Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Lúc trời tối Nhất Hạ phạm vào cơn ghiền, cô lui ở trên giường không ngừng run rẩy. Miêu Từ Hành ấn cô ở trên giường châm cứu cho cô, nhìn gương mặt mỹ lệ này, mày nhíu chặt, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Nghĩ tới tình hình hôm nay nhìn thấy mẹ cô, còn nghĩ đến loại sự tình bà nói với mình, trong lòng đau. Thi châm xong, trên người tất cả đều là mồ hôi, tóc đều bị mồ hôi làm ướt. Cả người cũng mơ mơ màng màng, miệng thì thào nói mê sảng.

Lúc Miêu Từ Hành lau mặt cho cô, thấy cô như vậy, nhất thời tâm viên ý mã, cúi đầu hôn môi cô.

Khi anh hôn lên cô, nội tâm Miêu Từ Hành lại bắt đầu mắng chính mình vô sỉ, biết rõ rành rành cô thích chính mình, cư nhiên lại vẫn thừa dịp cô phát tác cơn ghiền chiếm tiện nghi cô.

Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn lại là thêm sâu sắc nụ hôn, sau đó thấp giọng nói xong: "Không sợ, Nhất Hạ, tôi tại bên cạnh cô."

Nhất Hạ nghe được thanh âm của anh, khóe mắt rơi ra nước mắt, muốn đi xoay người ôm ấp anh, nhưng Miêu Từ Hành đè cô không cho cô lộn xộn.

Anh hôn thật lâu, về sau thậm chí hôn không thể tự thoát khỏi, lần lượt hôn môi của cô. Mãi đến cô triệt để an tĩnh lại, anh lại vẫn không nỡ dời bên môi cô, ôm cô ngủ say trong lồng ngực mình.

Cơn ghiền Nhất Hạ qua đi cô liền ngủ, nhưng nửa đêm cô lại thức dậy, tỉnh lại phát hiện Miêu Từ Hành cư nhiên tại bên cạnh mình.

" Anh Miêu..." Nhất Hạ không nghĩ tới anh cư nhiên ngủ tại bên người, bọn họ cùng giường chung gối rồi.

Miêu Từ Hành mở mắt ra, cũng kinh ngạc chính mình mà lại ngủ ở bên người cô, anh xoa bóp mi tâm đã nói: "Tôi thi châm xong phỏng chừng hơi mệt, liền ngủ thiếp đi, thật có lỗi, tôi đi thư phòng ngủ."

Giường thư phòng có phải cực kỳ không thoải mái hay không? Trong lòng Nhất Hạ nghĩ lập tức nói: "Nếu không anh ngủ chỗ này đi, dù sao, dù sao giường rất lớn."

"Không được." Miêu Từ Hành lập tức ngồi dậy, "Tôi về thư phòng, cô tiếp tục ngủ."

Nhất Hạ giữ chặt vạt áo của anh, cô ngồi xuống, trông mong nhìn anh.

Miêu Từ Hành là không thể bị người phụ nữ ảnh hưởng nhất, với người đàn ông khác tới nói nước mắt người phụ nữ là vũ khí, đối anh tới nói anh đều đã khả dĩ thờ ơ. Nhưng mà Nhất Hạ trông mong nhìn chính mình như vậy, đôi mắt đẹp là tràn đầy chờ mong, anh mềm lòng một phen, anh lại ngồi trở lại tới.

"Dù sao, dù sao anh cũng nói qua coi em như em gái." Nhất Hạ nằm lại đến xem anh, "Giường lại như thế, cũng không gặp được đối phương, anh liền ngủ ở chỗ này đi!"

Coi như em gái liền cùng nhau ngủ sao? Cái Logic này hiển nhiên không thông, nhưng anh chính là không cự tuyệt được. Anh thở dài một tiếng, nghiêng người nằm ở bên người cô, dùng chăn che thân thể của cô: "Ngủ đi!"

Lúc này Nhất Hạ mới nhắm mắt lại, cũng không tự giác gần anh một chút.

Liền động tác nho nhỏ kia, Miêu Từ Hành cảm thấy được trái tim mình giống nước, nhuyễn rối tinh rối mù.

Thời gian toà án thẩm vấn vụ án Minh Nhất Kỳ rất nhanh định ra tới, Mậu Hinh tham dự đoàn đội kiểm khống vụ án này, nguyên nhân là Minh gia mời đoàn tám người luật sư tới đánh, càng trọng yếu nhất là Giang gia ra một phần thư lượng giải.

Lúc Mậu Hinh nhìn đến phân thư lượng thứ này, đều có điểm há hốc miệng.

"Giang gia làm sao có thể ra thư lượng giải?" Mậu Hinh cực kỳ chấn kinh, Giang Nguyệt Đình bị Minh Nhất Kỳ giết chết có dự mưu có kế hoạch, trước không phải nói rất hận Minh Nhất Kỳ sao? Giang gia như thế nào có thể ra thư lượng giải ở phía sau a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.