Chương trước
Chương sau
Lý Xương Hải trầm tư một lát, quay sang gật đầu với 5 nhân viên trẻ tuổi đứng phía sau. Chỉ lát sau, năm người đó đã lấy từ trong bọc ra một cái hộp tinh xảo đặt lên bàn.
- Tiểu Diệp, đây là chiếc điện thoại di động mới nhất trong cả nước, tín hiệu tốt năng lực mạnh, tính bảo mật cao và còn có tự chỉnh loại chuông, cậu hãy cầm lấy, gặp tình huống khẩn cấp thì có thể dùng nó liên lạc với chúng tôi, tuy nhiên chỉ là cho câuk mượn thôi, ha hả!
Lý Xương Hải nở nụ cười khó nhọc.
Diệp Phàm liền sáng mắt lên. Phải biết rằng lúc ấy có một chiếc điện thoại di động to như cụ gạch đã rất hoành tráng rồi, chiếc này lại to vẻn vẹn chỉ bằng ba ngón tay thì e là không rẻ. Triệu Thiết Hải ở bên đã sớm thèm đỏ mắt chảy nước miếng ra. Ngay cả một Đồn trưởng hoành tráng như anh ta cũng không được quyền dùng điện thoại di động, cả thị trấn Lâm Tuyền chỉ có hai người là Bí thư Tần và Chủ tịch thị trấn Thái được dùng thôi.
-......Đội trưởng Lý, nếu như là hư hỏng bất khả kháng thì các anh sẽ không được bắt tôi bồi thường đâu nhé! Tôi một tháng chỉ được 300 tệ thì không bồi thường nổi đâu.
Diệp Phàm nói giọng tưng tửng.
- Ha ha......
Tất cả mọi người cùng cười.
- Không phải lo lắng, cứ liều dùng đi, chúng tôi bao cước phí cho cậu, nhưng mà cũng phải tiết kiệm một chút, điện thoại cho bạn gái thì nói ngắn gọn một chút là được, ha hả!
Không ngờ Phó Cục trưởng Chu của Cục công an huyện cũng đùa lại gây ra một tràng cười lớn.
Diệp Phàm thấy Cục trưởng Chu cười thì đột nhiên nghĩ đến cái vết nứt ở đập Thiên Thủy, hít mạnh một hơi cho tâm tình bình thản lại rồi nói:
- Phó Cục trưởng Chu, thằng em muốn xin anh một việc được không?
- Cậu nói đi.
Chu Bách Thành mỉm cười vẻ cáo già.
- Anh cũng biết thôn Đập Thiên Thủy rồi, đường khó đi lại bị một đống đất lở xuống suốt gần nửa tháng nay, đến cả xe ba bánh cũng phải mạo hiểm mới chật vật đi qua được. Bởi vì tảng đá kia quá lớn nên không chuyển đi được, không dùng thuốc nổ thì không xong. Em sợ là nếu quả thật gặp tình huống khẩn cấp, nếu như cái đám người anh Diêu, Tam Quý tử thật sự ấn nấp ở đập Thiên Thủy mà xe cảnh sát vì con đường dó mà không tới được để cho bọn chúng trốn đi thì rất phiền toái, thế nên muốn xin Cục trưởng Chu phê duyệt cho ít thuốc nổ, thứ nhất là vì bắt tội phạm, thứ hai cũng là làm chút việc thiện vì dân đập Thiên Thủy. Hơn nữa rất nhiều chỗ trên đường đến đập Thiên Thủy cũng cần mở rộng, nếu được như thế sẽ bớt đi rất nhiều nguy hiểm, vì vậy cũng cần khá nhiều thuốc nổ, tất nhiên là càng nhiều càng tốt......
Diệp Phàm bình tĩnh nói:
- Tuy nhiên thôn Đập Thiên Thủy không có tiền, là một thôn ăn mày điển hình, ở ủy ban thôn chỉ có một đống hoá đơn và giấy biên nhận, nghe nói còn nợ người ngoài gần vạn tệ. Có thể xin được thuốc nổ hay không......
Mọi người vừa nghe Diệp Phàm nói như thế thì đều nhìn hắn và Cục trưởng Chu với ánh mắt lạ lẫm.
- Lão Chu, coi như Tiểu Diệp lần này đã giúp đỡ rất nhiều. Các ông đêm đó thu hoạch được cũng không ít.
Phó Cục trưởng Vu Kiến Thần đùa giỡn.
- Ừ! Tiểu Diệp đúng là không tệ, phê duyệt đặc biệt cho cậu 5 ngàn tệ nhé, không lấy tiền thì coi như là thưởng cho cậu vì công đã báo cáo lần trước. Giao cho Thiết Hải làm việc này đi.
Chu Bách Thành nghĩ ngời một chút rồi hơi bất đắc dĩ nói. Cáo già mãi mài vẫn là cáo già, biến phần thưởng cá nhân của Diệp Phàm thành phúc lợi cho nhân dân đập Thiên Thủy. Tuy nhiên ông ta đảo mắt thấy Vu Kiến Thần ném đá xuống giếng thì nghĩ thầm:
- Lần trước xin được tổng cộng hơn 200 vạn nhưng cũng bị Cục công an thành phố Mặc Hương lấy đi một nửa. Cậu Diệp có công lao thì thành phố Mặc Hương cũng phải chi ra một ít, nếu không thì Ngư Dương keo kiệt quá.
Cho nên vội vàng nói:
- Ha hả! Tiểu Diệp, Phó Cục trưởng Vu là một đại thần của thành phố Mặc Hương, cũng là cấp trên của Ngư Dương chúng ta, giàu nứt đố đó! Đã hoá duyên thì không thiếu phần anh ấy có phải hay không? Cơ hội hiếm có đó Tiểu Diệp, cậu nói có phải hay không?
- Khá lắm lão Chu, lợi hại! Đỏ mắt rồi phải không? Ai! Vậy đi, tôi cho 5 ngàn đồng, Đồn trưởng Triệu thực hiện đi, tiền thì Cục công an thành phố giao.
Vu Kiến Thần cũng vui vẻ nói.
Sáng hôm sau, Triệu Thiết Hải đã chuẩn bị đủ số thuốc nổ này. Cục trưởng đã bật đèn xanh thì dễ làm nhưng anh ta vẫn luôn miệng dặn dò Diệp Phàm phải bảo quản cẩn thận và dùng cho tốt. Diệp Phàm tâm tình rất tốt, có gần vạn đồng thuốc nổ thì có thể làm được rất nhiều việc. Bởi vì đường đến đập Thiên Thủy thường xuyên tu tu sửa sửa cho nên thôn có tương đối nhiều người có thể sử dụng thuốc nổ, cũng không cần lo lắng về mặt kỹ thuật. Bình thường thì dù có tiền cũng khó mua được thuốc nổ vì đây là vi phạm lệnh cấm dùng vật liệu nổ.
- Anh Triệu, anh làm thịt con sói chuột lông xanh này cho Đội trưởng Lý và Cục trưởng Chu tẩm bổ đi, đập Thiên Thủy ghi nhớ kỹ ân tình của các anh ấy. Xin rất cảm ơn.
Diệp Phàm cuối cùng giao con chồn vốn định tặng Tần Chí Minh cho Triệu Thiết Hải.
- Nhóc con, cậu đúng là, thế mà đến loài vật này cũng bắt được. Sau này có nữa thì đừng quên anh Triệu này. Chúng ta cũng sành ăn lắm.
Triệu Thiết Hải cũng rất là vui vẻ, cái loại sói chuột lông xanh này cực kỳ tốt, nghe nói còn có cả tác dụng bổ tinh ích thận nữa.
- Sẽ không quên đâu, anh Triệu.
Diệp Phàm miệng đáp mà lòng toát mồ hôi:
- Đi đâu mà kiếm cái loại này chứ.
Sau khi về thôn, Diệp Phàm âm thầm điều tra xem có người lạ đến thôn hay không, tuy nhiên nhân khẩu đập Thiên Thủy quá đông nên rất khó khăn cứ như mò kim đáy biển. Nhưng được Diệp Phàm phát động, ba họ Ngô Lý Diệp cũng bỏ rất nhiều công sức sửa đường.
Tối ngày 10 tháng 10, Diệp Phàm một lần nữa triệu tập toàn thể cán bộ Đảng ủy thôn và tổ trưởng 10 tổ đến họp. Giao cho Lý Xuân Thủy mang hơn 200 tệ đến thị trấn Lâm Tuyền mua đồ ăn.
Lần này, bởi vì Diệp Phàm đã quen với tất cả mọi người nên cuộc họp vô cùng hòa hợp, không ầm ĩ như lần trước. Bàn bạc xong thì quyết định ngày 16 tháng 10 sẽ làm lễ kéo quốc kỳ ở trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy. Diệp Phàm chủ yếu là muốn nhân cơ hội giao lưu tình cảm, gây chút vị thế, tạo cơ hội với ba họ Ngô Lý Diệp để xem sau này tuyển cử Trưởng thôn có thể giảm bớt khó khăn hay không.
Buổi tối, Diệp Phàm lại đi chào hỏi tộc trưởng của ba họ. Lý Xuân Thủy và Nhị Nha Tử không có nhà, Lưu Trì thì lén lén lút lút chạy tới giúp Diệp Kim Liên làm việc nhà.
- Dì Kim Liên này, cháu nghe nói ngày đó Chủ tịch thị trấn Ngô uống rượu xong liền trở về Cung, thấy bảo Chủ tịch Ngô uống rượu say thì được dì chăm sóc.
Lưu Trì giả bộ tùy ý hỏi.
- Không có! Cháu nghe ai nói lung tung thế.
Diệp Kim Liên run lên vội vàng đáp.
- Hừ! Cõi đời này không có tường nào không lọt gió, dì cho rằng cháu không biết chuyện đêm hôm đó sao? Mau thành thật nói ra đi, nếu không cháu sẽ gọi Đồn trưởng Triệu của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền tới......
Lưu Trì vừa nghe liền nổi giận lên tiếng uy hiếp, thật ra thì anh ta cũng không biết rõ, đây chẳng qua là chụp mũ đe dọa xem có thể qua Diệp Kim Liên mà tìm hiểu được chuyện sau khi Chủ tịch thị trấn Ngô say rượu đêm hôm đó hay không.
- Cán...... cán bộ Lưu! Đừng có ép tôi, tôi thật sự không biết gì cả. Ngày đó Chủ tịch thị trấn Ngô được Giám đốc sở Lưu của Sở Tài chính đưa trở về thì ông ấy đi ngủ luôn, tôi thì biết được gì chứ?
Diệp Kim Liên bị dọa sợ bắt đầu run giọng.
- Không nói phải không?
Lưu Trì hỏi giọng lạnh băng, giống như thẩm vấn phạm nhân.
- Mẹ! Mẹ đang làm gì đấy?
Lúc này Diệp Nhược Mộng bỗng xuất hiện, phát hiện trên mặt mẹ cô ngân ngấn nước mắt liền nhào tới. Phát hiện Lưu Trì ở gian phòng thì la lên:
- Cán bộ Lưu, anh làm cái gì vậy?
- Nhược Mộng, chào cô. Không có việc gì, dì Diệp nghĩ tới một vài chuyện thương tâm thôi, xin lỗi, tôi không nên làm cho dì ấy nhớ lại chuyện buồn, tôi đi đây.
Lưu Trì ngượng ngùng nói mấy câu.
- Tộc trưởng Ngô, tuyển cử sẽ phải làm, tôi hi vọng ngài có thể ủng hộ tổ công tác đập Thiên Thủy làm việc để tuyển cử được tiến hành thuận lợi.
Diệp Phàm khẽ cười nói.
- Tổ trưởng Diệp là cán bộ từ thị trấn tới, nông dân chúng tôi thì có thể giúp được cái gì?
Ngô Trung Tu liếc nhìn Diệp Phàm nói vẻ không nóng không lạnh.
- Nói gì thì nói, ngài đứng đầu một tộc, mọi người trong họ Ngô đều nghe lời ngài, cháu hi vọng lúc bầu cử ngài có thể trấn an người thuộc họ Ngô, đừng để......
Diệp Phàm nói nửa chừng rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Trung Tu.
- Ha ha ha! Diệp tổ trưởng đề cao ta quá rồi. Bây giờ là thời đại mới, cái danh tộc trưởng này chẳng qua chỉ là người trong tộc tôn kính gọi ta chứ thật ra thì chẳng có tác dụng gì. Chuyện này thì ta không giúp được tổ trưởng Diệp gì rồi. Ôi! Bây giờ là thiên hạ của thanh niên, cậu có thể thương lượng thêm với Thiên Lĩnh.
Ngô Trung Tu hờ hững nói.
- Mẹ kiếp! Lão cáo già! Không giúp mà còn nói đường hoàng như vậy.
Diệp Phàm đang định cáo từ thì gặp một nhóm thanh niên họ Ngô dẫn Ngô Thiên Lĩnh đến.
- Tổ trưởng Diệp tới chơi, chúng ta uống một bữa nào.
Ngô Thiên Lĩnh nhiệt tình gọi bà vợ mang rượu và thức ăn lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vâng! Thường nghe nói bà chị nấu ăn ngon lắm, tối nay có lộc ăn rồi, ha ha!
Diệp Phàm mỉm cười nhận lời.
Chỉ lát sau, hai người đã uống đến chai bia thứ năm.
Ngô Thiên Lĩnh nhất thời nổi hứng, nói:
- Tổ trưởng Diệp tửu lượng cao, tôi biết mục đích cậu tới nhưng đập Thiên Thủy chúng ta không phải là do một nhà họ Ngô gia định đoạt, nếu như tổ trưởng Diệp có thể thuyết phục cả họ Lý và họ Diệp thì tôi cũng không có ý kiến gì, ha ha, uống một chầu lớn đi (12 chén).
- A! Anh Ngô tửu lượng thật kinh người! Người trong thôn ca ngợi là hũ chìm cũng đúng, thằng em này sao có thể uống hơn anh được.
Diệp Phàm đưa đẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.