Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm ngoài mềm trong cứng đem công tác phân phối cho mọi người, cứ mỗi người chịu trách nhiệm một hạng mục lớn, cuối cùng nói thêm một câu:
- Công tác mọi người đã sắp xếp xong xuôi, tôi có một câu này hơi khó nghe, lần này người nào làm không tốt công việc thì phúc lợi cuối năm không cần nghĩ đến.
Đến lúc đó Chủ tịch và Bí thư hỏi tới thì một mình người đó giải thích với lãnh đạo. Còn nữa, chủ nhiệm Đinh báo lại cho Lưu Mẫn Hoa, Ngô Lệ Hoa, Trương Phượng Hoa, Vương Hoa Nguyệt, Lưu Tử Hoa phải nhanh chóng có mặt.
Sau đó sắp xếp nhiệm vụ cho các cô ấy, ăn lương quốc gia thì phải làm việc. Cục Tôn giáo chúng ta không nuôi báo cô ai, không tham gia lần hoạt động này thì không có tiền thưởng, hơn nữa khấu trừ phúc lợi cuối năm, tạm dừng phát tiền lương.
Nghe Diệp Phàm vừa nói như thế, mấy người trong cục nhìn nhau vẻ quái dị, " Ngũ Đóa Kim Hoa mà anh cũng dám đụng, vậy thì chúng ta có trò hay để xem rồi. Nhưng cũng phải nói năm bà cô này quá kỳ cục rồi, chúng ta làm việc khổ cực còn phải khấu trừ tiền thưởng. Các cô không thấy mặt mà vẫn cầm tiền lương, còn gì là đạo lý nữa. Để xem cục trưởng Diệp một nắm lửa có thiêu cháy được Ngũ Đóa Kim Hoa không."
Đối với chuyện Ngũ Đóa Kim Hoa trong cục chỉ lấy tiền lương mà không đi làm, mọi người cũng chỉ biến nói sau lưng, chẳng qua tiền lương là tiền quốc gia không phải tiền mình
Hơn nữa năm người này vô hình kết lại thành một thế lực cường đại trong cục, không ai dám chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Lần này tất cả mọi người đều lựa chọn thái độ đứng nhìn xem Diệp Phàm có thể đánh đổ Ngũ Đóa Kim Hoa thì sau này công tác trong cục chắc là sẽ dễ dàng triển khai.
Đến lúc đó đoán chừng cũng không còn người nào đứng ra đùa giỡn, đùa sao, người ta ngay cả Ngũ Đóa Kim Hoa cũng đã đánh đổ.
Ngược lại nếu như vì chuyện này mà bị Ngũ Đóa Kim Hoa chế trụ thì sau này tiếng nói của cục trưởng chắc chẳng ai nghe.
Cho nên Ngũ Đóa Kim Hoa chính là một hòn đá thử vàng, Diệp Phàm cũng cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng mới văng một câu tàn nhẫn như vậy.
Hắn cũng biết, nếu như không đánh đổ Ngũ Đóa Kim Hoa thì công tác trong cục khẳng định không thể triển khai.
Lúc này điện thoại vang lên, Tiếu Tuấn Thần cười ha hả nói:
- Trợ lý Diệp, đầu tiên phải chúc mừng cậu đã thăng lên Trợ lý Chủ tịch huyện. Tiên sinh Tiếu Chấn Tường của tập đoàn thủy sản thành phố Mặc Hương buổi trưa mời cơm ở Đắc Nguyệt Lâu, chúng ta cùng tới đó ăn bữa cơm rau.
Diệp Phàm vừa nghe đương nhiên là mừng rỡ, tập đoàn thủy sản thành phố, nghe nói là tập đoàn lớn, chuyên về lĩnh vực thủy sản, chắc là Tiếu Tuấn Thần kéo về để quyên tiền.
Lần này Ngư Dương Tiếu gia Bệnh ưởng hổ muốn thừa dịp đón tượng đồng tổ tông Tiếu Mộng Đường để trọng chấn Tiếu gia, tạo thế là rất lớn.
Dĩ nhiên để vậy thì y cũng phải trích ra chút máu, Tiếu Tuấn Thần cũng biết Cục Tôn giáo nghèo kiết, không xuất ra một chút kinh phí hoạt động thì sao có thể triển khai hoành tráng.
Bởi vì người Tiếu gia không tiện ra mặt, chỉ sợ Phí gia, Ngọc gia, Tạ gia sẽ liên thủ áp chế nói Tiếu Tuấn Thần lợi dụng vị trí Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy lấy ra khoản tiến lớn vì người Tiếu gia thì điều tiếng không hay.
Cho nên Tiếu Tuấn Thần mới nghĩ cách "Ám độ Trần Thương", tự trù tính tài chính rồi lợi dụng phương thức quyên tặng đem tiền cho Cục Tôn giáo, thông qua đó tiến hành tạo thế cho Tiếu gia.
- Nói gì vậy, không dám! Tôi chỉ giúp đỡ nhỏ thôi.
- Lần hoạt động này cả bí thư và chủ tịch đều coi trọng, buổi trưa tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Cám ơn!
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phàm nhìn đồng hồ thấy cũng đã nhanh đến giờ nên nói với Đinh Hương Muội:
- Cô chuẩn bị tốt về văn kiện thủ tục quyên tặng, chúng ta cùng đi tới Đắc Nguyệt Lâu, là tiên sinh Tiếu Chấn Tường của tập đoàn thủy sản thành phố Mặc Hương mời khách, ha ha ha.
- Tiếu Chấn Tường là nhà giàu phải không cục trưởng.
Phó cục trưởng Trương Vệ Thanh không nhịn được hỏi ngay.
- Ha ha ha, ăn một bữa cơm thôi!
Diệp Phàm liếc nhìn mọi người rồi cười nhẹ, dĩ nhiên trong lòng mọi người đều ngầm hiểu.
- Cha, Ngọc gia lần này có chuyện lớn rồi, chắc là sẽ chững lại. Nghe nói lão gia tử của Ngọc gia cũng bị bắt, ha ha ha, thống khoái, quá thống khoái! Đáng tiếc Kháo Sơn Hổ giẫm phải *** chó nên thoát thân, nếu y cũng vào cục cảnh sát thì càng hay rồi. Nghe nói lần này là đội Cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố tự mình xuất động, ngay cả Cục Công an huyện Ngư Dương trước đó cũng không nhận được tin tức.
Phí Vũ Vân cười gằn.
Cho tới nay, Phí Vũ Vân cũng bị Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng áp chế. Ở Ngư Dương này thì danh tiếng Kháo Sơn Hổ vang dội hơn nhiều so với Ngọc diện lang quân, tiền cũng kiếm được nhiều hơn, đi ra ngoài Ngư Dương thì càng không cần phải nói.
Phí Vũ Vân cứ luôn không phục, vẫn muốn vượt qua Kháo Sơn Hổ, tốt nhất ngồi trên đầu của y. Hai người đều có cùng căn cơ gia tộc thâm hậu, vậy mà Phí Vũ Vân luôn bị Ngọc Thế Hùng dậm ở dưới chân, y đương nhiên là mất hứng.
Cho nên lần này Ngọc gia bị ngã, Phí Vũ Vân mừng rỡ như điên.
- Thống khoái! Hừ! Chuyện con làm ở Đằng Nguyệt sơn trang cũng phải cẩn thận, đừng tưởng rằng có thể thần không biết quỷ không hay, chuyện trên đời không gì có thể giấu mãi được.-
Bí thư Đảng ủy khối đảng huyện Ngư Dương Phí Mặc lạnh lùng liếc con trai, dội cho một gáo nước lạnh.
- Cha, cha nói là Ngọc gia sẽ sinh sự?
Phí Vũ Vân không ngốc, lập tức hiểu ngay.
- Cứ nên đề phòng. Ngư Dương có bốn đại gia tộc. Nhà chúng ta có sơn trang Đằng Nguyệt-, Ngọc gia có sơn trang Kính Nguyệt, Tạ gia có Vũ Nguyệt trà trang, Tiếu gia cũng có Phá Nguyệt tửu trang. Bốn đại trang làm những thứ gì chắc trong lòng mọi người đều hiểu, đừng xem thiên hạ đều là kẻ ngu.
Phí Mặc nói tiếp:
- Trong khoảng thời gian này con phải cực kỳ thận trọng, chớ dẫn hỏa thiêu thân. Cha đoán chừng Ngọc gia giờ đã thành một đống hỗn loạn, cẩn thận đừng để bị họ kéo theo vào vũng bùn.
- Con biết rồi, buổi sáng nay vừa nghe nói thì con đã thu xếp tạm thời hủy bỏ một số hoạt động, hiện tại tuyệt đối là kinh doanh hợp pháp. Ai! Chẳng qua tiền kia rất dễ kiếm.
Phí Vũ Vân cũng cảm thấy rất đau lòng.
- Con phải học cách buông bỏ, hiện giờ trước mắt là thiệt thòi nhưng sau này sẽ thu lại rất nhiều. Đây là một loại nghệ thuật phải nắm vững, nếu không sai một ly đi một dặm. Vũ Vân, con không thích quan trường người ngu lừa bịp tống tiền, nhưng giang hồ cũng có quy củ giang hồ, nếu không sẽ loạn.
Phí Mặc giáo dục con trai.
Bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương đều khống chế tài phú khổng lồ. Đằng Nguyệt sơn trang của Phí gia bề ngoài là ca múa tiêu khiển nhưng bên trong là bán một số thứ hàng cấm chẳng hạn như thuốc kích thích.
Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia, nghe rất là lịch thiệp trang nhã, là chỗ khiêu vũ uống trà kết bạn. Tuy nhiên cũng có chuyện mấy vũ nữ kiêm hầu trà thưởng rượu, kèm theo chút chuyện phong lưu.
Dĩ nhiên những cô gái này đều là hàng cực phẩm, rất có nghệ thuật trong việc khiến khách hàng mở hầu bao rút tiền.
Nội hàm của từ phong lưu này cũng rất rộng, theo lời của người nhà Tạ gia thì là chuyện thưởng trà đơn thuần. Phá Nguyệt sơn trang của Tiếu gia là chỗ chuyên bán rượu, có rất nhiều chủng loại, chẳng qua sau khi uống say cũng sẽ làm rất nhiều chuyện kích thích, mặt hàng này thì Tiếu gia cũng có rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Dĩ nhiên mỗi lần như vậy khách nhân đều trả tối thiểu một ngàn, là chỗ không dành cho nhân viên chính quyền lương tháng chỉ có ba trăm đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.