Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Là a, đi trên xe a đi trên xe." Minh Nhất Sơn lập tức nói.

Minh Nhất Sơn nói xong lời đầu tiên đã ngồi trên tay lái phụ.

Mậu Hinh là muốn lập tức đi làm, trốn việc như vậy đối với cô mà nói chưa từng có, nhưng Minh Ý trước mắt cái dạng này cô cũng lo lắng, đành phải lên xe cùng một lúc ngồi ở phía sau.

"Mậu kiểm, lão Đại còn không có ăn bữa sáng, chúng ta đi trước ăn bữa sáng có thể chứ?" Tạ Tam nói.

Mậu Hinh thấy anh lại vẫn gắt gao ôm mình, giống cái đứa nhỏ ỷ lại mình, để cho cô cảm thấy được nếu cô nói cô hiện tại phải đi về đi làm thật sự cực kỳ tàn nhẫn.

"Tốt, tôi gọi điện thoại." Hinh Hinh đành phải cầm điện thoại tới gọi điện thoại cho Dương Tại Xuân.

"Dương kiểm, thật có lỗi, tôi phải xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa mới có thể trở về." Hinh Hinh cực kì khó xử nói.

"Là đi, tôi nhìn thấy thảo luận rồi. "Dương Tại Xuân nhẹ cười tại điện thoại.

"Thảo luận cái gì?" Hinh Hinh ngớ ra.

"Chỗ gác cổng nhìn đến cô và Minh tổng, Minh tổng nhiệt liệt thông báo đối với cô." Dương Tại Xuân cười nói, "Không có chuyện gì, hiện tại sắp chín giờ, cho cô nghỉ ba giờ sau, trấn an ông xã cô đi!"

Hinh Hinh chỉ cảm thấy vô số thảo nê mã gào rít mà qua, cô lại lên đầu đề Luật Chính Tư bát quái sao?

Kết thúc điện thoại, Minh Ý lại vẫn ôm cô, giống như không biết anh xông nhiều họa. Nhưng mà cô chuyển đầu xem người đàn ông, giữa trán mà lại có vài phần yếu ớt, để cho cô đặc biệt đau lòng.

" Vậy anh cả, chúng ta hiện tại muốn đi đâu?" Minh Nhất Sơn không quá tự nhiên hỏi.

" Không phải em đói bụng sao? Đi ăn bữa sáng đi!" Minh Ý ôm bà xã thấp giọng nói.

" Tốt." Minh Nhất Sơn cũng không dám hướng về sau xem.

Trái lại khóe miệng Tạ Tam hàm chứa ý cười ẩn ẩn, anh nhìn đến đầu lông mày Minh Ý hơi hơi thả lỏng, liền biết giờ khắc này sợ là thời khắc thả lỏng duy nhất trong lòng lão Đại trong khoảng thời gian này.

Tạ Tam tìm cái hiệu ăn sáng cũng không tệ lắm, ba người đàn ông một phụ nữ ngồi trên, muốn sữa đậu nành bánh quẩy và cháo hoa. Hinh Hinh đã ăn bữa sáng, cho nên nhìn đàn ông ăn.

Kết quả bọn họ đều đã đói bụng, ăn xong rất nhanh. Đặc biệt Minh Nhất Sơn, đi Mông Ba Tát một chuyến, ăn cơm đều có chút bẹp miệng, hô lỗ lỗ cuồng ăn một trận.

Chỉ là Minh Ý, ăn cơm không nhanh không chậm, không có một chút thanh âm, ngay cả tư thế kẹp chiếc đũa theo Hinh Hinh đều đã đặc biệt tao nhã.

Minh Nhất Sơn vốn không chịu để tâm ăn, kết quả nhìn ánh mắt anh cả chị dâu dính người, anh đi a, ăn xong cháo đã nói: "Anh Tam nhi, nếu không anh sẽ đưa anh tôi và chị dâu về nhà đi, cả đêm anh tôi không ngủ khẳng định mệt chết đi. Bản thân tôi ngồi xe liền đi trở về, liền quyết định như vậy, tôi đi."

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng đã chạy.

Trong lòng Tạ Tam mắng chết Minh Nhất Sơn, tiểu tử này liền đùn đẩy anh như vậy lại tính chuyện gì xảy ra! Anh một người ở chỗ này làm đèn điện siêu lớn, anh cũng cực kỳ xấu hổ là tốt sao?

Ăn xong bữa sáng, Tạ Tam đưa vợ chồng bọn họ về nhà.

Trở về trong nhà Hinh Hinh liền để cho Minh Ý đi tắm rửa, anh một đêm chưa về, người có vài phần tiều tụy, tắm rửa sẽ thoải mái một chút. Hinh Hinh lấy tốt quần áo cho anh chỉnh tốt nước ấm.

Tại cô muốn ra ngoài Minh Ý ôm cô: "Em theo giúp anh tắm có được hay không?"

"Không tốt." Hinh Hinh lắc đầu, "Lát nữa em muốn đi làm, em không muốn làm dơ quần áo."

"Nếu không dơ quần áo của em a?" Minh Ý nhìn đồng phục toàn thân cô, anh cảm thấy được Hinh Hinh mặc bộ đồng phục này đặc biệt chính khí cũng đặc biệt gợi cảm, để cho anh sẽ muốn làm chuyện xấu.

"Không tốt." Hinh Hinh vẫn từ chối như cũ "Bởi vì hiện tại anh mệt chết đi, em nghĩ giữa trưa anh có thể nghỉ ngơi một chút. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt mới có thể xử lý sự tình phía sau."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.