Chương trước
Chương sau
Gã thầm nghĩ trong huyện có cục Tôn giáo sao? Hình như chưa từng nghe qua, nhưng tiểu tử này có giấy giới thiệu công tác có lẽ là thật.
Người ta tốt xấu gì cũng là một Cục trưởng cấp bậc trưởng phòng, chuyện này thật sự có chút phiền phức. Kêu những binh tôm tướng tép chúng tôi sắp tới xử lý chuyện của Cục trưởng người ta có chút ngại ngần.
Mẹ kiếp, thật là xui xẻo, một bên là Ngọc gia thế lực cường đại, bây giờ lại toát ra một Cục trưởng, mặc dù nói có lẽ là Cục trưởng của một cục lụi bại gì đó, nhưng cũng là một cán bộ cấp bậc trưởng phòng, phiền toái thật.
Trần Đắc Chí lại càng phiền lòng, đột nhiên hiểu ra:- Thì ra Chu Tiểu Đào đã sớm biết thân phận của tiểu tử này cũng không nói ra. Kêu mình dẫn thân đến chỗ chết, chuyện đắc tội với người ta, y lại không ra mặt. Thật sự quá nham hiểm!-
Hai người tâm tình phức tạp đọc lại giấy giới thiệu công tác thì thấy đúng là dấu của Ủy ban nhân dân huyện không thể làm giả được.
- Cục trưởng Diệp, anh xem chuyện này thương lượng giải quyết như thế nào đây?
Trương Thắng muốn nhanh chóng bứt ra không muốn lại tham gia vào loại chuyện bị kẹp vào giữa trong khi năng lực bản thân không đủ để chịu oan ức.
Gã nói xong còn đưa mắt ra hiệu với cảnh sát oai hùng tên là Ngô Minh, tiểu tử này hiểu ý, xoay người đi rót chén trà đặt trước mặt Diệp Phàm. Thái độ rất lễ phép.
- Cục trưởng Diệp, xin mời uống trà.
Lúc này Diệp Phàm đương nhiên từ phạm nhân bị thẩm tra thoáng cái biến thành người bị hại.
- Hừ! Cục trưởng thì có thể tùy ý làm bậy à? Kháo sơn hổ tôi quyết sẽ không đáp ứng. Ức hiếp em gái của tôi đừng nói là Cục trưởng, cho dù là Chủ tịch huyện tôi cũng sẽ đánh lại. Đồng chí công an, tôi hi vọng các anh có thể theo lẽ công bằng mà phá án, đừng cho rằng một Cục trưởng nhỏ bé là có thể một tay che trời.
Lúc này ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói trầm đục, cười lạnh khinh thường.
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, vóc dáng người này cũng không phải là loại lưng hổ hình gấu, dáng người không khác biệt gì mình. Da dẻ hiện ra màu vàng khỏe mạnh, nhưng cặp lông mày lại như thanh đao dán trên đôi mắt làm người ta vừa nhìn thấy đã có loại cảm giác hoảng sợ.
Ánh mắt đặc biệt sắc bén, thậm chí là có chút tàn nhẫn, cảm giác giống như mắt sói nhìn chằm chằm. Trên người tự nhiên phát huy ra một loại khí thế như núi. Đương nhiên, loại khí thế này là "Kháo sơn hổ" Ngọc Thế Hùng tích lũy lâu dài được.
- Nhân vật chính đã tới, đây là lần đầu tiên tôi gặp "Kháo sơn hổ", nghe tiếng đã lâu. Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt.-
Diệp Phàm mỉm cười khẽ hành khí, bình tĩnh ngồi xuống cũng không có chút nào bối rối.
- Anh chính là "Kháo sơn hổ"?
Diệp Phàm bình thản hỏi. Trong lòng Trương Thắng và Trần Đắc Chí đều kêu khổ thấu trời, bây giờ sát tinh Ngọc Thế Hùng mà hắc bạch lưỡng đạo Ngư Dương đều vì nể lại tới, hơn nữa vừa rồi từ khẩu khí của Cục trưởng Diệp xem ra người này thật sự là một người làm việc không có suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Có lẽ hắn cho rằng bản thân có thể hù dọa người khác, khẩu khí của một Cục trưởng cục thối nát lại có thể mạnh mẽ với "Kháo sơn hổ" như vậy. Chuyện này nhất định sẽ không hay, xem ra chuyện tối nay muốn giải quyết êm đẹp cũng khó khăn.
Từ bản chất mà nói, trong đáy lòng Trương Thắng và Trần Đắc Chí vẫn vô cùng sợ hãi "Kháo sơn hổ", dù sao uy vọng của người ta cũng quá cao, danh tiếng thật sự quá vang dội.
Bình thường cũng chỉ là chỉ nghe tiếng chứ không thấy người. Bây giờ thấy người thật bắp chân không khỏi có cảm giác hơi mềm nhũn.
- Chuyện này phải làm sao đây? Vẫn xin mời cục trưởng ra ngoài chủ trì, không phải là một cấp số. Nếu làm không tốt đắc tội với cả hai bên. Người ta có thể trèo lên được vị trí Cục trưởng khẳng định cũng có chút khả năng, nếu như ở trong cục bị "Kháo sơn hổ" đánh cho thành đầu heo thậm chí đánh cho tàn phế, Kháo sơn hổ tự có người gánh trách nhiệm cho t, tốn ít tiền là có thể giải quyết. Nhưng Cục trưởng Diệp người ta lẽ nào lại không có mấy người đứng phía sau,thật khó làm!
Trương Thắng cảm giác đầu phình to như đầu heo, vội vàng đưa mắt ra hiệu về phía Ngô Minh, ý kêu y nhanh chóng đi mời Cục trưởng có thể quản chuyện tới. Đêm nay vì cục Công an có một số chuyện đặc biệt cần phải xử lý. Cho nên tất cả mọi người đều ở lại làm thêm giờ. Ngô Minh ngầm hiểu, lặng lẽ dịch chuyển bước chân rời đi.
- Cậu chính là Cục trưởng Diệp của cục Tôn giáo gì đó sao?
Kháo sơn hổ không đáp hỏi ngược lại.
- Đúng!- Diệp Phàm nhướng mắt trả lời.
- Cục trưởng giỏi thế sao? Hừ!
Sau khi Ngọc Thế Hùng hừ lạnh một tiếng đột nhiên quát Ngọc Miêu ở bên cạnh:
- Tát hắn mấy cái cho tao, cho em gái nhà ông hả giận rồi hãy nói. Dám ức hiếp em gái của ông. Không biết mở to mắt ra mà nhìn.
- Ngọc… ông chủ Ngọc, không thể như vậy.
Trương Thắng và Trần Đắc Chí bị hù dọa đến mức sắc mặt đại biến, vội vàng hô lên nhưng thấy Ngọc Miêu kéo tay áo lên, hai người ngây người cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Nói đùa, ai dám đứng ra ngăn cản chứ, chọc giận Kháo sơn hổ phát uy đạp gãy bắp chân mình có lẽ cũng phải tự nhận bản thân xui xẻo.
- Kháo sơn hổ! Tưởng thế nào, hóa ra cũng là một người không biết phân biệt tốt xấu, làm người ta rất là thất vọng. Không! Cực kỳ thất vọng, đánh mất phong cách hào kiệt anh hùng cả đời của mình.
Diệp Phàm lắc đầu thản nhiên cười nói, không hề để ý, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường.
- Mẹ kiếp! Còn dám mạnh miệng, chửi anh Ngọc của chúng ta, bố mày không đánh cho mày một trận phải hét lên thì bố mày không gọi là Ngọc Miêu nữa!
Ngọc Miêu mắng chửi, vung quả đấm xông tới.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng không quan tâm, duỗi ngón tay bắn lên cánh tay Ngọc Miêu, nghiêng người tránh sang.
- Dừng tay! Nơi này là cục Công an.
Ở cửa thang gác đột nhiên toát ra tiếng quát lớn của một người.
- Cục trưởng Chu tới rồi.
Diệp Phàm chậm rãi nói:
- Cục công an các anh thật đúng là náo nhiệt...Đại sảnh của cục công an biến thành nơi lưu manh biểu diễn, nhân viên công an thấy nhân viên nhà nước bị đánh mà chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
- Chuyện gì xảy ra vậy, hai người đang làm gì vậy? Muốn gây chuyện phải không? Công an, lưu manh các anh đều là bùn đất có phải không?-
Chu Bá Thành cảm thấy vô cùng mất mặt, Kháo sơn hổ cũng quá liều lĩnh rồi, quả thực xem cục Công an như hậu viện nhà mình.
Mặc dù nói y có một người chị thường vụ, nghe nói trên thành phố cũng có một người họ hàng thường vụ, nhưng cũng không thể không xem cơ quan chấp pháp cường lực của nhà nước không ra gì như vậy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cục Công an làm sao có thể tiếp tục tồn tại. Hơn nữa người bị đánh còn là Diệp Phàm, người có quan hệ khá tốt với mình.
Ngoài ra quan hệ của tiểu tử này với Cục trưởng Vu Kiến Thần của cục thành phố hình như cũng rất tốt, nếu thật sự bị đánh tốt xấu gì cũng sẽ tới tai Cục trưởng Vu. Bố mày phải vất vả lắm mới ngồi lên được vị trí Cục trưởng cục Công an huyện, đừng có chưa ngồi ấm chỗ đã bị người ta kéo xuống chứ.
Chu Bá Thành trước kia cũng có quan hệ không tệ lắm với Diệp Phàm, nhưng gần đây sau khi Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương bị ngã ngựa, trong lòng Chu Bá Thành cũng có chút rối loạn, cảm giác không có chỗ ký thác cứ trôi nổi khắp nơi.
Trước mắt thế cục trong huyện quá phức tạp, cho nên y vẫn nằm ở trạng thái quan sát. Gần đây thế lực Ngọc gia có chút vươn lên, Phí gia và Ngọc gia đều chìa cành ô liu về phía Cục trưởng cục Công an y.
Chu Bá Thành có tính toán nghiêng về phía Phí gia, Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn mặc dù nói là bí thư, nhưng vừa mới tới, cơ bản chưa ổn định, thế lực Ngọc gia mặc dù có chút vươn lên nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể đạt tới độ cao của Phí gia.
Nền tảng Phí gia rất giàu có, đứng ở Ngư Dương đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị ngã. Gần đây thế lực lại càng như mặt trời ban trưa.
Chu Bá Thành cảm giác nếu như đi theo Phí Mặc lăn lộn thì có lẽ còn có chút ít tiền đồ, bởi vì Phí gia là dây leo, hình như sẽ không đổ.
Diệp Phàm trước kia đi theo Lý Hồng Dương, hiện tại Lý Hồng Dương bị lật đổ không phải lập tức bị Phí gia điều đến Cục Tôn giáo sao, nghe nói lúc ấy khi hội nghị thường ủy thảo luận, Chủ tịch huyện Vệ và Phí Mặc còn chủ trương muốn xử hắn theo pháp luật. Xem ra tiểu tử này này xui xẻo đến mức không còn hi vọng gì rồi.
- Cục trưởng Chu, chúng tôi…chúng tôi…
Trương Thắng mấp máy một hồi lâu cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
- Cục trưởng Diệp, ngồi đi, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy, cậu nói trước đi.
Chu Bá Thành nhàn nhạt hỏi, liếc mắt nhìn Kháo sơn hổ Ngọc Thế Hùng nói:
- Ông chủ Ngọc. Tất cả mọi người đều tới để xử lý chuyện. Biết rõ nội tình không phải sẽ dễ làm hơn sao?
- Hừ! Bản thân tôi cũng muốn nghe xem sao.
Ngọc Thế Hùng hừ một tiếng cũng ngồi xuống.
- Văn Viễn, tên tiểu tử Diệp Phàm đó gặp xui xẻo rồi, ha ha ha.
Chu Tiểu Đào cười như điên không dứt, gọi điện thoại cho con trai Phí Mặc là Phí Văn Viễn. Hai người này là đồng bọn, cộng thêm cháu cục trưởng Vương Thiên Lượng của cục Tài Chính thành phố là Vương Tiểu Ba tạo thành một tam giác sắt ba chân.
Lần trước ở Thủy Vân Cư, ba người đồng thời bị thiết quyền của Diệp Phàm hù dọa sợ vỡ mật, mặc dù nói lúc ấy Phí Văn Viễn đã tránh được kiếp nạn không bị bắt vào căn cứ Dương Đầu Phong chịu khổ nhưng vì chuyện này cha Phí Văn Viễn là Phí Mặc đã vô cùng mất mặt trên hội nghị thường ủy.
Sau này vẫn bị Phí Mặc đưa vào cục Công an ăn cơm tù hai ngày, dĩ nhiên là giả vờ để người khác nhìn thấy. Đương nhiên cũng không phải là cơm tù gì cả, mà là rượu và thức ăn của thái tử gia, tự có người đưa tới.
- Xui xẻo! Gần đây không phải hắn gặp đủ loại xui xẻo sao. Từ một Chủ tịch thị trấn lớn bị lột mũ, điều tới làm Cục trưởng một cục rách nát không ai muốn tới. Còn có người nào xui xẻo hơn hắn, ha ha ha…
Phí Văn Viễn cười nói, trong lòng cũng là vô cùng thoải mái.
- Lần này hắn lại càng muốn xui xẻo hơn. Cậu biết hắn chọc vào người nào không?
Chu Tiểu Đào cười thần bí nhỏ giọng nói.
- Người nào?
Phí Văn Viễn cũng cảm thấy hứng thú.
- Nghe nói là chọc vào đại tiểu thư Ngọc gia, ha ha ha. Đại Cục trưởng Diệp lại đùa giỡn vào đại tiểu thư Ngọc gia.
Chu Tiểu Đào cũng không kìm được cười điên cuồng khiến cho mấy đồng chí công an đang làm thêm giờ ở cách vách còn tưởng trưởng phòng Chu có phải mắc bệnh điên rồi không, lúc thì cười lúc lại làm gì đó.
- Đùa bỡn lưu manh, đùa bỡn thế nào, hắn dám sao? Đây chính là Ngọc đại tiểu thư, cho dù là chúng ta cũng không dám làm loạn. Anh Chu, Ngọc đại tiểu thư là thiên tiên mỹ nhân. Không phải nghe nói thời gian trước anh Chu còn tặng hoa gì sao?
Phí Văn Viễn cũng không quên bỡn cợt Chu Tiểu Đào mấy câu.
- Tặng hoa! Hừ, chuyện cũ rích rồi mà tiểu tử cậu còn nhắc đến.
Chu Tiểu Đào tức giận mắng một câu, nói tiếp:
- Vừa rồi tôi có kêu người đi tìm hiểu, hình như tên đó đâm vào chiếc xe thể thao của Ngọc Kiều Long. Sau đó có lẽ Ngọc Kiều Long tức giận, tiểu tử này trong cơn nóng giận sinh ra vô lễ với Ngọc đại tiểu thư, túm vào ngực của Ngọc đại tiểu thư. Nghe nói còn cấu mấy cái, tay sắp thò vào trong cổ áo, hắc hắc hắc…
Chu Tiểu Đào đắc ý không thôi, đương nhiên là cố ý thêm mắm thêm muối.
- Chuyện đó khẳng định rất thú vị, đáng tiếc không phải là chúng ta.
Phí Văn Viễn rất tiếc nuối.
- Tiểu tử đó đúng là may mắn, bộ ngực của Ngọc đại tiểu thư mà hắn dám sờ soạng. Nghe nói ngọn núi của cô nương đó còn chưa có ai sờ qua, ài! Sờ ngực cô ta, thú vị không cần phải nói, mẹ kiếp, chuyện tốt gì cũng bị hắn chiếm sạch.
Chu Tiểu Đào cũng có chút mùi vị chua xót nói.
- Đúng! Ai dám đi sờ chứ. Đây không phải là muốn ăn cờ-lê của Kháo sơn hổ sao. Ài, đáng tiếc, đáng hận.
Phí Văn Viễn rất đau lòng Tại sao người vô lễ không phải là mình, đáng tiếc y biết mình cũng không có gan hù dọa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.