Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Ý chưa nói một câu, Dương Tại Xuân tới đây nói hai câu nói cho Minh Ý, anh ảm đạm cười.

Diệp Diệu Tư đành phải có chút khó xử đi qua giải thích nói: "Minh nhị thiếu, bởi vì anh có tật bệnh tinh thần thác loạn nghiêm trọng, Luật Chính Tư viết một phong thư đề nghị, sẽ nghiêm khắc khống chế hơn nữa trị liệu đối với anh. Pháp viện đã phê chuẩn, cho nên hiện tại muốn đưa anh đi bệnh viện tâm thần đi trị liệu."

"..." Minh Nhất Kỳ tuyệt không sẽ nghĩ tới là kết quả như vậy, cả người anh đều đã ngẩn ngơ, "Anh cả, anh cũng không nói qua em sẽ như vậy."

"Chúng ta đương nhiên muốn phục tùng pháp viện phán quyết, anh đã thành lập một món tiền cho bệnh viện tâm thần hạng nhất Tân Thị, muốn trị liệu tật bệnh tinh thần của em." Minh Ý nhàn nhạt nói, "Làm anh cả của em, anh có trách nhiệm quản hành vi của em, tại trước bệnh của em tốt, tự nhiên không thể cho em ra nguy hại đến an toàn những người khác."

"A Nhất!" Minh Chí Côn cũng chấn kinh nhìn Minh Ý, "Cháu cũng không nói có chuyện này, này có phải quá đột nhiên hay không."

"Ông nội, đây là thư đề nghị Luật Chính Tư và toà án, A Kỳ đích xác đã làm sai chuyện, chúng ta muốn phục tòng toà án và Luật Chính Tư sắp xếp." Minh Ý trả lời, "Lại nói đây là sắp xếp tốt nhất đối với A Kỳ."

"Cho dù muốn trị bệnh A Kỳ cũng không nhất định phải bệnh viện tâm thần, Minh gia chúng ta có thể dùng một cái đoàn đội chữa bệnh tới trị anh." Minh Chí Côn nói.

"Làm một cái người bệnh tâm có tính thần nguy hại xã hội, nhân viên cơ quan giám thị là tốt hơn." Dương Tại Xuân ở bên cạnh nói, "Minh tổng, cảm ơn phối hợp của các anh."

"Đây là nên là, vợ của tôi cũng là kiểm sát trưởng, cô thường xuyên nói với tôi, là ai là ai đều phải tri pháp thủ pháp. Mặc dù A Kỳ có bệnh, nhưng là đích thật là phạm pháp, nên là phục tùng giám thị." Minh Ý mỉm cười nói.

"Em không cần đi bệnh viện tâm thần!" Minh Nhất Kỳ lớn tiếng nói, "Ông nội, ba, mẹ, con không cần đi bệnh viện tâm thần, các ngươi không thể để cho anh cả đối với con như vậy, con không thể đi bệnh viện tâm thần."

"A Nhất... A Kỳ nói rất đúng, không bằng..." Minh Chí Côn hiện tại đều có điểm sợ Minh Ý, anh làm quyết định mình cũng không dám phản bác, nhưng còn muốn vì cháu trai tranh thủ, đưa đến bệnh viện tâm thần, ông thật sự lo lắng A Kỳ điên mất.

"Ông nội, không phải ông đã nói chuyện này toàn quyền giao cho cháu xử lý sao? Hiện tại vụ án này cả nước đều đã chú ý, nếu chúng ta trái pháp luật toà án cùng quyết nghị Luật Chính Tư, Minh gia liền thật sự đùa bỡn tư pháp." Minh Ý nói.

Mặc dù Dương Tại Xuân là thua kiện tụng, nhưng kết cục như bây giờ cũng là tại trong phạm vi bà tiếp thu. Dù sao xem xét tinh thần Minh Nhất Kỳ là thật, cơ hội bị phán có tội cũng không lớn.

Ngày hôm qua bà liền nghĩ thư đề nghị này, bản án toà án công bố cũng lập tức có thể đồng ý thư đề nghị, Minh gia cũng cực kỳ phối hợp, bà cũng có giao đãi đối với công chúng.

Tin tưởng Hinh Hinh biết kết quả này, cũng sẽ cảm thấy được là có thể tiếp thu.

"Ông nội, anh tại trả thù cháu, Minh Ý anh tại trả thù cháu." Minh Nhất Kỳ đột nhiên ý thức được mình tiến vào cạm bẫy anh trai, lập tức lớn tiếng nói, "Anh là cố ý, ông cứu cứu cháu."

"Xem ra A Kỳ thật sự bệnh cực kỳ nặng." Minh Ý vẻ mặt lo lắng nhìn Minh Nhất Kỳ phát điên, "Anh tính toán lại tìm vài bác sĩ khoa tinh thần quyền uy từ Mĩ quốc cùng nhau hội chẩn trị liệu A Kỳ, nhất định phải chữa khỏi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.