Chương trước
Chương sau
- Đúng! Mặt đường rộng 26 mét cho dù là con đường mới nhất của huyện Ngư Dương chúng ta hình như cũng không lớn như vậy, có lẽ khoảng 20 mét thôi.
Phương án này tôi nghĩ rất khó tiến hành, làm không tốt thì các cửa hiệu hai bên đường gây chuyện sẽ rất phiền phức.
Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà người xướng người hát cùng song tấu với nhau.
- Làm việc gì cũng có khó khăn, không làm gì thì không có khó khăn. Thị trấn Lâm Tuyền chúng ta sau này sẽ trở thành trung tâm của thị trấn bên dưới Ngư Dương.
Tôi nghĩ tư tưởng của chúng ta nên có tính nhìn xa hơn, không chỉ gói gọn trong vài năm mà cần phải nhìn xa hơn một chút, làm sao phải đến 20 đến 30 năm sau không cần mở rộng đường lần nữa mới được. Làm như vậy cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên quốc gia. Hoa Hạ chúng ta mặc dù nói là đất nước rộng lớn, của cải dồi dào cũng sẽ có một ngày tiêu hao hết tài nguyên. Nếu có thể một bước đúng hạn đương nhiên là tốt nhất, tôi cho rằng nếu đã là mở rộng dứt khoát phải mang tính một lần, tránh để sau này chọc vào chuyện phiền phức.
Diệp Phàm trả lời ngắn gọn dứt khoát.
- Tôi đồng ý với quan điểm của Chủ tịch thị trấn Diệp, quốc gia tuy lớn nhưng Hoa Hạ chúng ta lại là một nước lớn lãng phí tài nguyên.
Mọi người có thể thường xuyên nhìn thấy, lối đi dành cho người đi bộ trên đường đào rồi lát, lát rồi đào, hôm nay là cục Điện báo đào chôn cáp điện, ngày mai lại là cục Truyền thanh đào thông đường dây.
Hôm sau lại là xây dựng thành phố đào để thông đường nước dưới đất, xây dựng cứ tái diễn như vậy tạo thành lãng phí cực lớn cho tài nguyên quốc gia.
Tương lai của Lâm Tuyền vô cùng tươi đẹp, nếu có thể thực hiện Bản kế hoạch đại quy hoạch của Chủ tịch Diệp thì xe cộ đoán chừng sẽ tăng trưởng gấp mấy lần, đây vẫn là xe cộ qua đường.
Xã hội phát triển, nhân dân giàu mạnh, sẽ mua xe nhiều hơn. Cho nên, tôi ủng hộ mở rộng một lần đến 26 mét, theo quy hoạch đô thị nhỏ xây dựng lại đường mới của Lâm Tuyền chúng ta.
Phó Bí thư Hạ Giai Trinh là nghiên cứu sinh, tầm mắt nhìn rất xa, rất bội phục tư tưởng đi trước thời đại của Diệp Phàm nên lập tức ủng hộ.
Đương nhiên, nếu nói Hạ Giai Trinh ủng hộ Diệp Phàm hoàn toàn vì thị trấn Lâm Tuyền thì không thể, bên trong đương nhiên cũng có trộn lẫn một chút tình cảm cá nhân.
Từ lần trước sau khi khiêu vũ mặt kề mặt ở trong phòng ca múa San Hô của Khanh Hương với Diệp Phàm, Hạ Giai Trinh đến hiện tại vẫn còn vương vấn không quên, trong lòng thường xuyên buồn bực tự hỏi mình rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào thật sự đã có tình cảm yêu đương chị em.
Mình sắp 28 tuổi rồi, Diệp Phàm mới có 19 tuổi, cách biệt tuổi tác quá lớn, cảm giác không có khả năng và không gian phát triển.
Qua 10 năm nữa khi mình đã biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng thì Diệp Phàm vẫn chỉ là một anh chàng 29 tuổi, tình yêu là thứ có thể thật sự đạt đến "vĩnh hằng" giống như biểu diễn trong ti vi sao?
Chuyện này có lẽ không thực tế, đợi đến lúc mình già nua xấu xí, thì Diệp Phàm vẫn còn thanh niên, lúc đó mình nên làm thế nào?
Có lẽ đến lúc đó sự nghiệp của Diệp Phàm đã bay lên như mặt trời mọc, tay giữ trọng quyền, quyền cao chức trọng, lởn vởn xung quanh đều là các em gái xinh đẹp đáng yêu, hắn còn có thể giữ lại người phụ nữ già nua xấu xí như mình không?
Cho nên Hạ Giai Trinh suy đi tính lại, đêm không ngủ yên, cảm thấy mình vẫn không có khả năng kết đôi với Diệp Phàm, chuyện này quá không thực tế
Tình cảm là thứ có lúc muốn ngăn cũng không ngăn được, mặc dù nói Hạ Giai Trinh không có khả năng phát triển, nhưng vẫn có thể ủng hộ trên sự nghiệp, vẫn tận lực ủng hộ Diệp Phàm.
Đoán chừng cho dù thứ mà Diệp Phàm đề xuất không hề hợp lý thì bản thân vẫn sẽ mù quáng ủng hộ.
Có lúc Hạ Giai Trinh cũng tự vấn lòng mình, bản thân có thể làm công chính hay không, có thể xuất phát từ đại nghĩa của quốc gia và Đảng hay không, cuối cùng đưa ra kết luận là không thể.
Chỉ cần là đề nghị Diệp Phàm đề xuất, bản thân tuyệt đối sẽ ủng hộ. Hơn nữa còn là tận lực ủng hộ, bản thân còn vì chuyện này mà tìm ra một số lý do đường đường chính chính để ức hiếp bản thân…
Ài….
Thật ra Hạ Giai Trinh không biết bản thân đã sa chân vào bên trong, khi người ở trong cục diện mới không thể quan sát được toàn cảnh, không biết chân tướng thật sự, chỉ do thân đang ở bên trong chính là tình trạng trước mắt của Hạ Giai Trinh.
Dùng bốn chữ hình dung chính là "Đương cục giả mê" (Người trong cuộc giả vờ không biết)
- Đúng! Có thể xây dựng Lâm Tuyền chúng ta tươi đẹp như thành thị, tôi ủng hộ vô điều kiện, nhưng chuyện liên quan đến lùi đường cũng cần phải làm như một việc lớn quan trọng, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì sơ suất.
Bây giờ rất nhiều nơi khi phá bỏ phát sinh chuyện máu chảy thậm chí là chết người, cho nên tôi hi vọng hội nghị Đảng ủy phải thận trọng đối với chuyện lùi các cửa hàng mặt tiền, đưa ra phương án tiến hành thiết thực.
Thiết Minh Hạ mặc dù nói đồng ý với kế hoạch mở rộng của Diệp Phàm nhưng cũng rất lo lắng đối với hậu quả xảy ra khi lùi cửa hàng.
Nhìn thấy Hạ Giai Trinh và Thiết Minh Hạ đều phát biểu tỏ vẻ ủng hộ Diệp Phàm, cộng thêm bản thân Diệp Phàm là có ba người đồng ý, Mâu Dũng liếc mắt nhìn Phó Bí thư Đảng ủy Tạ Đoan, ngoài miệng cười nói:
- Bí thư Tạ cũng phát biểu đi!
Y nghĩ thầm, " Nếu như lão Tạ đồng ý thì mình quan sát một lát rồi mới quyết định, nếu lão Tạ không đồng ý thì chỉ cần lải nhải mấy câu là được rồi. Nhưng nếu có thể xây dựng Lâm Tuyền lớn hơn tươi đẹp hơn cũng có một phần công lao của Bí thư mình, chỉ là chuyện lùi đường không dễ xử lý, chọc vào phiền phức thì lớn chuyện."
Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Phó Bí thư Đảng ủy Tạ Đoan vốn không muốn lên tiếng cũng đành phải bất chấp khó khăn, than thở, " Đúng là xui xẻo, Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà rõ ràng là phản đối, bên này lại có hai người ủng hộ Diệp Phàm, cũng không biết Bí thư Mâu Dũng có thái độ gì.
Ài1 Vừa lên tiếng đã đắc tội với người khác rồi. Thái độ làm người của cha mình là không nghiêng về bên nào.
Nhưng muốn làm một người hiền lành cũng khó quá, nếu trực tiếp biểu thị quyền vứt bỏ có lẽ cũng sẽ đắc tội, nói không chừng còn đắc tội với cả hai bên."
Trong lòng Tạ Đoan cấp tốc suy nghĩ, cũng không thể gạt bỏ mọi người sang một bên.
Gã một ngụm trà cố gắng để mình bình tĩnh lại, nói:
- Phương án của Chủ tịch thị trấn Diệp, vừa rồi tôi cũng có xem qua, bản kế hoạch này vô cùng tốt đẹp.
Nếu có thể thực hiện, Lâm Tuyền của chúng ta quả thực có thể so sánh với một thành phố nhỏ. Thành phố Phúc Xuân cách Lâm Tuyền không quá 40 ngàn thước chính là một thành phố cấp huyện có kinh tế tương đối phát triển, mặt đường mới xây của người ta nhìn qua quả thực rất đẹp, mỹ quan phóng khoáng.
Tạ Đoan đầu tiên biểu dương kế hoạch của Diệp Phàm rất tốt, nhưng trong nháy mắt lại nhấp một ngụm trà nói tiếp:
- Nhưng thành phố Phúc Xuân của người ta có tiềm lực tài chính, tài lực hùng hậu.
Nếu muốn mở đường thì liên quan đến rất nhiều phương diện. Vừa rồi phó Chủ tịch Thiết cũng có nói qua rồi. Lùi đường lùi cửa hiệu chính là một vấn đề lớn.
Có mặt tiền cửa hàng sâu không quá bảy tám mét. Nếu lùi toàn bộ cửa hàng thì sẽ mất mặt tiền, người ta nhất định sẽ không cam lòng.
Cho nên, kế hoạch của Chủ tịch thị trấn Diệp rất tốt, nhưng muốn thực hiện lại cực kỳ khó khăn, nhưng tôi sẽ tuân theo quyết định của Đảng ủy. Khó khăn dù lớn, chúng ta cũng phải gắng sức vượt qua có phải không? Ha ha ha!
Tạ Đoan không thẹn là Tạ Đoan, con trai của "Tiếu Diện Hổ Ngư Dương" Tạ Cường, kế thừa phong cách cũ của cha mình, mơ hồ có bóng dáng của Tạ Cường.
Những lời này nói ra vô cùng chặt chẽ, giống như là ủng hộ kế hoạch của Diệp Phàm, lại giống như không có cùng suy nghĩ, lo lắng mặt tiền cửa hàng…
Kết quả lại là phục tùng quyết định của Đảng ủy, còn chưa quyết định thì làm sao có thể nói phục tùng, trong đáy lòng Diệp Phàm âm thầm oán hận, cảm thấy trong Đảng ủy, có lẽ tâm tư của Tạ Đoan là phức tạp nhất, khó có thể mài.
Tuy nhiên người này lại quan trọng nhất, bình thường mà nói, trải qua hội nghị Đảng ủy, có lẽ Mâu Dũng sẽ có khuynh hướng nghiêng về bọn người Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà.
Như vậy rất dễ tạo thành kết quả khó xử ba chọi ba, nếu Tạ Đoan vứt bỏ quyền biểu quyết, có lẽ chuyện còn trở nên phức tạp hơn, vì phiếu bầu của Đảng ủy không quá nửa sẽ không được công nhận.
Cho nên nhiệm vụ cấp bách vẫn là nghĩ cách kéo con hồ ly nhỏ Tạ Đoan về phía mình. Muốn kéo hắn qua là chuyện không có khả năng, nhưng đầu tiên phải giành được sự công nhận của gã, đó mới là mấu chốt quan trọng.
- Kế hoạch của Chủ tịch Diệp rất tốt đẹp, cũng là một phương án dũng cảm, tôi là Bí thư Đảng ủy của Lâm Tuyền, có thể làm cho Lâm Tuyền trở nên tốt đẹp hơn, tôi đương nhiên rất ủng hộ.
Nhưng chúng ta cũng phải coi trọng lo lắng của Phó Chủ tịch Hoàng và phó Bí thư Tạm không thể xem như không quan trọng. Muốn làm một chuyện đại sự, tuyệt đối không thể chủ quan xem thường.
Như vậy đi, bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền tạm thời do Chủ tịch Diệp chịu trách nhiệm, còn chuyện lùi cửa hàng khỏi mặt đường cũng do cậu ấy toàn quyền chịu trách nhiệm, tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ.
Những lời này của Mâu Dũng đã quyết định phương án này, cho nên phương án này được thông qua.
Nhưng y cũng rất thông minh, vừa muốn để Lâm Tuyền trở nên tươi đẹp hơn, làm vui lòng thượng cấp, công trạng lớn lao này, y là Bí thư của thị trấn đương nhiên cũng chiếm được phân lượng rất lớn.
Còn nhìn về phương diện trách nhiệm mà nói y lại trút bỏ được gánh nặng, cũng như chuyện liên quan đến lùi cửa hàng khỏi mặt đường toàn bộ đều đổ lên đầu Diệp Phàm.
Chủ ý của y chính là không dính tay vào, sau này có xảy ra chuyện gì, đồng chí Diệp Phàm ngươi mới chịu ảnh hưởng, mình chỉ là ở bên cạnh hiệp trợ. Con người người này rất nham hiểm, Diệp Phàm hận đến mức nghiến răng trèo trẹo.
Dẫu sao kỳ ngộ vốn tồn tại cùng nguy hiểm, Diệp Phàm cười nói:
- Được rồi! Chuyện này do tôi toàn quyền chịu trách nhiệm. Chuyện sẽ kêu người đi làm, chỉ cần chịu làm, tôi tin rằng nhất định sẽ thành công. Lần này tôi hi vọng các vị Đảng ủy viên ngồi ở đây có thể giúp đỡ tôi một tay, khi cần mọi người ủng hộ, hi vọng mọi người đừng thoái thác.
- Chủ tịch Diệp, đầu tiên tôi muốn biểu thị một chút. Chuyện này tôi không muốn tham gia, tôi biểu thị phản đối, xin Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành chính thức ghi lại.
Nhưng tôi phục tùng quyết định của hội nghị Đảng ủy, tôi chỉ quản lý những chuyện thuộc lĩnh vực nông nghiệp của mình.
Hoàng Hải Bình dứt khoát biểu thị ý kiến phản đối của mình.
- Tôi cũng giống vậy, đối với chuyện mở rộng mặt đường đến 26 mét, tôi có suy nghĩ của mình, tôi vứt bỏ quyền biểu quyết, xin Chủ nhiệm Vương ghi chép lại.
Chủ yếu là vì tôi quản lý công tác nhân sự cụ thể của tổ chức, gần đây sau khi sáp nhập thị trấn công tác nhân sự tổ chức trăm thứ phải lo, thật sự vô cùng bận rộn.
Đặc biệt là bốn chức phó của xã Khanh Hương, thật sự là hao tổn tâm trí. Cho nên liên quan đến chuyện lùi cửa hàng khỏi mặt đường, tôi cũng dự định không tham gia, xin Chủ tịch Diệp thông cảm.
Khẩu khí của Khúc Anh Hà tương đối uyển chuyển hơn một chút, không phản đối cũng không ủng hộ, dứt khoát vứt bỏ.
Phó Bí thư Tạ Đoan cũng biểu thị vứt bỏ quyền biểu quyết, chuyên tâm sắp xếp phương diện nhân sự…đều lấy chuyện này làm lý do để không phải tham gia.
Cuối cùng là Mâu Dũng, Diệp Phàm, Hạ Giai Trinh, Thiết Minh Hạ đồng ý, cũng ghi chép vào sổ.
- Được! Nếu do tôi toàn quyền chịu trách nhiệm, tôi chuẩn bị gia tăng tốc độ thời gian tới đưa ra phương án thiết thực trước cuối năm, để các gia đình chịu hỏa họa đều có thể vui vẻ đón năm mới. Là chính quyền cơ sở nhất, lúc nào cũng phải làm được gì đó cho nhân dân-
Trên khuôn mặt Diệp Phàm nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng hung hăng thầm mắng, "Đám quỷ lòng dạ nham hiểm, khi gặp chuyện thì làm rùa đen rụt cổ.
Nếu không tham gia còn có thể, dù sao cũng được ghi chép vào sổ sách rồi, là sổ ghi chép chính thức của hội nghị Đảng ủy thị trấn. Sau này có công lao gì thì đừng tới xin xỏ.
Tuy nhiên Mâu Dũng đúng là kẻ giảo hoạt nhất, vừa muốn cướp công lại không tốn lực, xảy ra chuyện thì không chịu trách nhiệm. Chuyện tốt trên đời này để cho y chiếm hết đi."
Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Phàm trực tiếp gọi điện thoại báo cáo đơn giản chuyện này với Chủ tịch huyện Trương Tào Trung và Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương. Hai người này sau khi nghe xong suy nghĩ một lát cũng biểu thị ủng hộ, nhưng cứ luôn dặn dò là phải sắp xếp tốt chuyện lùi cửa hàng của nhân dân.
Năm giờ chiều.
Dưới sự giật dây của Mâu Dũng, Diệp Phàm và y cùng đến đại tửu lâu của Mâu Dũng, tối nay phải gặp mặt anh em cục trưởng Vương Thiên Lượng của cục Tài chính thành phố, vì chuyện khu nhà ở của trạm phát điện, Diệp Phàm cũng thông suốt vác mặt mo đến.
Không còn cách nào, hiện tại ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn mới biết tính quan trọng của tiền. Không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý. Bỗng chốc thiếu mất một khoản mấy trăm vạn tiền ủng hộ, ngày tháng trong thị trấn cũng không dễ sống. Ngay cả bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền mà mình đề xuất cũng chịu ảnh hưởng.
Hai người ở trong phòng nhàn nhã uống trà đợi khách.
- Chủ tịch Diệp, nói với cậu một câu xuất phát từ đáy lòng. Chúng ta đều là người trẻ tuổi, đều rất dễ kích động.
Nhưng lát nữa khi anh em cục trưởng Vương đến, tôi hi vọng cậu có thể tận lực khắc chế, vì 10 vạn nhân khẩu của Lâm Tuyền chúng ta cậu phải để chữ nhẫn lên đầu mới được. Nếu không chuyện khu nhà ở của trạm phát điện thất bại, chúng ta sẽ không sống yên đâu.
Mâu Dũng lộ ra vẻ rất chân thành nói với Diệp Phàm, kỳ thực y thật ra cũng có chút lo lắng chuyện khu nhà ở của trạm phát điện thất bại, đây là năm sáu trăm vạn.
Không có số tiền này, Chủ tịch Diệp Phàm cố nhiên là khốn khổ. Nhưng Mâu Dũng cũng không còn cách nào, nếu thị trấn Lâm Tuyền xảy ra vấn đề gì, người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là Bí thư Mâu Dũng.
Mâu Dũng cũng không muốn con đường quan chức cả đời của mình vì chuyện này mà đứt gánh, mặc dù y và Diệp Phàm có chia rẽ, thậm chí có những lúc âm thầm ra tay hãm hại nhau.
Nhưng ở các phương diện đại sự, mục tiêu của hai người đều giống nhau, đều là vì muốn xây dựng Lâm Tuyền tốt đẹp hơn, trên mặt hai người rạng rỡ, khi thăng quan sức mạnh cũng tăng thêm rất nhiều.
- Bí thư Mậu, vị khách bí mật mà anh mời tới hiện tại có thể lộ chân tướng rồi! Đã đến lúc này rồi còn không nói ra. Tôi nhất thời có chút bối rối, làm chậm trễ người ta là đắc tội đấy.
Diệp Phàm giả vờ có chút dáng vẻ gấp gáp.
- Ha ha ha! Chủ tịch Diệp, nói trước cho cậu biết sao? Người ấy chính là chú dượng của tôi tiên sinh Tiêu Bỉnh Quốc, hiện giờ đang đảm nhiệm phó trưởng ban của ban Tổ chức thị ủy. Chú ấy đến làm người hòa giải, tôi cũng phải tốn một phen khổ tâm, cho nên hi vọng cậu đừng lãng phí công sức đó.
Mâu Dũng hơi có vẻ tự đắc, vạch trần người giật dây, chính là phó trưởng ban của ban Tổ chức thị ủy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hừ! Gia sản của tên nhãi này thật sự rất giàu có, không những có chú dượng Ngọc Hoài Nhân Bí thư Ủy ban kỷ luật đảng ủy thị ủy, bây giờ lại toát ra một chú dượng phó trưởng ban của ban Tổ chức.
Thằng cụ nó, chị em gái của mẹ y thật là nhiều, tất cả đều là quan béo. Trong nhà lại giàu có, nghe nói mở công ty kinh doanh gì đấy, có tiền có thế như vậy có thể không thăng quan nhanh sao? "
Trong lòng Diệp Phàm tức giận bất bình. Một cảm giác khổ sở xông lên trên đầu. Cảm giác nếu bản thân thật sự muốn đánh nhau với Mâu Dũng thì không phải dễ dàng, thậm chí có chút cảm giác lấy trứng chọi với đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.