Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Vâng ạ." Diệp Tư Cần nói.

" Tôi nghĩ muốn mở tủ sắt ba tôi, cậu đi làm nhân chứng cho tôi." Minh Văn Hiên nói.

"Điều này e rằng không được." Diệp Tư Cần khó xử nói, "Làm luật sư di sản Minh lão tiên sinh, tại không có trao quyền của ông, tôi không thể để cho bất luận kẻ nào vận dụng di sản của ông."

" Luật sư Diệp, chuyện này đặc biệt mấu chốt, sẽ đề cập đến kế thừa di sản Hoàn Vũ về sau." Tống Mạn Vân nói, "Lần này cậu giúp chúng ta, vợ chồng chúng ta nhất định nhớ kỹ nhân tình của cậu."

" Minh phu nhân, thật sự thật xin lỗi. Chuyện này thật sự không được." Diệp Tư Cần lắc đầu, "Này không phù hợp nguyên tắc hành vi luật sư của tôi, nếu hai người muốn mở tủ sắt ngân hàng Minh lão, nhất định phải tại chứng kiến của tôi đạt được trao quyền của ông, nếu không tôi không có khả năng làm nhân chứng đi mở tủ sắt cho hai người."

Lời này để cho vợ chồng Minh Văn Hiên đều đã thay đổi sắc mặt, hai vợ chồng nhìn nhau một cái.

" Tư Cần, cậu nói ngày hôm qua đi bệnh viện, cậu gặp ba tôi sao?" Minh Văn Hiên hỏi.

"Ngày hôm qua lão tiên sinh vẫn hôn mê, tôi cũng không có nhìn thấy ông." Diệp Tư Cần đáp.

"Hiện tại ba thức dậy, đi thôi, chúng ta đi bệnh viện." Tống Mạn Vân nói, bà tin tưởng cha cuối cùng coi trọng con trai ruột Minh Văn Hiên, chỉ cần Minh Văn Hiên nói muốn mở tủ sắt, ông nhất định liền đồng ý.

"Minh lão tiên sinh thức dậy?" Diệp Tư Cần đang nói, điện thoại mình vang.

Anh tiếp điện thoại, tiếp xong cúp điện thoại nói: "Vừa lúc, Minh lão để cho bác sĩ gọi điện thoại cho tôi, nói để cho tôi hiện tại đi bệnh viện, ông có chuyện muốn nói."

Tâm Minh Văn Hiên nhảy dựng, vội nói: "Chúng ta cùng đi với cậu."

Diệp Tư Cần chỉ là mỉm cười, anh mang theo trợ lý, bốn người đuổi tới bệnh viện.

Đến bệnh viện, những người khác đều đi trước, chỉ có thư ký Minh Ý phái ở chỗ này trông coi, nhìn đến vợ chồng Minh Văn Hiên và Diệp Tư Cần, anh cũng là kỳ quái lập tức gọi điện thoại cho Minh Ý báo cáo tình huống.

Minh Ý không chút ngoài ý muốn đối với cái này, chỉ nói: "Tùy bọn họ lăn qua lăn lại đi!"

Vừa đến cửa phòng bệnh, y sĩ trưởng đã nói: "Minh lão tiên sinh chỉ làm luật sư Diệp đi vào, Minh tiên sinh Minh phu nhân, hai người ở bên ngoài chờ xem!"

"Tôi là đứa con cả ông, hiện tại ông bị ốm thần trí mơ hồ, tôi tất phải ở đây." Minh Văn Hiên lập tức nói.

Y sĩ trưởng thần tình lạnh nhạt: "Minh tiên sinh, mặc dù thân thể Minh lão tiên sinh bỏng diện tích lớn nhưng là thần trí ông vô cùng thanh tỉnh. Ông biểu đạt rõ ràng, chỉ cần luật sư Diệp đi vào."

Sắc mặt Minh Văn Hiên một xanh một trắng, giận trừng mắt y sĩ trưởng, nhưng sau cùng không có biện pháp, chỉ có thể để cho Diệp Tư Cần đi vào.

Y sĩ trưởng cũng đi theo đi vào.

Minh Chí Côn để cho bác sĩ lấy đi bình oxy nói: "Luật sư Diệp, tôi muốn sửa đổi di chúc, phiền toái cậu ghi âm. Phiền toái bác sĩ Quý ở bên chứng kiến."

Diệp Tư Cần và bác sĩ Quý nhìn nhau một cái, đều đã gật gật đầu.

" Tất cả cổ quyền Hoàn Vũ danh nghĩa Minh Chí Côn tôi đều đã do trưởng tôn (cháu trai cả hay còn gọi cháu đích tôn) Minh Chí Côn tôi là Minh Ý kế thừa toàn bộ." Đây là câu nói đầu tiên Minh Chí Côn nói.

Diệp Tư Cần cực kỳ ngoài ý muốn, anh biết đến Minh Chí Côn là cực kỳ không tín nhiệm Minh Ý, không nghĩ tới sẽ thay đổi chủ ý ở phía sau.

" Minh lão, tôi nhắc nhở ông, bởi vì Tô lão phu nhân đã mất, căn cứ ước định hai người cùng lập năm đó, một phương qua đời di sản danh nghĩa do phương khác tới điều khiển. Vậy di sản danh nghĩa Tô lão phu nhân cũng là do người tới điều khiển." Diệp Tư Cần nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.