Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Mẹ, mẹ là lo lắng con ở bên ngoài lại gặp rắc rối liên lụy Minh gia sao? Nếu không các người thật sự công khai đuổi con ra khỏi nhà đi, như vậy về sau con gặp chuyện không may cũng sẽ không liên lụy Minh gia." Mặt Nhất Hạ không chút thay đổi nói.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người là sửng sốt.

"Người chân chính hại con liền ở Minh gia, nếu con ở dưới một mái hiên cùng anh, con liền sợ hãi toàn thân phát run, ác mộng một đêm kia thật lâu đều sẽ không tán. Con thật sự không có biện pháp đứng ở trong nhà này, ông nội, nếu ông cảm thấy được không thể khống chế cháu, ông liền trục xuất cháu ra khỏi gia môn, thu được 10% cổ quyền kia, như vậy ông cũng không cần lo lắng cho cháu sẽ dùng 10% cổ quyền kia tới ủng hộ anh cả." Nhất Hạ quay đầu nhìn về phía Minh Chí Côn.

Sắc mặt Minh Chí Côn đại biến, không dám tin nhìn cháu gái, không nghĩ tới cô có thể nói như vậy.

"Nhất Hạ, có chút nói nhưng không cho nói bậy." Minh Chí Côn khiển trách cháu gái.

"Ông nội, ông cho là vì sao anh hai phải hại cháu nhiều như vậy, chính là muốn hướng ông chứng minh cháu phẩm chất bại hoại, không chịu nổi trọng trách, phá hủy thanh danh Minh gia, căn bản không có tư cách trở thành người Minh gia. Anh muốn là 10% cổ phần Hoàn Vũ trong tay cháu." Nhất Hạ lớn tiếng nói.

"Nhất Hạ, em thực hiểu lầm, anh không nghĩ như vậy." Nhất Kỳ rất khổ sở nói.

"Anh không có sao? Là ai trước để cho em cho anh cổ phần kia? Lập tức mở hội nghị cổ đông, lần này đại hội cổ đông chính là nhiệm kỳ tổng giám đốc, muốn đổi người. Anh muốn đại cổ đông ủng hộ, kéo anh cả từ trên vị trí tổng giám đốc xuống sau đó mình ngồi trên đi. Anh cân nhắc tích lũy, không tiếc hại em vạn kiếp bất phục." Nhất Hạ đỏ hồng mắt nói.

"Không có chuyện này, Nhất Hạ, vị trí tổng giám đốc là ông nội quyết định." Minh Nhất Kỳ lập tức nói.

" Đúng, nhưng là anh được đại cổ phần ủng hộ, ông nội quyết định cũng vô dụng không phải sao?" Nhất Hạ cười lạnh nói.

Tống Mạn Vân nhìn con trai lại nhìn xem con gái. Bà là nghe rất nhiều tiếng gió, gần đây con thứ hai đặc biệt nhiều động tác, chính là vì một lần đả đảo lão Đại tại đại hội cổ đông. Bà mở con mắt nhắm con mắt, chỉ nghĩ muốn xem thái độ bố chồng.

Mà lão gia tử, vẫn là trầm mặc.

"Xem ra, các người là sẽ không tin, cho rằng ở trong mắt các người anh hai nói cái gì mới là đúng, tôi nói cái gì làm cái gì đều là sai." Nhất Hạ cười lạnh.

"Nhất Hạ, anh thật sự không biết tại trong mắt em anh cư nhiên hư hỏng như vậy." Minh Nhất Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Không phải ở trong mắt em anh hư hỏng như vậy mà là anh vốn là hư hỏng như vậy." Nhất Hạ lạnh giọng.

Nói xong lời này, người cả nhà lại là trầm mặc một trận. Nhất Hạ Nhất Hạ nói ra bọn họ sớm liền biết nhưng vẫn không nguyện thừa nhận chuyện thực.

"Cho nên ông nội, cháu chỉ sợ không có biện pháp nghe lời ông, ông vẫn lại là trục xuất cháu ra khỏi nhà đi! Người quyết định tốt nói cho cháu biết một tiếng thì tốt rồi, cháu sẽ rất phối hợp." Nói xong, Nhất Hạ cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi.

Minh Nhất Hạ vừa đi, người cả nhà an tĩnh vài giây.

Minh Chí Côn chống gậy chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Minh Nhất Kỳ: "Nhất Hạ nói, có phải thật sự hay không?"

"Ông nội, cháu nói là Diêm Tĩnh nói lung tung, căn bản không phải thật sự." Minh Nhất Kỳ nói.

Minh Chí Côn căm tức cháu trai, phất tay chính là một bạt tai, ông tức giận u đã run lên: "Cháu làm xằng làm bậy ở bên ngoài cũng thôi, nhiều năm như vậy ông cũng mở con mắt nhắm con mắt. Nhưng mà Nhất Hạ là em gái ruột cháu, chuyện như vậy cháu đều đã làm ra được. Cháu, cháu quả thực không bằng súc sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.