" Mẹ kiếp, xem ra phải tăng cường thêm một chiếc ghế Phó chủ tịch thị trấn mới được. Bốn lão già của xã Khanh Hương không phải vẫn đang tranh giành địa vị sao? Dứt khoát đề nghị người nào có thành tích thì sắp xếp làm Phó chủ tịch thị trấn? Nhưng dĩ nhiên không thể là lão già Phí Kỳ đó được."
Diệp Phàm thầm suy nghĩ liếc mắt nhìn mọi người, có lẽ nghĩ nếu đem chuyện này áp đặt lên đầu Hoàng Hải Bình hình như cũng cảm thấy hơi táng tận lương tâm.
Hơn nữa lão tiểu tử đó là loại lãnh đạo vừa thối vừa cố chấp, cấp trưởng phòng lại đi đảm đương Phó chủ tịch thị trấn nên trong lòng vẫn còn ấm ức, ra vẻ thâm niên, nói chuyện không nghe người khác khuyên bảo, không có lợi gì cả.
Nếu cậy mạnh đè áp xuống người y, sau này Hoàng Hải Bình quản lý công tác nông nghiệp xảy ra sơ sót, người này có lẽ sẽ đem chuyện nhà máy ra ra làm cái cớ để trốn trách trách nhiệm của mình.
Công tác nông nghiệp là công việc trọng điểm, trong một thị trấn không có bao nhiêu cơ sở công nghiệp mà nói thì phải dựa vào nông nghiệp để phát triển, Diệp Phàm biết rõ không thể chủ quan. Nếu để bọn người Hoàng Hải Bình chụp mũ cho cái tội kỳ thị công tác nông nghiệp thì rất là bất lợi.
Nhưng nghĩ đến hội nghị Chủ tịch thị trấn lần đầu tiên có thể vì thất bại này mà chấm dứt, Diệp Phàm cũng có chút bất đắc dĩ. Hiện tại người dùng được trong tay mình quá ít.
- Được rồi, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1759605/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.