Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Vừa nghe đến Diệp Diệu Tư nhắc tới ông nội, Minh Ý đột nhiên có chút đã hiểu, là ông nội cấp cho Diệp Diệu Tư làm như vậy.

Vụ án này đến nơi đây, Minh gia cũng không có bao nhiêu ưu đãi. Một cái trường kỳ bên ngoài... Minh Văn Hiên, một cái cha tại con trai của mình bih bắt cóc còn có thể tầm hoan tác nhạc bên ngoài, cho dù Minh Nhất Kỳ thật sự vô tội phóng thích, cũng không có gì sáng rọi.

Cho nên sau khi kết thúc toà án thẩm vấn, mọi người Minh gia thần sắc ngưng trọng, vẻ mặt xám tro.

Minh Ý cùng theo một lúc trở lại Thủy Đàn Cung, anh đứng sau lưng Minh Chí Côn: "Ông nội, là ông nói với Diệp Diệu Tư, chỉ cần có thể thắng kiện tụng, mặc kệ hy sinh cái gì, đều đã có thể phải không?"

Minh Chí Côn quay đầu nhìn về phía cháu trai, vẻ mặt kỳ quái: "Kỳ quái, A Nhất, này chẳng lẽ không cũng là mục tiêu của cháu sao?"

Đây là mục tiêu của anh, nhưng cũng không phải lấy đại giá hy sinh Mậu Hinh.

" Chuyện Văn Hiên và Ngưng Nhi là thật vậy chăng?" Lúc này Lão phu nhân ở vào chấn kinh, "Tôi thật sự là không nghĩ tới Ngưng nhi mà lại là như vậy! Năm đó làm cho bọn họ kết hôn, cô lại cứ muốn bỏ trốn. Chờ chồng mình không có, chạy tới tìm Văn Hiên làm nơi nương tựa, lại làm ra gièm pha bậc này, thật sự là làm cho người ta thất vọng. Cha mẹ cô trên trời có linh thiêng biết chuyện này, lại đau lòng rất nhiều sao."

"Bà nội, loại chuyện này một cây làm chẳng nên non." Minh Ý lạnh lùng nói, "Chỉ sợ lấy thủ đoạn của ba, lúc ấy tình cảnh dì Bạch, nhưng mà là vì để cho Hinh Hinh có người thu lưu mà bị ép ủy thân thôi."

"A Nhất, đến bây giờ con vẫn lại là bảo vệ Mậu Hinh như vậy." Tống Mạn Vân thanh âm gay gắt nói, "Rõ ràng là Bạch Ngưng con hồ ly tinh kia hủy đi toàn bộ, hiện tại con ngươi có biết mẹ vì cái gì thống hận Mậu Hinh như thế thôi!"

"Chuyện này Hinh Hinh không có vấn đề gì." Minh Ý vừa nghe mẹ nói, lập tức nói, "Mẹ, đối tượng mẹ hận đều không có một chút đạo lý, mẹ chân chính muốn hận muốn chán ghét chính là người bên gối mẹ."

" Được, đừng ầm ĩ, chuyện này cực kỳ sáng rọi sao? Đáng cãi nhau như vậy." Minh Chí Côn gầm thét một tiếng.

Mà đương sự Minh Văn Hiên thần kỳ an tĩnh, nhiều năm qua như vậy ông cũng không nhắc Bạch Ngưng, hiện tại đột nhiên nhắc đến, giống như rút gân cốt của ông, ông cực kì vô lực.

Tống Mạn Vân ha ha cười, chẳng lẽ hôm nay nhắc tới sự tình năm đó không chịu nổi chỉ có Mậu Hinh, chỉ có Minh Văn Hiên sao? Đồng dạng lại có bà, bà cũng thành đứa ngốc lớn nhất.

Minh Ý nhìn người nhà, cảm giác vô lực nồng đậm quen thuộc lại đánh úp lại. Nhiều lần lắm, anh cho rằng mình đã cực kỳ thất vọng rồi, lại phát hiện đối với bọn họ anh còn có thể càng thất vọng.

Nhớ lại Hinh Hinh, anh vạn phần lo lắng. Nghĩ tới đây, anh xoay người rời đi.

"A Nhất, cháu đi đâu vậy?" Minh Chí Côn xem cháu trai liền đi, vội vàng gọi lại anh.

"Còn có công sự muốn xử lý." Minh Ý nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi.

Lão phu nhân nhìn như vậy, nước mắt liên tục, mấy người cháu Minh gia cũng không yêu sao? Một đám, đều là cũng không quay đầu lại tiêu sái.

Minh Ý gọi điện thoại cho Ninh Vĩ Trạch, gọi vài lần cũng chưa đả thông. Đánh tới sau cùng Minh Ý đều đã không còn cách nào khác, tốc độ xe anh cực nhanh, mãi đến chạy đến trên đường mình cũng không biết, anh không khống chế được đánh tay lái, nhìn đến bốn phía lại có chút mê mang.

Minh Ý anh mà lại cũng có lúc mê mang!

Trước, anh cho rằng việc mình cần phải làm liền nhất định sẽ đi làm, không có ai có thể ngăn cản, anh lại càng không muốn đi suy nghĩ sâu xa đúng sai. Nhưng lúc này đây, anh bắt đầu phản tỉnh, mình có phải làm sai cái gì hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.