Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Thím Cát, vì sao thím muốn ngốc như vậy a?" Minh Chí Côn và Tô Thư Lan thật sự không đáng bà làm như vậy, bà đây là hại mình nha!

"Hinh Hinh, cháu không cần đau lòng cho tôi, hiện tại toàn thân tôi thoải mái, cũng đều đã buông xuống." Cát Thanh trả lời." Cháu muốn sống tốt, cháu và đại thiếu gia rất không dễ dàng cùng một chỗ, nhất định phải hạnh phúc "

Mậu Hinh nghe lời này vô cùng khó chịu, hốc mắt đều đã ẩm ướt: "Chúng ta sẽ, cám ơn thím Cát."

Kỳ thật Hinh Hinh cũng không biết có thể nói cái gì cùng thím Cát, rất nhiều nói ra đều đã lộ vẻ vô lực.

"Đúng rồi, Vĩ Trạch nhờ cháu nói, anh nói anh đã sớm tha thứ thím, anh sẽ sống sót cũng hi vọng thím sống tốt." Hinh Hinh nói.

Cát Thanh nghe lời này hốc mắt ửng đỏ: "Anh thật sự nói như vậy?"

"Là thật sự. Thím Cát, thím nhất định phải kiên trì, không có gì là không qua được." Hinh Hinh nói với bà.

Thím Cát gật gật đầu.

Xem xong thím Cát, tâm tình Hinh Hinh đặc biệt trầm trọng, nếu vụ án này cô là Dương Tại Xuân, ấn giải quyết việc chung mà nói sẽ lấy tội cố ý giết người khởi tố thím Cát. Nếu không có tình tiết tự thú cùng thư lượng giải Minh gia, thím Cát chắc chắn tử hình, nghĩ vậy tâm tình cô liền trầm trọng.

Cô gọi điện thoại cho Minh Ý, kết quả Minh Ý nói anh mang Tiểu Sâm đi bệnh viện rồi.

"Vì sao muốn dẫn Tiểu Sâm đi bệnh viện?" Hinh Hinh lập tức khẩn trương.

" Ông nội của anh để cho bác sĩ gọi điện thoại cho anh, ông muốn xem Tiểu Sâm một cái." Minh Ý trả lời.

" Không phải cho tới bây giờ ông liền không tán thành Tiểu Sâm sao? Vì sao hiện tại vừa muốn thấy nó a? "Hinh Hinh không thích người Minh gia tiếp xúc Tiểu Sâm quá nhiều, cũng biết Tiểu Sâm trừ bỏ Nhất Hạ, đối với những người khác Minh gia đều bài xích.

"Đều đã đến một bước này, đại khái cũng ngộ ra Tiểu Sâm là chắt trai, muốn gặp một mặt." Minh Ý trả lời, "Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ tốt Tiểu Sâm."

" Hiện tại em tới đây. "Hinh Hinh làm sao sẽ thả tâm, Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân vẫn có địch ý đối với Tiểu Sâm, cô không hy vọng Tiểu Sâm chịu được ảnh hưởng.

Minh Ý biết cô lo lắng, cũng không nói cái gì. Hơn nữa mặc kệ như thế nào, cô hiện tại là vợ của chính mình, Minh gia ra chuyện lớn như vậy cô cũng có thể xuất hiện một phen.

Đến bệnh viện, Minh Ý liền câu thông cùng Tiểu Sâm quá: "Tiểu Sâm, lát nữa ông nội muốn gặp con."

"Là cái Minh ông cố nội kia sao?" Tiểu Sâm đã đã hiểu rất nhiều, từ lời nói người lớn cũng biết một chút việc.

" Uh`m, con sợ hãi sao?" Nếu con trai nói bé sẽ sợ hãi mà nói, anh nói cái gì đều sẽ không mang con đi.

Tiểu Sâm lắc đầu: "Ba ba, con không sợ."

Đến chỗ bệnh viện, Tống Mạn Vân và Vu Lệ Lệ vừa lúc cũng tại, hai người không biết đang nói chuyện cái gì, thần sắc ngưng trọng. Tống Mạn Vân nhìn đến Minh Ý mang theo Tiểu Sâm tới đây, sắc mặt đại biến: "A Nhất, con dắt nó tới làm cái gì?"

"Tiểu Sâm là con của con, chắt trai ông nội, ông nội muốn gặp bé." Minh Ý trả lời.

Trên mặt Tống Mạn Vân và Vu Lệ Lệ đồng dạng đều đã lộ ra biểu tình hoảng sợ, người nào cũng sẽ không nghĩ đến đột nhiên có một ngày lão gia tử làm cho Minh Ý mang đứa nhỏ Mậu Hinh sinh tới đây.

" Ông nội con làm sao có thể đột nhiên..." Tống Mạn Vân còn muốn hỏi, lại nhìn đến sắc mặt con trai ngưng trọng, tất cả nói lại nuốt trở về, cúi đầu xem Tiểu Sâm, chỉ thấy đứa nhỏ này đang nhìn mình, tựa hồ khó hiểu, tựa hồ nghi hoặc. Nhưng rất giống Minh Ý rồi lại có phần giống Mậu Hinh để cho Tống Mạn Vân cảm thấy được đáy lòng sợ hãi run lên.

Minh Ý ôm lấy con trai: "Tiểu Sâm là con con, ông nội muốn gặp bé một chút không kỳ quái."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.