tử cũng bị giam giữ quá lâu rồi, để ông ấy quay về đón năm mới nữa, dù sao ông ấy cũng không phạm tội gì lớn.
Diệp Phàm vừa nói đến đây Tề Thiên đã hiểu.
Gã cố ý lớn tiếng nói:
- Còn muốn trở về đón năm mới, không bị bắn chết là tốt lắm rồi! Đại ca, chuyện này tốt nhất anh đừng hỏi nữa, hỏi nữa thì tình cảm huynh đệ này cũng không còn gì. Đó là cơ mật, không thể truyền ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tề Thiên căn bản rống lên, Tiêu Bỉnh Quốc và Mâu Dũng ngồi bên cạnh đương nhiên cũng lờ mờ nghe thấy. Khi vừa nghe thấy hai chữ "bắn chết", Mâu Dũng sắc mặt đại biến, Tiêu Bỉnh Quốc mặc dù ngoài mặt vẫn trấn định, nhưng khí cơ đã có vẻ rối loạn rồi.
Thuật xem tướng bén nhạy của Diệp Phàm vẫn rất linh, mơ hồ cảm thấy, thiếu chút nữa cười phá lên.
, mắng thầm: "Tên chết tiệt Tề Thiên này cũng thật là, dám thốt ra lời tàn nhẫn như vậy, ngay cả hai chữ "bắn chết" cũng thốt ra được. Hai chữ này chính là hàng tết tốt nhất mình đưa cho Ngọc gia, có lẽ đồng chí lão Tiêu đem lời này truyền về, Ngọc gia lại có một phen bận rộn rồi."
Diệp Phàm cúp điện thoại, sắc mặt khó coi, lẩm bẩm nói:
-Trưởng ban Tiêu, chuyện này không dễ xử lý, ông vẫn nên nhanh chóng quay về nghĩ cách khác đi, tôi sợ chần chừ sẽ có chút…ài.
- Sao vậy, Tiểu đoàn trưởng Tề nói thế nào?
Tiêu Bỉnh Quốc cố ý hỏi, muốn chứng thực vừa rồi có phải lỗ tai mình nghe nhầm hay không.
-Y nói…Y nói còn muốn quay về đón năm mới, không, khó mà nói, không nói được.
Diệp Phàm lắc đầu.
Ba ngày đảo mắt trôi qua, sáng ngày mùng bốn.
Diệp Phàm lại một lần nữa lưu luyến luẩn quẩn ba vòng ở huyện Cổ Xuyên, nơi mình đã sinh ra, chiếc xe Mitsubishi lao thẳng về hướng Thủy Châu.
Bởi vì công việc bận rộn, sau khi đến Thủy Châu ngay cả nhà Lô Vỹ cũng không kịp đến, vội vã đến nhà Chủ tịch Hồ, sau khi giúp Hồ Trọng Chi đả thông kinh lạc một phen mới quay về Sở Thiên các Diệp phủ của mình.
Diệp Phàm thản nhiên nói cho Trần Khiếu Thiên chuyện mình phải đi thi hành nhiệm vụ bí mật, tòa nhà giao cho lão trông coi.
- Mai Tử, đàn một khúc "Thập diện mai phục" đi!
Diệp Phàm nằm nghiêng trên ghế rồng, Lô Vỹ, Tề Thiên, Trần Khiếu Thiên ba người ngồi trên ghế cho khách ở dưới. Mấy người đều hơi có chút men say, tâm tình cũng không dễ chịu, cứ cầm rượu cạn sạch.
Không lâu sau, tiếng đàn tỳ bà sục sôi, hào hùng vang dội trong phòng khách Sở Thiên các Diệp phủ. Diệp Phàm đột nhiên hét lớn:
Nam nhân đương sát nhân, sát nhân bất lưu tình.
Thiên thu bất hủ nghiệp. Tẫn tại sát nhân trung.
Tích hữu hào nam nhân, nghĩa khí trọng nhiên nặc.
Nhai tí tức sát nhân, thân bỉ hồng mao khinh.
Hựu hữu hùng dữ phách, sát nhân loạn như ma,
Trì sính tẩu thiên hạ, chích tương đao thương khoa.
Kim dục mịch thử loại, đồ nhiên lao nguyệt ảnh.
Diệp Phàm vừa hát được hai câu, Lô Vỹ, Tề Thiên cùng nhau há mồm hát cùng, ba người lớn tiếng rống lên trong men say ngà ngà ở trong sảnh, phóng túng như ba tên dã nhân thô kệch thoát xác ra ngoài.
Trần Khiếu Thiên nheo mắt, tuy nhiên khí cơ cũng có chút cấp tiến, xem ra cũng hơi ảnh hưởng.
- Ha ha ha
Diệp Phàm cười như điên, xoảng một tiếng, chén rượu cổ đã tan nát dưới mặt đất.
-Lô Vỹ, từ biệt ở đây. Tề Thiên, chúng ta đi.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, đứng ở cửa viện xoay người hô lên với lão tử Trần Khiếu Thiên:
- Lão Trần, phát cho Mai tử hai năm tiền lương, nhà cô ấy đang cần dùng tiền. Lô Vỹ, Mai Tử năm vừa rồi cũng không về nhà, em phái người dùng xe đưa cô ấy về quê đón năm mới.
- Đại ca yên tâm, em sẽ đích thân đưa cô ấy về nhà.
Lô Vỹ nói nghẹn ngào.
-Đừng thút thít giống như mấy mụ đàn bà thế, đi thôi.
Diệp Phàm hừ một tiếng xoay người lái xe đi.
Đi tới nửa đường, Diệp Phàm thay trang phục dã chiến của Trung tá, biển số xe cũng đổi thành biển quân Liệp Báo.
Số đuôi là 002.
Diệp Phàm vừa lái đến căn cứ Lam Nguyệt Vịnh, Thượng úy Đại đội trưởng canh gác vội vàng hành lễ chào, trong lòng thầm nghĩ: "Mình gặp đại nhân vật rồi, xếp thứ 16 trong Liệp Báo."
Bởi vì biển số xe của Tề Thiên có số đuôi là 016.
Đồng chí Thượng úy lùi về, thiếu chút nữa rớt con mắt, lập tức chạy chậm về phía chiếc Wrangler của Diệp Phàm chào kiểu nhà binh, hô lớn:
- Chào Thủ trưởng!
Sau đó lại quay đầu quát mấy tên lính:
-Mẹ kiếp! Còn không chào, muốn bị quất có phải hay không?
Trong lòng âm thầm hoảng sợ, hét lớn:
"Ghê gớm, lại là thủ trưởng 002, hình như Đoàn trưởng Thiết đeo số 1, 003, 004, 005, 006, 007 đều thấy qua rồi, nhưng 002 thì lần đầu tiên nhìn thấy.
Đúng là mở rộng tầm mắt, nhân vật thần bí!"
Diệp Phàm tuyệt đối không nghĩ tới biển số xe của mình lại khiến cho Thượng úy Đại đội trưởng sợ hãi không dứt. Thật ra Thiết Chiêm Hùng cũng phóng tay, với thân phận của Diệp Phàm đừng nói là 002, 007 đã là rất tốt rồi.
Tuy nhiên ý tứ của Thiết Chiêm Hùng chính là xem Diệp Phàm là hạt nhân trung tâm để bồi dưỡng sau này, bản thân là 001, vậy người kế thừa mình nhất thời là 002, mới không bôi nhọ thân phận của người kế thừa.
Những ẩn ý bên trong đừng nói là Diệp Phàm không rõ, ngay cả Tề Thiên cũng thầm kinh ngạc, khi Diệp Phàm bóc mật mã trong xe, sau khi đổi biển số xe, lúc ấy khi Tề Thiên nghiêng người liếc nhìn biển số xe, nhất thời thiếu chút nữa rớt tròng mắt.
Trong lòng cũng không khác gì Thượng úy Đại đội trưởng, thầm giật mình nói: "Lợi hại! Lại là số 002, chuyện này thật khó hiểu! Hình như phó đoàn trưởng Mã, phó Đoàn trưởng Trương mới đến 005, 006, đại ca cùng lắm chỉ đeo chức suông cố vấn, nói là cùng cấp bậc với phó Mã, phó Trương.
Nhưng phân lượng hẳn là không lớn hơn bọn họ, chức phó binh đoàn của người ta là chức thật, chức vụ quan cố vấn của đại ca chỉ là hư danh, có là gì chứ.
Làm sao lại có biển số xe 002, đây cũng là tượng trưng cho thủ trưởng số 2 của Liệp Báo, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thật là quỷ dị, không phải là Đoàn trưởng Thiết lầm chứ! Lần này thật khó hiểu"
Đương nhiên, Tề Thiên có nghĩ nát óc cũng tuyệt đối không đoán ra ý đồ thật sự của Thiết Chiêm Hùng. Bên trong Liệp Báo thật ra còn có một tổ chức trọng yếu, tên là tổ thứ 8 của "Tổ a đặc cần quốc gia". Bên trong có một người phụ trách thường vụ, tên là Mã Dương Xuân, cũng là cao thủ ngũ đoạn, chuyên môn chịu trách nhiệm công việc thường vụ của tổ thứ 8 trung tâm.
Bình thường mà nói đều là một số chuyện cơ mật hoặc trọng đại có liên quan đến an toàn quốc gia và phòng thủ của quân đội, Mã Dương Xuân là người khiêm tốn, rất ít lộ diện.
Nói ra danh tiếng còn không bằng Phó đoàn trưởng Mã, chẳng qua phương diện thực quyền lại hơn hẳn, ngoài Thiết Chiêm Hùng tiếp theo chính là ông ta.
Ngay cả Phó đoàn trưởng Mã cũng nghe lời y, trong danh sách Liệp Báo, Đại tá chính ủy Thái Chính Thu cũng chỉ có thể xếp vị trí thứ tư, đeo biển số xe 004.
Những chuyện cơ mật này chỉ có người xếp hạng trước 007 mới biết được, đương nhiên, bản thân đồng chí Diệp Phàm cũng mơ màng không hiểu con số 002 này, hơn nữa đối với phương diện biển số xe, hắn cũng không quen thuộc lắm, căn abnr không nghĩ tới, cho nên sau khi đổi biển số xem hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý đến.
Tuy nhiên ban đầu khi Thiết Chiêm Hùng đeo biển số xe 002 cho Diệp Phàm, trái lại đưa tới một phen tranh cãi. Mã Dương Xuân phụ trách thường vụ ngoài miệng mặc dù không nói, trong lòng thực tại không thoải mái, ngay cả đồng chí Chính ủy Thái Chính Thu cũng không khác gì.
, thầm nghĩ: "Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, chuyện cỏn con cũng chưa từng làm qua, lại có thể bò lên đầu những quan quân lâu năm chúng ta. Cõi đời này, thật không còn gì để nói."
Tuy nhiên Thiết Chiêm Hùng là người rất thủ đoạn, là một thủ trưởng độc tài số một, không cho phép trong mắt có hạt cát cho nên Mã Dương Xuân mặc dù không phục, Thái Chính Thu mặc dù mất hứng, nhưng giống như hai hũ nút buồn bực trong đáy lòng không dám thể hiện ra ngoài.
Xe của Diệp Phàm đi theo phía sau xe Tề Thiên, Tề Thiên cả ngày ra vào trái lại rất nhiều quan quân của Quân đoàn 2 có cùng một cái trụ sở biết rõ, khi xe lái qua đi dọc theo đường gặp gỡ một số sĩ quan thấy Tề Thiên cũng mỉm cười chào hỏi. Lúc này tốc độ xe rất chậm, Tề Thiên cũng gật đầu chào hỏi.
Tuy nhiên khi xe của Diệp Phàm ló đầu ra thì những quan quân này đều há to mồm kinh ngạc, nhát mắt lấy lại tinh thần tất cả đều đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội, thăm hỏi một tiếng
-Chào Thủ trưởng.
" Hắc hắc, hiến mọi ngươi khiếp sợ một phen rồi, nếu không cứ để lão tử há to miệng không khép lại được, có lẽ đại ca cũng không đoán ra được ẩn ý bên trong.", Tề Thiên thầm đắc ý, liếc nhìn những quan quân đang cung kính.
Diệp Phàm cũng cảm giác khó hiểu, nếu nói một số Thiếu tá trong Quân đoàn 2, quan quân cấp úy chào hỏi mình còn có lý, vì mình là Trung tá.
Thế nhưng cuối cùng đụng phải ba quan quân Thượng tá, lại cũng cung kính chào theo tiêu chuẩn nghi lễ quân đội, Diệp Phàm bắt đầu cằn nhằn.
, thầm nghĩ, " Đầu năm nay quái sự thật đúng là nhiều, một Trung tá như mình chẳng lẽ còn oai phong hơn cả một Thượng tá, con mẹ nó đây là chuyện gì? Có lẽ Liệp Báo địa vị đặc thù, trung tá trong đó bằng một thượng tá bên ngoài. Cũng không đúng, cho dù cùng cấp bậc thì người ta cũng đâu phải chào mình.
Vừa lúc đó thì xe ngừng lại.
Một vật hình tròn đột nhiên bay tới, Diệp Phàm theo quán tính thì ngẩng đầu lên.
- Bịch.
Kính xe bị va chạm một cái, nhìn lại thì là một quả bóng, thầm nghĩ thế mà dọa lão tử nhảy lên, còn tưởng là đạn pháo của Tập đoàn quân số 2.
Tuy nhiên kính chắn gió của chiếc xe Wrangler này phải nói là rất kiên cố, chắc đã trải qua xử lý đặc thù nên có thể chắn đạn, va chạm vừa rồi cũng không để lại dấu vết gì.
- Cao Minh, quả bóng chúng ta hình như là đụng vào xe rồi, không biết có vỡ kính không, gây chuyện rồi, bồi thường đi, khách khách khách.
Một giọng nữ dễ nghe truyền đến, tuy nhiên nghe giọng thì dường như không để ý lắm.
-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.