Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhất Hạ hít sâu một hơi nói: "Anh xem, kỳ thật em giống như có rất nhiều bạn, kỳ thật những cái bạn này chỉ có thể vui đùa. Từ nhỏ em có một cái đồng học, cô đối với em tốt, ngay từ đầu em cũng muốn đối với cô tốt. Nhưng mà có một lần, có một lần em nghe được cô nói cùng người khác, nói nếu không phải em là Minh tam tiểu thư, nếu không phải em có thể mang đến rất nhiều cơ hội diễn phim cho cô, cô mới không làm bạn em, bởi vì cô chịu không nổi tính tình đại tiểu thư của em."

Miêu Từ Hành nghe đến đó, nhẹ tay ở trên vai cô: "Đó là một người lựa chọn, không tất yếu nghe người khác nói mà nói mà ảnh hưởng mình, chỉ có thể thuyết minh cô không phải bạn chân chính."

"Lúc ấy em đặc biệt tức giận." Nhất Hạ tiếp tục nói, "Sau đó chú hai bày tỏ có hứng thú đối với cô. Lúc ấy em nghĩ, cô không phải là nghĩ muốn trở nên nổi bật tại Làng Giải Trí sao? Chú hai phụ trách sản nghiệp Quang Ảnh, là có thể cho cô cơ hội, khiến cho cô theo chú hai đi! Cho nên về sau chú hai để cho em giúp vội vàng thiết kế đạt được của cô, em giúp vội vàng rồi."

Miêu Từ Hành nghe xong lời này, thần sắc chỉnh chỉnh, không nói nữa.

" Sau đó cô nói, cô không muốn, là chú hai hiếp dâm cô. Cô nói như vậy trong lòng em kỳ thật ẩn ẩn khinh bỉ cô, cho rằng cô làm bộ làm tịch. Về sau cô báo nguy, chú hai bị tố cáo, em còn để cho cô đừng lên tòa. Anh nói, có phải em rất xấu hay không." Nhất Hạ nói xong cũng không dám xem ánh mắt anh, sợ anh khinh thường mình.

Tay Miêu Từ Hành nhẹ nhàng rơi vào chỗ cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình: "Em hối hận sao?"

Cô gật gật đầu: "Mặc dù em cực kỳ chán ghét cô, nhưng mà về sau cô tham gia hôn lễ Mậu Hinh và anh cả, em trò chuyện cùng cô một lần, cô nói lần đó cô thật là không muốn, mặc kệ trước cô có bởi vì cơ hội diễn trò hy sinh mình hay không, nhưng lần đó cô thật sự không muốn. Khi đó em vẫn còn không nghĩ muốn thừa nhận mình làm sai, hiện tại ta rốt cuộc biết kỳ thật em thật sự làm sai rồi."

"Vì sao hiện tại em cảm thấy được làm sai rồi hả?" Miêu Từ Hành hỏi.

"Bởi vì, bởi vì mẹ còn có ông nội bà nội để cho em làm chứng cứ giả vụ án anh hai, giúp anh hai thoát tội." Nhất Hạ nói ra chỉ cảm thấy đây là một tòa núi đặt ở ngực cô, cô cực kỳ khó chịu.

Miêu Từ Hành nghe lời này ác liệt, anh hỏi lại: "Chính em cảm thấy thế nào?"

"Em không muốn a!" Nhất Hạ vội nói, "Nhưng mà mẹ em cũng nói rất đúng, anh là anh hai em, nếu vụ án này thật sự bị phán có tội, anh đối mặt có thể là tử hình. Mặc dù anh làm chuyện quá phận như vậy đối với em, nhưng mà em không muốn nhìn đến anh chết, thật sự không muốn."

"Nhất Hạ, vậy người bị anh hai cô giết chết kia?" Miêu Từ Hành hỏi, "Cô cũng hẳn là nhận thức cô, cô cảm thấy được cô đáng chết sao? Cô nên là đạt được kết quả như vậy sao?"

Nhất Hạ sửng sốt, trong đầu hiện ra khuôn mặt Giang Nguyệt Đình. Giang Nguyệt Đình người này, mặc dù cực kỳ giả, nhiều năm như vậy cũng vẫn là lợi dụng cô, nhưng mà cô thật sự đáng chết sao? Cô là xấu, nhưng mà ít nhất cô không nên cứ như vậy đã chết.

" Vì sao lúc anh hai em giết người kêu em, cho em ở bên ngoài, anh ở bên trong giết người, em nghĩ tới tại sao không?" Miêu Từ Hành chỉ sợ cô lại vẫn mơ hồ, nhất định phải đánh thức cô, "Bởi vì anh muốn em làm người làm chứng thời gian của anh, nếu có một ngày anh thật sự bị cáo mưu sát, anh thậm chí còn có thể cho em giúp anh tội. Anh cho em làm đồng lõa giết người, em phải làm sao?"

Nhất Hạ nghe cái này, toàn thân run rẩy lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.