-Ài! Người dân thôn đập Thiên Thủy tuy thô lỗ nhưng cũng rất chất phác.
Diệp Phàm thầm than thở, sau đó nói:
- Dì Diệp, đấy là người họ hàng của cháu nói thế. Không sao, anh ấy có tiền, cứ quyết định như vậy đi, 10 đồng một cân, dì đừng từ chối nữa.
-Vậy thì được!
Diệp Kim Liên tay run run nhận lấy xấp tiền, có lẽ bà rất ít khi nhìn thấy một số tiền lớn đến 5000 đồng dù bà mang tiếng là thủ quỹ của thôn.
Làng quê nghèo này chỉ có hóa đơn chứ chưa từng nhìn thấy tiền mặt. Chủ nhiệm và bí thư thôn trước nay xin được ít tiền nào thì đều vừa đến tay đã chuyển luôn thành hóa đơn hoặc giấy biên nhận rồi mới đưa đến chỗ bà.
Một lúc sau, Nhị Nha Tử mặc một bộ quần áo lành lặn cũng chạy như bay đến cung.
-Ài! Phải mua cho đứa trẻ này mấy bộ quần áo mới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm lòng thầm xót xa, đứa trẻ không cha không mẹ này thật đáng thương.
Diệp Kim Liên và Diệp Nhược Mộng cũng đối xử với Nhị Nha Tử rất tốt. Lúc trước có lúc cũng gọi Nhị Nha Tử đến ăn cơm nhưng đứa trẻ này rất tự tôn, thà chịu ăn rau dại cũng không chịu đi ăn không của bà con lối xóm. Cậu bé rất có chí khí.
Diệp Phàm cũng quý đức tính này của cậu, nếu không thì thôn đập Thiên Thủy quá nhiều người nghèo, muốn cứu giúp cũng không thể cứu giúp hết được. Phải nghĩ biện pháp gì đó để cả thôn sống tốt hơn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1759336/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.