Dì Tú, muốn điều động xuống huyện còn phải qua thành phố, rất phiền hà đấy.
Thiết Hải âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới một câu nói cũng làm cho Diệp Phàm gặp phiền phức.
Nếu như Dương Liên Cô thật muốn đem con trai tới Ngư Dương, trên lưng Diệp Phàm chẳng phải là sẽ thêm một gánh nặng nên vội vàng nhắc nhở Lâm Tú Chi.
- Thôi đi, thế thì làm phiền thằng Phàm quá, cứ lăn lộn bên ngoài đã rồi nói sau!
Dương Liên Cô thở dài, trong đáy lòng cũng không sao đè xuống được.
- Dì Dương, Đại Phong chẳng phải làm ở Cục Thủy sản mà?.
Lúc này Diệp Phàm nghe thấy giọng của Triệu Thiết Hải nên đi từ trên lầu xuống.
Trương Đại Phong chơi với Diệp Phàm từ nhỏ đến lớn, cùng mặc một cái quần, khi bé còn tham gia vào đủ thứ trò tinh nghịch như hái trộm dưa, ăn trộm trứng chim, kể cả cùng bị đòn.
- Ai! Thì lúc phân xuống còn là phòng làm việc, phối hợp giúp Chánh văn phòng Lôi Hướng xử lý chuyện của Cục Thủy sản.
Tuy nhiền gần đây tình hình thay đổi, Cục Thủy sản càng ngày càng đình trệ, chắc sắp không lấy đâu ra tiền trả lương. Cục trưởng Chu trường bảo là muốn làm cái gì mà tinh giản biên chế, phân mấy nhân viên tạp vụ xuống cơ sở làm nhân viên quản lý mấy trại chăn nuôi.
Nói là nhân viên quản lý thật ra thì chính là công nhân nuôi cá, một trại nuôi cá hai người thì còn còn quản lý gì? Người nào trông coi người nào?
Mấy ngày qua Đại Phong đều ăn không ngon, cứ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1759757/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.