Chương trước
Chương sau
- Chủ tịch thôn của bọn họ cũng không phải là người tộc Mãn, mà là một người Hán, tên là Mã Cái Thiên, chủ tịch thôn vốn cũng họ Lôi, vốn tên thật là Lôi Cái Thiên. Sau này kết nghĩa cha con với một người họ Mã, cho nên đổi sang họ Mã.
Người này xem ra cũng là một tên trâu bò, có chút lai lịch. Cũng có chút sự tích, mọi người không ngại nghe chứ.
Diệp Phàm đem chuyện lẳng lơ có liên quan đến Mã Cái Thiên nghe được từ chỗ của Thái Tây Thi kể lại cho hai người Tề Thiên và Lô Vỹ, hai anh chàng này nghe thấy thiếu chút nữa muốn rớt cằm. Tề Thiên ngay cả xe cũng quên không chạy, vội vàng phanh lại nghe chuyện tình yêu phong lưu của ông Mã trước rồi hãy nói.
Nếu nói về Mã Cái Thiên còn phải nói một chút về một nhân vật cấp yêu côn (đầu gấu) khác của thôn Thạch Bình, chính là em trai của Phạm Xuân Hương, Phạm Võng. Người này ở thôn Thạch Bình cũng thuộc về nhân vật cấp yêu nghiệt.
Em trai của Thái Tây Thi Phạm Võng được người trong thôn gọi là yêu côn, người duy nhất có thể so sánh được với chủ tịch thôn Mã chính là người thanh niên này, mới 18 tuổi, trình độ văn hóa vừa mới thi đậu Học viện cảnh sát của Thủy Châu ở trên tỉnh.
Trong khi đó Chủ tịch thôn Mã mới học đến lớp 3 tiểu học, trình độ văn hóa nông cạn giả tạo, lại cộng thêm tính tình bốc phét nên có thể ở trước mặt một đám nhà quê thôn Thạch Bình khoe khoang mình không chỉ là đầu óc thông minh, trong cái bụng tròn xoe giống như quả bóng da phần nhiều là thịt mỡ, đồ phế thải mà còn giả vờ là một bụng học vấn. Trước ngực chủ tịch thôn Mã có gài một chiếc bút máy anh hùng do Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền phát cho, cũng không rời khỏi người.
Từng nhớ có một lần chủ tịch thôn Mã đi lên huyện họp, đi mất tròn 10 tiếng mới đến được thị trấn Lâm Tuyền, vì hôm ấy vừa vặn gặp chuyện núi đá rơi xuống ngăn cản con đường nhỏ, ngay cả xe ô tô cũng không cách nào thông qua.
Lúc ấy Chủ tịch thôn Mã đành phải cực khổ đi bộ, khi tới thị trấn Lâm Tuyền, Chủ tịch thôn Mã mới nhớ tới cây bút anh hùng của mình, vội vàng sờ vào chiếc bút máy cài trước ngực, nhất thời kinh hãi thất sắc.
Thì ra đã để quên chiếc bút máy Anh Hùng số 002 ở nhà Thúy Liên. Mọi người nghe thấy số 002 nhất định sẽ cho rằng đó là số nhà của Thúy Liên, số 002 là của bản thân Mã Cái Thiên.
Gọi như vậy làm gì? Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Vì đồng chí lão Mã đánh số toàn bộ các nhân tình thân thiết của mình, bà xã Lan Tú Cô đương nhiên là người có số đầu tiên không cần bàn cãi là 001.
Thuý Liên vốn là bã xã Nhị Quý Tử đánh số 002, nhưng cũng tốt với Mã Cái Thiên hơn, mà Mã Cái Thiên cũng đặc biệt yêu thương Thúy Liên. Giống như Đường Huyền Tông hồi đầu yêu thương Dương Quý Phi, xem như là nhân vật cấp sủng ái.
Cho nên Thúy Liên chỉ xếp phía sau bà xã, chiếm vị trí thứ 2, nếu là ở thời cổ đại thì địa vị này tương đối cao rồi, tương đương với phòng nhì.
Nhưng phòng nhì này của lão Mã chỉ là một vị trí trống rỗng, vì là bà xã của người khác, không phải là thật, vì vậy mới đặt làm 002.
Theo Phạm Võng tiết lộ thì Mã Cái Thiên còn có 003, 004, 005….đoán chừng sẽ không thấp hơn số lượng hai bàn tay.
Tối qua Nhị Quý Tử 002 không có nhà, Chủ tịch thôn Mã đương nhiên đi tới chỗ Thúy Liên vui vẻ một đêm.
Buổi sáng chồng Nhị Quý Tử quay về rất sớm, là đột nhiên vội vàng quay về, Chủ tịch thôn Mã vội vàng từ trên bụng Thúy Liên bò dậy túm lấy cái quần bỏ chạy, cho nên quên mất chiếc bút máy Anh Hùng của mình. Có lẽ là rơi dưới cái mông của Thúy Liên rồi.
Sau đó Thúy Liên đang cao hứng, sau khi chồng Nhị Quý Tử quay về nhà, lại vội vàng mặc quần áo, trực tiếp gánh thùng phân lên núi tưới rau làm cô ả tức giận,:
- Đồ đầu gỗ bất tài, vô dụng, không rút cậy gậy ra **, lại đi tưới mấy luống rau bệnh làm cái gì, lẽ nào tưới rau thích thú hơn ** sao? Ài! Được rồi! Chính là nó.
Kết quả là khi Chủ tịch thôn Mã thở hổn hển từ thị trấn Lâm Tuyền xông về chỗ Thúy Liên ở thôn Thạch Bình, phát hiện Thúy Liên đang túm chiếc bút máy Anh Hùng của mình tự sướng.
Đang vừa vung bút luyện chữ trong động của mình vừa ca hát, đương nhiên chiếc bút máy Anh Hùng của Chủ tịch thôn Mã cũng bị giày xéo đến ướt sũng như chuột lột.
- Như vậy cũng làm được!
Chủ tịch thôn Mã sau khi ngây người một lúc trợn mắt há miệng tức giận xông về phía Thúy Liên tát cho một cái bạt tai chửi mắng:
- Mẹ kiếp! Cho dù cái động của cô suy sụp chí ít cũng phải nhét một cây tương tự thiêu hỏa côn. Cây bút máy Anh Hùng của bố mày còn dùng làm sao nữa.
Đây chính là thứ Phó chủ tịch huyện Trương đích thân khen thưởng cho bố mày. Ài1 Sóm biết thứ đồ chơi này còn có tác dụng bốc lửa như vậy, vậy chi bằng lần sau kêu Phó chủ tịch Trương phát cho một cây thiêu hỏa côn thì còn hăng hái hơn một chút.
Chủ tịch thôn Mã móc ra một quyển sổ rộng ba ngón tay từ trong túi quần dơ bẩn đầy dầu mỡ, phía trên còn có mấy chữ lớn mạ vàng Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền.
Nhưng vì Chủ tịch thôn Mã căn bản sai lầm không có rửa tay, cho nên hiện tại mấy chữ "Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền" đã nhìn không rõ nữ, chữ lớn mạ vàng đã biến thành chữ thủy mặc, càng lộ ra vẻ cổ xưa, mùi mực sách, mùi mồ hôi bẩn, mùi khai dung hợp với nhau tạo thành một mùi vị vô cùng quái dị.
Từ phương diện đầu óc mà nói, tên yêu côn Phạm Võng tự so sánh mình với Chủ tịch thôn Mã đương nhiên là linh quang rất nhiều, chính là ngấm ngầm ám chỉ ở phương diện chơi gian hắn cũng không hề thua kém Chủ tịch thôn Mã.
Chỉ có một chút không bằng người ta, chính là ở phương diện làm với vợ người khác, một tên gà mờ như Phạm Võng đương nhiên chỉ có thể là dưới sự tự ti còn sót lại đỏ mắt ghen tị.
Cho đến năm 18 tuổi, Phạm Võng vẫn còn là một chú gà giò non nớt, hang động thần ở bụng dưới phụ nữ cũng thấy rồi.
Vốn là có hai nguồn gốc, một lần là võ nghệ cũ nhặt được từ đống rác, thật ra cũng chính là Xuân Cung Đồ.
Nguồn gốc còn lại chính là đứng trước hầm cầu của Hoa Muội Tử lén nhìn cặp mông trắng nõn của người ta đi vệ sinh đã cảm thấy đã con mắt. Hơn nữa vô cùng hăng hái, tiếng đi đái "xè xè" cộng thêm cái mông mập mạp, cảm giác ở hiện trường lúc ấy rất là trêu chọc người.
Đương nhiên thành quả của việc nhìn lén như vậy chính là thằng nhãi Phạm Võng tối hôm đó bình thường mà nói phải thay quần đùi mất N lần, tắm nước lạnh N lần, sau đó chị gái Phạm Xuân Hương còn phải giặt quần cho gã.
Ở phương diện này Chủ tịch thôn Mã người ta thật sự là được xưng tụng là con trâu nước lớn, bản lĩnh thì sao chứ! Riêng phụ nữ của thôn Thạch Bình đều làm không dưới một hàng, Khi chủ tịch thôn Mã đánh với người ta đến lần thứ 50 thường xuyên tuyên truyền lý tưởng cuộc sống của mình chính là gộp đủ thành một đại đội.
Lúc ấy Phạm Võng nghe thấy đã nghĩ, " Chuyện này đoán chừng rất khó, vì một đại đội bộ binh ước chừng có 120 người. Đoán chừng chủ tịch thôn Mã ngay cả biên chế của quân đội cũng không biết rõ cho nên mới hạ xuống một câu như vậy."
Có câu tục ngữ phong lưu chính là mọi nhà của chủ tịch thôn Mã đều có mẹ vợ, chỗ nào cũng có trâu nghé rơi vãi.
Thật ra thì chủ tịch thôn Mã không phải không thể đem chữ "Đại đội" làm cho rõ ràng, ngay cả chữ "tiểu đội" cũng tung hoành rồi, hắn đem nhiều nhất là tám, chín người của lớp cấp dưỡng bổ sung vào "tiểu đội" rồi.
Nghe nói Phạm Võng còn nhấn mạnh chủ tịch thôn Mã Cái Thiên còn viết sách đảm bảo.
- Không thể nào! Chủ tịch thôn Mã trâu bò như vậy, Phạm Võng lại chỉ mới là thằng nhãi chưa vắt mũi sạch 18 tuổi, dựa vào cái gì mà đấu thắng được lão Mã chứ.
Tề Thiên cứ lắc đầu, hiển nhiên cho rằng lời nói của Diệp Phàm không có căn cứ. Lô Vỹ cũng gật đầu biểu hiện tuyệt đối không tin, chuyện này cũng có thổi phồng quá lên một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ha ha, vì sao chủ tịch thôn Mã Cái Thiên trâu bò như vậy, một bàn tay thô ráp kia có thể che kín thôn Thạch Bình, loại thổ hoàng đế như vậy có thể nén giận để một tên yêu côn không có một chút gì đáng nhìn như Phạm Võng ép viết giấy đảm bảo cho vay sao?
Đó là vì Phạm Võng được người dân thôn Thạch Bình gọi là "yêu côn", sự lẳng lơ đương nhiên cũng sẽ có một chút thiêu thân chỉnh người rồi.
Năm ngoái Phạm Võng vừa mới thi đậu Học viện cảnh sát, nhưng không có tiền đóng học phí, hắn cũng không muốn làm phiền chị gái Thái Tây Thi vốn đã cực khổ. Vì quán cơm của Xuân Hương lúc ấy làm ăn cũng không được tốt, lại cộng thêm những kẻ ăn xong không trả tiền vô số, cho nên thu nhập chỉ có thể nói là tạm sống qua ngày.
Cho nên thằng nhãi Phạm Võng giống như một công an làm hết phận sự ẩn nấp ở ruộng ngô cắm điểm mất ba ngày, mới bắt được chủ tịch thôn Mã Cái Thiên trâu bò của thôn Thạch Bình đang thông dâm trên ruộng ngô xanh tươi.
Nhược điểm bị nắm, lão hoàng đế địa phương Mã Cái Thiên của thôn Thạch Bình cũng đành phải tự nhận là mình xui xẻo đụng phải một tên loại yêu côn lẳng lơ lại cộng thêm vô lại, lúc ấy phản ứng đầu tiên chính là sau khi tức giận như chọi trâu, hắn vội vàng sờ sờ lên da thịt mập mạp của mình, tự đánh giá bản thân.
Nếu động võ xác định là phải tiến hành đối chiếu thực lực, đối chiếu cơ thể thì Phạm Võng căn bản là không đủ nhìn.
Phạm Võng: Cao 1.76 m, gầy gò, gương mặt vô cùng bình thường. Thuộc về loại đại chúng nghèo khổ bình thường một chút đặc điểm cũng không có, thậm chí còn mang tới cho người ta một loại cảm giác có vẻ bệnh bệnh nếu cười lên xem như là có thể thể hiện được đặc điểm của người ở Thạch Bình, trên mặt có vẻ thành thật, thật thà, toàn bộ là hình tượng của đám nhà quê ở nông thôn.
Mã Cái Thiên: cao 1,90, cường tráng giống như một con trâu nước, cánh tay phình lên, còn lớn hơn bắp đùi của Phạm Võng.
Nghe nói khi còn trẻ có thể khiêng được 300 cân thịt heo rừng bước đi như bay, tay không đập chết dã lang hung tàn chừng một trăm cân.
Cho nên người này ở thôn Thạch Bình cũng được xem là một nhân vật lớn có tiền có thế có quả đám có địa vị, tiếng nói rất được trọng vọng. Chủ nhân của lò gạch chính là hắn, thật ra cũng chính là giả vờ là một người nhà quê cho hợp lý thôi.
Đối chiếu cơ thể Phạm Võng rõ ràng đang ở thế hạ phong. Phương diện gia tài Phạm Võng chính là ngay cả xách giày nấu canh cho Mã Cái Thiên cũng không xứng. Nhưng Mã Cái Thiên lại là người biết rõ rất lai lịch "yêu côn" của Phạm Võng.
- Lai lịch yêu côn, thú vị thật, nói xem có lai lịch gì? Ha ha ha.
Lô Vỹ không nhịn được chen vào nói.
Nói đến lai lịch danh hiệu "yêu côn" của Phạm Võng còn có một câu chuyện rất đặc sắc.
Mấy năm trước Phạm Võng mới chỉ có 12 tuổi, được nghỉ hè, tên nhóc này theo thường lệ lên núi đi đốn củi. Đối với trẻ con của thôn Thạch Bình mà nói đốn củi, gài bẫy bắt mấy con gà rừng thỏ hoang là chuyện rất đơn giản, cũng có thể nói là khóa huấn luyện bắt buộc của người dân nông thôn này.
Lần này vì một chặt một số cây gỗ tạp lớn một chút cho nên hắn đi rất sâu vào trong núi, sau khi chặt xong buộc lại khi đang ngân nga hát "Ta ở trên đường nhặt được một phân tiền" quay về.
Bỗng nhiên một luồng gió lạ sắc bén xen lẫn với một mùi tanh tưởi thối không chịu được từ phía sau phả tới.
- Không hay rồi! Heo rừng mò đến.
Phạm Võng giật mình, lẩm bẩm, cảm thấy không ổn, nhanh chóng xoay nguời đặt bó củi xuống, đang muốn rút ra một thanh củi nhọn phòng thân. Muộn rồi! một con heo rừng hung bạo, nặng gần hai trăm cân, từ bên hông trực tiếp bổ nhào về phía gã hôn môi chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.