Chương trước
Chương sau
Đám người Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ và bọn người Hứa Thông cũng sợ ngây người, đứng tại chỗ mà chân cũng run rẩy.
Thượng Thiên Đồ và Dương Vân Thiên còn đỡ hơn một chút, Hứa Thông, Phó Chí Dũng thì có cảm giác chân sắp nhũn ra.
- Mai…chị Mai…đặt súng xuống rồi nói chuyện, đừng kích động quá…Tề….Tề Thiên cũng đặt xuống.
Hứa Thông lắp bắp nói, mồ hôi to như hạt đậu cũng toát ra.
Hắn biết, nếu Mai Diệc Thu dám nổ súng, Tề Thiên tuyệt đối cũng sẽ nổ súng, đến lúc đó súng không có mắt. Loại sát thần giết đến đỏ mắt giống như Tề Thiên đoán chừng toàn bộ những người có mặt ở đây hôm nay đều phải xuống chỗ Diêm La mà giao đãi. Hứa Thông chưa muốn chết, cái mạng nhỏ này còn phải giữ lại để tiếp tục sống phong lưu thoải mái.
- Tiểu đoàn trưởng Mai, đừng run tay, hừ, bỏ súng xuống!
Diệp Phàm đột nhiên bắn ra một tiếng thét to giống như bạo tạc, trong nháy mắt dùng "Hóa Âm Mê Thuật" ép vào khoang miệng biến thành sóng âm bạo phát đánh vào trong tâm khảm Mai Diệc Thu.
Mai Diệc Thu chỉ cảm thấy trong lòng như có một đạo sấm vang nặng nề chém tới, cỏ tay run lên một tiếng "phịch", súng đã rơi xuống dưới đất.
Tề Thiên vừa nhìn vừa xoay người nắm lấy tay súng của Mai Diệc Thu mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trái tim của gã cũng cứng đơ.
Gã biết năng lượng của Diệp Phàm, Tiểu Lý đao của người ta còn chưa xuất thủ. Nếu thật sự chọc tức hắn nhớ lại lần đó ở đập Thiên Thủy thật đáng sợ.
Lúc đó Diệp Phàm giết chết ba người, phi đao vừa xuất đã kinh thiên động địa. Ánh đao hư ảnh vun vút đến giờ vẫn còn lưu lại trong trái tim của Tề Thiên. Truyện Ngược
Giết Mai Diệc Thu thì đúng là chọc vào đại phiền phức, gia tộc cô ta cũng không phải là thứ dễ chọc. Cho dù là đoàn trưởng Thiết muốn bảo vệ Diệp Phàm cũng khó khăn, dù sao gia tộc Mai thị đã thâm căn cố đế ở Yến Kinh, trong quân giới Hoa Hạ có thế lực không tầm thường.
Ngược lại nếu Mai Diệc Thu giết chết Diệp Phàm, đoán chừng cũng không có được lợi ích gì, đầu tiên có thể đốt cháy cơn thịnh nộ của đoàn trưởng Thiết.
Huống hồ Tề Thiên còn có ý nghĩ xa hơn, đại ca Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy mà đã là cao thủ ngũ đoạn tuyệt thế, sư phụ sau lưng tuyệt đối là thuộc về hạng cao thủ đỉnh cao.
Nếu thật sự là một vị cao thủ đỉnh cao đạt đến 9 đoạn, nếu thực sự tiến hành báo thù, đoán chừng cả gia tộc Mai gia Yến Kinh đều sẽ lâm vào thảm cảnh diệt môn.
Cơn thịnh nộ của cao thủ 9 đoạn cho dù là chính quyền quốc gia Hoa Hạ cũng cực kỳ lo lắng, vì những cao thủ đó mặc dù nói vẫn sợ súng, nhưng người ta xuất quỷ nhập thần, người khác căn bản không nắm bắt được. Sau khi giết người xong thì chính quyền Hoa Hạ cũng biết làm gì y?
Hơn nữa loại cao thủ đó đến chỗ nào người ta không phải đều cung kính giống như thần linh. Tiểu Lý đao của Diệp Phàm mới có thân thủ ngũ đoạn đã thần kỳ như vậy, có uy lực kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, không hề thua kém uy lực rất cường hãn của súng lục.
Phi đao của sư phụ đó tuyệt đối sẽ không tầm thường, thử nghĩ xem một thanh Tiểu Lý đao được điều khiển trong tay một cao thủ 9 đoạn thì sẽ có loại uy lực như thế nào, Tề Thiên mới nghĩ đã cảm thấy da đầu tê dại, bắp chân giống như bị rút gân, cảm thấy đứng yên cũng có vẻ khó khăn.
- Thiếu tá Mai, tại sao lại dùng súng chỉ vào dân thường, đây là tác phong bá vương của cô sao?
Diệp Phàm lạnh lùng chỉ trích nói.
- Hừ! đừng nói nữa, họ Diệp kia, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu, chưa xong!
Mai Diệc Thu quát lớn, từ trước đến giờ chưa bao giờ mất mặt như vậy, bị người ta quát một tiếng mà trong lòng chấn động, ngay cả súng cũng sợ đến đánh rơi. Trên thực tế, trong súng của Mai Diệc Thu cũng không có đạn, lúc ấy cũng chỉ là tức giận dọa người.
Lúc này sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ cũng có chút hối hận, nhưng Mai Diệc Thu là người quá mức cao ngạo. Hơn nữa sau màn rơi súng khó hiểu vừa rồi đến hiện tại vẫn chưa hồi phục được tinh thần, trong đáy lòng cũng vẫn cứ buồn bực, " Kỳ quái! Súng đang nằm trên tay mình sao đột nhiên lại rơi xuống đất chứ.
Lúc ấy giống như bị bổ một cây chùy sắt vào đầu. Mơ hồ nghe thấy hai chữ "bỏ súng" của tên nhãi họ Diệp.
Tại sao mình lại nghe lời như vậy, không thể nào nghe lời hắn được. Lẽ nào là "Sư Tử Hống" trong truyền thuyết Hoa Hạ. A! Hình như có hơi giống…"
Vừa nghĩ tới thần công "Sư Tử Hống", trong lòng Mai Diệc Thu mơ hồ có chút lo lắng. Mai Diệc Thu trẻ tuổi như vậy mà có thể đạt đến thân thủ thế này đương nhiên ngoài phương diện căn cốt của bản thân cô ta tốt, còn có một nguyên nhân là cô ta xuất thân từ phái Nga Mi tông phái Quốc thuật đại danh đỉnh cao.
Sư phụ là đại sư Trần Nguyệt cao thủ Thuần Hóa thất đoạn. Trong phái Nga Mi cũng có trình độ xuất sắc, là một trong hai đại trưởng lão, về phương diện quốc thuật lại càng nổi tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Đại sư Trần Nguyệt họ tục là Mai, tên đầy đủ là Mai Bỉnh Trúc, kỳ thực chính là tổ tông của Mai gia, bây giờ cũng sắp 70 tuổi rồi. Từ nhỏ đã thích Mai Diệc Thu, thậm chí nói là sủng ái, khi 5 tuổi đã bắt đầu dẫn lên núi Nga Mi chỉ dạy cô ta luyện công.
Gia nghiệp Mai gia đồ sộ, đặc biệt mời lão sư cùng đi với cô ta, dạy học cho cô ta, cho đến khi thi đại học mới quay về nhà.
Đại sư Trần Nguyệt là người cao ngạo như thế nào chứ, cho nên môn đồ dạy dỗ cũng kế thừa, bản tính của cô ta cũng lộ vẻ cao ngạo dị thường, thậm chí có thể nói tính tình có chút quái lạ, bình thường mà nói rất khó hòa đồng.
Mai Diệc Thu cũng không phải là cô gái vừa nhìn đã lộ vẻ hung thần ác sát, mà là lộ ra luồng khí chất thoát ly với thế tục.
Cô ta kỳ thực là một cô gái thiện lương, chỉ là quá yêu chiều em trai của mình, cho nên vừa rồi mới tạo thành cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Mai Diệc Thu hiện tại cũng hơi hoảng hốt, vì công phu "Sư Tử Hống" trong truyền thuyết muốn tu luyện chí ít cũng cần có thân thủ Quốc thuật ngũ đoạn mới có thể thi triển được.
Nếu công phu họ Diệp đó vừa rồi thi triển là Sư Tử Hống bí thuật của Quốc thuật, vậy không phải chứng tỏ hắn chính là một vị cao thủ ngũ đoạn sao.
Ngũ đoạn!
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, một cao thủ ngũ đoạn chưa đầy 20 tuổi nói ra có ai tin. Nếu họ Diệp đó thật sự là cao thủ ngũ đoạn, vậy hắn do ai bồi dưỡng ra chứ?
Sư phụ phía sau hắn tuyệt đối thuộc về hàng ngũ cao nhân ẩn sĩ, hơn nữa còn là loại nhân vật cấp thái đẩu cảnh giới đỉnh cao Quốc thuật.
Thân thủ tuyệt đối cao hơn sư phụ, có lẽ còn là vị cao thủ cửu đoạn sắp đột phá giai đoạn đỉnh cao "Tiên Thiên tôn giả".
Cho nên vừa nghĩ đến những chuyện lộn xộn này, trên người Mai Diệc Thu nhất thời bắt đầu toát mồ hôi lạnh, không! Đúng hơn là đổ mồ hôi như tắm, thoáng cái đã ướt đẫm người. Cao thủ cửu đoạn là khái niệm gì chứ. Năm đó sư phụ từng nói, trong phái Nga Mi hiện tại cũng chỉ có đại trưởng lão Ngư Phi La là một vị cao thủ "Khai Nguyên Giai" cửu đoạn, xem như là vừa mới bước vào cánh cửa cửu đoạn.
80 tuổi, chỉ cần một chưởng tùy ý là có thể đánh vỡ bia đá, khí nội kình có thể phun xa khoảng cách hơn mười thước.
Đơn giản thi triển "Phách không chưởng" bí thuật của phái Nga Mi, ngoài khoảng cách hơn 10m có thể một chưởng đập vỡ một thân cây nhỏ. Nếu chém lên người cũng không khác biệt gì, thân thể máu me đoán chừng cũng không thể so sánh với cây cối được.
Nếu sư phụ của tiểu tử họ Diệp này thật sự là một vị cao thủ cửu đoạn, vậy mình thật sự chọc vào đại họa rồi, đối với Mai gia Yến Kinh mà nói đó không phải là chuyện tốt.
Cơn thịnh nộ của vị cao thủ siêu giai cửu đoạn có thể đâm xuyên ông trời, đừng nói là Mai gia, ngay cả chính quyền nước Hoa Hạ cũng phải cung phụng. Nghe nói người có công lực cao nhất trong tổ A Đặc Cần quốc gia thần bí nhất của nước Hoa Hạ trước mắt cũng chỉ mới đạt đến giai đoạn tu luyện thất đoạn.
Quốc gia từ lâu đã muốn mời một vị cao thủ siêu giai cửu đoạn tọa trấn tổ A Đặc Cần, nhưng loại cao thủ đó quá ít, ít đến mức đáng thương, đoán chừng cả Hoa Hạ cũng chỉ có mấy người chưa chết, tuổi tác có lẽ cũng trên 80 rồi.
Loại người này đều là người sắp bước vào thời kì hoàng hôn, tất cả đều có tính tình cổ quái, không dễ hầu hạ. Trong suy nghĩ của bọn họ căn bản không có khái niệm quốc gia.
Nhưng những cao thủ này cũng không phải không yêu nước, khi thật sự có người ngoài làm gì quá đáng, bọn họ cũng sẽ ra mặt, hung hăng chặn đầu đánh cho một kích rồi lại như nhàn vân dã hạc biến mất không thấy bóng dáng.
Đối với những người nằm ở đỉnh cao này, quốc gia cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở, quốc gia cũng có chỗ khó xử. Nếu không làm ra chuyện tàn nhẫn không có tính người gì thì quốc gia bình thường mà nói cũng không quản.
Cho dù là giết mấy người, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, quốc gia cũng sẽ không hành động gì.
Nhưng Mai Diệc Thu có tám phần không tin tiểu tử vắt mũi chưa sạch tên là Diệp Phàm này, có thể là một vị võ sư trung đẳng ngũ đoạn, vì chuyện này quá khó tin.
Thầm nghĩ vừa rồi có lẽ trong lúc mơ hồ mình đã nghe nhầm, có lẽ không phải bí thuật Sư Tử Hống, có lẽ chỉ là thanh âm lớn hơn một chút mà thôi.
Cho nên Mai Diệc Thu mới mạnh miệng như vậy, đoán chừng cho dù thật sự biết Diệp Phàm là cao thủ ngũ đoạn, giọng điệu của Mai Diệc Thu cũng không mềm đi, đây là thói quen cô ta đã nuôi dưỡng lâu nay, muốn thay đổi cũng tương đối khó.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
- Không xong! Không xong thì cô muốn làm thế nào? Có chiêu gì thì cứ xuất ra đi, tôi chờ xem đây, hừ! Tề Thiên, Hắc Miêu, chúng ta đi!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lười nhác liếc nhìn cô gái kiêu ngạo giống như tảng đá thối trong hầm cầu rồi rời đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.