- Em đánh chết anh đồ gỗ thối, em đánh chết anh đồ con heo lẳng lơ…
Hoàng Hiểu Lâm biết bị chơi xỏ, cũng không kìm được đột nhiên lao đến, nhưng rất không may vừa vặn ngã vào lồng ngực rộng lớn của Diệp Phàm, đôi bàn tay trắng trẻo giống như một trận mưa liên tiếp đấm vào ngực hắn để phát tiết sự hờn dỗi trong lồng ngực.
Nhưng đồng chí Diệp Phàm lại không hề khó chịu. Cơ thể tràn đầy sức sống thanh xuân của Hoàng Hiểu Lâm ra sức ngọ nguậy trong lòng mình, lại cộng thêm thỉnh thoảng đôi bầu ngực căng tròn lại cọ sát giúp vui, hơn nữa một mùi hương thơm con gái kỳ lạ thoang thoảng, phía dưới của anh chàng này lập tức dựng đứng.
Không cẩn thận lập tức chĩa vào bụng dưới của Hoàng Hiểu Lâm, Hoàng Hiểu Lâm đang mải đánh, lúc đầu vẫn không có cảm giác gì, sau mấy đấm cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, phần bụng dưới tại sao lại giống như có một cây gậy đâm vào người mình.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó.
- A!
Hoàng Hiểu Lâm với tốc độ còn nhanh hơn Lưu Tường (vận động viên chạy vượt rào nổi tiếng của TQ) đến n lần, bóng dáng nhoáng lên, cấp tốc thối lui ra ngoài bảy tám thước, sững sờ nhìn Diệp Phàm, hai má đỏ bừng! Đỏ bừng! Sắp phát cháy rồi! Cháy rồi.
Diệp Phàm cũng không biết làm gì, nhưng hắn dù sao cũng là người từng trải. Vội vàng cố ý giả vờ nới lỏng dây giày ngồi xổm xuống buộc lại dây. Nhưng thật ra là muốn che dấu món đồ quang côn dưới háng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1759422/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.