Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Bà tự mình tới tìm tôi." Minh Ý trả lời, "Bà nói không chịu nổi lương tâm khiển trách, cho nên tới tìm tôi sám hối. Bà phóng hỏa cũng là nhất thời kích thích, sau hối hận không thôi."

Vương Thiết Thanh có chút hồ nghi nhìn Minh Ý, sau cùng cái gì cũng chưa nói đem Cát Thanh mang đi rồi.

"Minh tổng, phiền toái anh theo chúng ta đi cục cảnh sát ghi khẩu cung một phen." Vương Thiết Thanh nói.

Minh Ý gật gật đầu, biểu hiện tiếp thu.

Một đêm này tình hình biến đổi, Minh Ý một đêm chưa về Mậu Hinh vốn là đặc biệt lo lắng. Buổi sáng ngày kế cô đi làm, liền lập tức đạt được tin tức, ông xã cô đi cục cảnh sát, mà hiềm phạm án phóng hỏa Minh gia cũng tóm được rồi. Tất nhiên là một cái người hệ thống kiểm - pháp, tin tức là vô cùng nhanh, Hinh Hinh lại vẫn cố ý gọi điện thoại đến chỗ cục cảnh sát hiểu biết tình huống.

Vương Thiết Thanh nói một phen đại khái tình huống, Cát Thanh cho là Minh Chí Côn hại chết chồng bà và em chồng, cho nên phóng hỏa đốt Thủy Đàn Cung Minh gia. Bà nói rất rõ ràng quá trình, cơ bản nhất trí cùng Vương Thiết Thanh điều tra.

"Cực kỳ ngoài ý muốn, Minh tổng nói anh nguyện ý ra một phần thư lượng giải, đồng thời bồi thường một khoản kếch xù cho hai cái người hầu Minh gia bị chết tại vụ án. Theo lý Minh gia là người bị hại, nên là đặc biệt phẫn nộ đối với Cát Thanh mới đúng. Kết quả tại ghi khẩu cung, Minh tổng nhiều lần cầu tình vì Cát Thanh, tâm tư ông xã cô thật sự là rất khó đoán." Vương Thiết Thanh nói.

Hinh Hinh cũng cực kỳ chấn kinh, nhưng mà đối với Minh Ý phải làm như vậy cũng hiểu được không kỳ quái. Bởi vì Cát Thanh đối với Minh Ý thật là cực kỳ chăm sóc, chính là mình đều đã được rất nhiều ân huệ từ thím Cát. Cho nên biết hung phạm phóng hỏa là thím Cát khi đó, trong lòng cô đặc biệt chịu khổ sở.

Thím Cát tự thú, thống khổ nhất hẳn là Ninh Vĩ Trạch, đây là thân nhân duy nhất của anh.

Cô gọi điện báo cho Ninh Vĩ Trạch, điện thoại Ninh Vĩ Trạch vẫn không thông, cô liền ngược lại gọi điện thoại cho Minh Ý.

Điện thoại Minh Ý cũng vẫn không thông, anh từ cục cảnh sát ra người đều là vô tri vô giác, Tạ Tam hỏi anh đi chỗ nào, anh lấy lại tinh thần nói đi bệnh viện.

Một đường đến bệnh viện, anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, bên tai vẫn lại là những lời Cát Thanh nói này, đối với anh tới nói là hành hạ thật lớn.

Đến chỗ bệnh viện, Minh Nhất Sơn lại vẫn trông coi ở ngoài phòng bệnh, xem đến anh cả đây lập tức đứng lên: "Anh cả, như thế nào? Người kia là ai?"

Minh Ý không trả lời vỗ vỗ bả vai em trai, anh vào phòng bệnh Minh Chí Côn.

Ở trong phòng bệnh nhìn lão nhân còn đang tại hôn mê, Cát Thanh nói lần lượt vang vọng ở bên tai. Trước kia phát sinh chuyện gì anh không thèm nghĩ Minh Chí Côn mưu tính thậm chí kiếm cớ vì ông. Đến giờ phút nầy anh nghĩ muốn kiếm cớ cho lão nhân trước mắt đều đã không có biện pháp, ông phạm tội quá sâu trọng.

"Ông nội, ông giao Minh gia cho cháu, là muốn cháu gánh vác Minh gia đắc tội thay ông sao?" Minh Ý thì thầm nhỏ như vậy.

Anh không chờ mong Minh Chí Côn có thể tỉnh đến trả lời anh, ông cũng trả lời không được mình. Kỳ thật đáp án anh sớm liền biết, nếu anh tuyệt tình một chút có thể nhẫn tâm bỏ lại phía sau, chỉ là vấn đề là anh làm được đến sao?

Anh ngồi ở trong phòng bệnh không biết bao lâu, mãi đến bác sĩ tới kiểm tra anh mới bị đuổi ra phòng bệnh.

Minh Nhất Sơn xem sắc mặt anh cả quá dọa người, một chữ không dám nói ở bên cạnh, mãi đến nhìn đến Minh Văn Hiên tới đây.

Minh Văn Hiên biểu tình hổn hển, nhìn đến Minh Ý tại lập tức hỏi: "A Nhất, ba nghe nói tìm được Cát Thanh? Hơn nữa cô vẫn lại là đi tự thú?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.